Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1361:




Tô Trạm siết chặt vai cô, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ là phần tình nghĩa và cảm động, anh giấu sâu trong lòng.

 

Cộc cộc.

 

Cửa phòng gõ vang, Tần Nhã đi tới mở cửa, là Trần Tuyết, cô ta đứng ở cửa: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong, bà nội bảo anh chị ra ngoài ăn tối.”

 

Tần Nhã nói: “Chị biết rồi.”

 

Tô Trạm nằm trên giường một hồi, trong lòng có chút mơ hồ, hỏi mấy giờ rồi, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chưa gì đã đến giờ ăn cơm.

 

Tần Nhã liếc đồng hồ, nói: “Gần mười một giờ.”

 

Cô ấy đi tới: “Dậy ăn cơm đi.”

 

Rồi đỡ Tô Trạm bước tới bàn ngồi xuống.”

 

Tần Nhã ngồi xuống bên cạnh, bà cụ cười nói: “Tay nghề của Tiểu Tuyết rất tốt, hai đứa nếm thử xem hợp khẩu vị không”.

 

Tô Trạm múc canh cho Tần Nhã: “Anh thấy canh này không tệ, em uống chút đi.”

 

Anh đặt canh trước mặt Tần Nhã.

 

Bà cụ nhìn Tần Nhã nói: “Tần Nhã gầy quá, nên ăn nhiều giữ gìn thân thể tốt hơn, như vậy mới có thể…”

 

“Bà nội!” Tô Trạm ngắt lời bà ấy, thấy bà lại chuẩn bị nhắc chuyện trẻ con.

 

Bà cụ không vui lắm, Tô Trạm trước đây đâu có hung dữ như vậy với bà, chính là bởi vì chuyện có con mà sinh ra khoảng cách.

 

“Bà đã nói gì chưa, cháu không cần phải dữ dằn với bà thế” Bà cụ tựa như rất oan ức.

 

Cảm thấy cháu trai đã thay đổi.

 

“Bà nội, Tô Trạm không có ý khác đâu.” Tần Nhã đưa bát canh Tô Trạm đưa để bên cạnh bà ấy: “Anh ấy bị thương, trong lòng khó chịu. Bà nội sẽ không giận anh ấy đúng không?

 

Bà cụ ngẩng đầu nhìn cô ấy nói: “Sao bà lại đi giận nó? Canh này cháu uống đi”.

 

Bà cụ lại đặt bát canh đến trước mặt Tần Nhã, nắm lấy tay cô ấy nói: “Bà không có ý gì khác, nhưng bà nghe nói phụ nữ lấy trứng không dễ. Chỉ có trứng chất lượng cao mới có thể dễ dàng nuôi được. Bà nghĩ con gầy quá, sợ con không chịu được khổ nên muốn chăm con khỏe hơn. “

 

Tần Nhã chỉ cảm lạnh cả sống lưng, sao bà cụ biết chuyện này?

 

“Bà nội, bà…”

 

“Bà đã hỏi rồi, cháu và Tô Trạm còn trẻ, làm thụ tinh ống nghiệm vẫn rất dễ dàng, khó khăn duy nhất bây giờ là tìm một người mang thai hộ thích hợp…”

 

“Bà nội.” Bà cụ chưa kịp nói xong, Tô Trạm đã ngắt lời bà; “Những chuyện này cháu sẽ lo liệu, bà đi đứng không được, không cần lo…”

 

“Bà không cần lo?” Bà cụ nghiêm túc nhìn anh ta: “Bà chờ cháu lo liệu, còn phải chờ đến khi nào?

 

“Bà nội…”

 

“Cháu không cần nói nữa, bà đã tìm bác sĩ cho cháu rồi. Bà biết thành phố B của chúng ta có bệnh viện tốt nhất, kỹ thuật ở khu vực này cũng rất thuần thục. Mấy ngày nữa cháu sẽ khá hơn, cùng Tần Nhã đến bệnh viện kiểm tra.”

 

Tô Trạm chưa từng nghĩ tới ngày đầu tiên về nhà, bà cụ lại bắt đầu nhắc tới chuyện này, khiến anh ta ứng phó không kịp.

 

Cũng đã tìm hiểu cụ thể về khía cạnh này.

 

“Bà nội là ai nói cho bà biết ở thành phố B có bệnh viện có kỹ thuật thuần thục nhất?”

 

Trần Tuyết đi tới: “Em….. Em đã giúp bà nội kiểm tra trên mạng…”

 

Sắc mặt Tô Trạm âm trầm, đúng là còn trẻ nên không biết nặng nhẹ. Nếu là  hộ lý trước kia đâu có làm chuyện này?

 

Anh ta nghiêm nghị nói: “Ai cho phép cô tùy tiện sử dụng máy tính ở nhà? Nếu tôi bị mất thứ gì đó, cô gánh nổi trách nhiệm không?”

 

Máy tính ở nhà thật sự không có gì quan trọng nên anh ta không bao giờ đặt mật khẩu, anh ta giận chẳng qua vì thấy cô ta phiền phức!

 

Bà cụ chân tay không thuận tiện, lại không biết sử dụng các sản phẩm như điện thoại thông minh, máy tính, cuối cùng chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của anh ta.

 

Vốn dĩ anh ta đã tính toán xong xuôi cả, nhưng bây đều bị con bé này phá hỏng!

 

“Em xin lỗi… Em xin lỗi…” Trần Tuyết cúi đầu xin lỗi hết lần này tới lần khác, sắc mặt tái nhợt, như rất sợ hãi.

 

Không ngờ Tô Trạm lại hung dữ như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.