Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1352:




Nói xong, anh ta nhìn về phía Tần Nhã: “Cô ấy vì cháu mà phải hy sinh rất nhiều, bà nội, sau này bà đối xử tốt hơn với cô ấy nhé.”

 

Bà cụ đột nhiên đỏ mắt, hung hăng lườm Tô Trạm: “Trong lòng cháu bà là người không tốt như vậy à?”

 

Trước kia bà rất thích Tần Nhã, hiện tại cũng trước sau như một, nội tâm lại càng thêm áy náy, bà chịu tất cả những áp lực này là vì cái gì? Còn không phải là muốn để Tô Trạm có được đứa con ruột sao?

 

Hiện tại Tô Trạm còn muốn trách bà?

 

Tần Nhã vội giải thích thay Tô Trạm: “Tô Trạm không có ý này đâu ạ?”

 

Bà cụ lau nước mắt: “Không cần biết nó có ý này hay không, cái dành người xấu này bà định rồi, bởi vì bà không quan tâm đến sức khỏe của cháu không tốt, không nên vì chuyện đứa con, chính là bà sai, nhưng…”

 

Bà cụ đỏ mắt nhìn Tần Nhã: “Bà không hối hận, chẳng sợ trong lòng cháu hận bà, bà cũng phải làm như vậy, bà không thể…”

 

“Cháu biết, bà nội, bà không cần nói nữa, cháu hiểu tâm tư của bà, cho nên cháu đồng ý lùi một bước.” Tần Nhã rũ mắt, nhìn Tô Trạm nằm trên giường, không biết từ lúc nào, hai người đã rất ít khi xảy ra tranh cãi.

 

Nếu Tô Trạm không còn, tranh cãi cũng không có ý nghĩa, còn lại chỉ sợ chỉ có hối hận.

 

Cô sợ chính mình sẽ hối hận, cho nên lúc Tô Trạm còn hôn mê, cô đã nói ra lời nhượng bộ, cô đồng ý mang thai hộ.

 

Có đôi khi cô cẩn thận suy nghĩ, thật ra tìm người mang thai hộ cũng không phải không thể, ít nhất giống như bà nói, sau khi Tô Trạm có con.

 

Đứa bé cũng sẽ gọi cô là mẹ, coi như bù lại khuyết điểm không thể làm mẹ của cô.

 

“Cháu vẫn luôn là đứa bé ngoan.” Bà cụ đỏ mắt nói.

 

Tần Nhã im lặng không nói gì.

 

Đứa bé ngoan?

 

Cô không nghĩ rằng mình tốt.

 

Nếu tốt, lúc trước cũng không ích kỷ chỉ lo cho cảm nhận của bản thân, không cho Tô Trạm có con.

 

Cô không tốt.

 

Bởi vì Tô Trạm đã tỉnh lại, không cần ai túc trực bên cạnh nữa, có gì không thoải mái đều có thể gọi y tá hoặc bác sĩ, Tần Nhã đi làm thủ tục xuất viện cho bà cụ, còn phải trả tiền cho hộ sĩ của bệnh viện, người giúp việc trong nhà đã rời đi, lại phải tìm người giúp việc mới.

 

Bên người bà cụ không thể không có người chăm sóc được.

 

Tần Nhã không quen ai ở đây, không biết nên đi đâu tìm, chỉ có thể nhờ Lâm Tử Lạp giúp đỡ, hiện tại Lâm Tử Lạp cũng không thể ra ngoài, cô đành nhờ Tông Triển Bạch giúp bạn.

 

Lúc này Tông Triển Bạch cũng đang rất bận, Quan Kình muốn từ chức, lần này là thật sự từ chức, nói là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.

 

Văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Vạn Việt, không khí đã như đông lại thật lâu, ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ nhàng, không ai dám lên tiếng, Tông Triển Bạch nhìn đơn xin từ chức của Quan Kình một hồi lâu.

 

“Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?” Anh chậm rãi ngước mắt nhìn.

 

Quan Kình nói: “Vâng, nghĩ kỹ rồi, tôi vẫn luôn bận rộn, chưa từng nghiêm túc nghỉ ngơi, bây giờ muốn ra ngoài thả lỏng một chuyến.”

 

Từ sau khi Cố Tuệ Nguyên ra đi, anh ta thường xuyên thất thần khi đang làm việc, lần trước còn gây ra sai lầm khiến công ty tổn thất không ít, anh ta cũng không rõ mình bị sao, chỉ là không thể tập trung tình thần, còn thường xuyên nhớ tới người phụ nữ kia.

 

Anh ta từng thử rất nhiều cách, thậm chí đi tìm người phụ nữ khác để kéo sự chú ý của mình đi nhưng cũng không có tác dụng.

 

Anh ta cảm thấy mình cần phải bình lại, nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh ta sẽ càng mắc nhiều sai lầm hơn.

 

Tông Triển Bạch đặt đơn từ chức sang một bên.

 

Đồng ý để anh ta ra ngoài giải sầu nhưng lại không lập tức đồng ý để anh ta từ chức: “Cho cậu nghỉ ba tháng, đi chơi vui vẻ, nếu sau ba tháng mà cậu vẫn kiên trì muốn từ chức, tôi sẽ để cậu đi.”

 

Quan Kình biết lúc này Tông Triển Bạch cần có người trợ giúp, Lâm Tử Lạp sắp đến ngày sinh, anh bèn dành rất nhiều thời gian ở bệnh viện, ít khi đến công ty.

 

Lúc này đi lại thật không hợp lý, nhưng anh ta ở lại cũng không thể chú tâm làm việc được, anh ta thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy rất có lỗi.”

 

“Được rồi.” Tông Cảnh Họa xua tay: “Cậu đến bộ phận tài vụ nhận tiền đi, cậu chưa bao giờ xin nghỉ, số tiền này công ty sẽ bỏ.”

 

“Nhưng…” Quan Kình định nói không cần, anh ta vừa làm mất tiền của công ty, hiện tại không thể nhận số tiền này được, thế nhưng Tông Triển Bạch đã không kiên nhẫn xua xua tay: “Cho cậu vay, đừng có lề mề.”

 

Quan Kình chỉ có thể chấp nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.