Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1321:




“Có chứ…”

 

“Nói ít lại chút đi.” Tống Cục trầm giọng đánh gãy lời anh ta, trầm ngâm giây lát rồi nói: “Tôi già rồi, cũng đã đến tuổi về hưu rồi, tôi dự định sẽ xin về hưu sớm.”

 

“Tại sao vậy ạ?” Thẩm Bồi Xuyên không hiểu, Tống Cục là một người rất yêu công việc mà.

 

Tống Cục cũng không nói quá rõ ràng: “Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi rồi.”

 

“Được rồi, cậu quay lại làm việc đi.” Tống Cục cảm thấy không còn mặt mũi nào mà đối diện với Thẩm Bồi Xuyên nữa.

 

Ông cũng không tưởng tượng được tính cách của con gái mình sẽ là như thế, thời còn trẻ ông bận rộn làm việc nên rất ít quan tâm đến gia đình.

 

Bây giờ nghĩ lại thì rất hối hận.

 

Nếu như ông giành ra nhiều thời gian một chút để quan tâm đến gia đình và con gái thì nhất định sẽ phát hiện ra thật sớm, để còn uốn nắn lại con gái mình.

 

Thẩm Bồi Xuyên biết Tống Cục có suy nghĩ riêng của mình nên cũng không nhiều lời nữa, anh ta nói: “Vậy thì con đi đây.”

 

Anh đẩy cửa bước ra.

 

“Bồi Xuyên, việc cậu không nói ra, tôi sẽ ghi nhớ phần ân tình này của cậu.” Ngay khi Thẩm Bồi Xuyên chuẩn bị đi ra ngoài thì Tống Cục đột nhiên nói.

 

Thẩm Bồi Xuyên không nói với ông về chuyện của Thẩm Nhã Hinh thật ra là vì lo lắng cho ông.

 

Ông hiểu cả.

 

Thẩm Bồi Xuyên nói: “Không có gì đâu ạ.”

 

Cho dù là tình cảm giữa anh và Tống Cục không thân thiết thì anh cũng sẽ không tùy tiện nói ra.

 

Nhân phẩm của anh, không cần phải nói thì Tống Cục cũng biết.

 

Đến lúc tan làm, Thẩm Bồi Xuyên sắp xếp xong công việc ngày hôm nay rồi mới tan làm.

 

Về đến nhà, Tang Du đã dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc trên bàn, quần áo bẩn mà anh thay ra cũng đã được giặt sạch, đang phơi ở trên ban công.

 

Trên bàn đặt một nửa quả táo còn chưa ăn xong, TV vẫn đang chiếu, một quyển sách rơi trên mặt đất. Tang Du đang nằm trên sofa, trong lòng đang ôm một cái gối ngủ say sưa.

 

Thẩm Bồi Xuyên thả nhẹ bước chân đi tới chỗ cô ấy, anh ta nhặt sách trên mặt đất lên rồi lấy remote trên bàn tắt TV.

 

Vẫn luôn có âm thanh nên khi âm thanh đột ngột im bặt thì Tang Du liền tỉnh lại, cô ấy từ từ mở mắt, trong mơ hồ nhìn thấy một bóng người, cô ấy ngồi dậy dụi dụi mắt rồi tìm đồng hồ xem giờ.

 

“Anh quay về từ lúc nào vậy?” Cô ấy hỏi.

 

“Vừa mới về đây thôi.” Thẩm Bồi Xuyên ngồi xuống ghế sofa.

 

Tang Du tìm thấy điện thoại, cô ấy xem giờ một cái rồi bật thốt lên: “Đã muộn thế này rồi sao.”

 

Cô ấy bỏ điện thoại lên bàn rồi cầm lấy quả táo đã bị mình gặm một nửa trên bàn trà nhỏ lên vứt vào trong thùng rác.

 

Trong miệng cô ấy vẫn lầu bầu: “Ông chủ tiệm bán táo đó nói với em táo này ngọt lắm, kết quả là không ngọt chút nào cả, còn cứng nữa chứ. Không hề ngon chút nào, lần sau em sẽ không tới cửa tiệm đó mua táo nữa đâu, ông chủ đó gạt người.”

 

Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô ấy cười, anh cảm thấy bộ dạng cằn nhằn của cô thế này rất đáng yêu, lại có một ít cảm giác ấm áp như gia đình.

 

Tang Du không hiểu anh ta cười gì nên hỏi: “Anh cười gì thế?”

 

Cô ấy nghĩ anh Thẩm Bồi Xuyên đang cười mình nên gặng hỏi.

 

Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu nói: “Anh không cười mà.”

 

“Anh có cười.” Trong lòng Tang Du nghĩ ’em cũng đâu phải kẻ mù, vừa nãy rõ ràng là anh cười mà’, cô ấy nói: “Anh còn không chịu thừa nhận.”

 

Thẩm Bồi Xuyên sắc mặt nghiêm chỉnh nói: “Anh thấy em buồn cười đó, chỉ là một quả táo mà thôi, ăn không ngon còn lôi cả ông chủ tiệm bán trái cây vào, nếu chỉ có một quả đó không ngon mà em lại chọn trúng nó thì sao?”

 

Hình như cũng có lý, mà hình như cũng vô lý.

 

Tang Du ngồi lên đùi anh ta, hai tay ôm cổ anh ta rồi hỏi: “Rốt cuộc anh đứng về phe nào? Sao em lại phát hiện lời của anh như đang đứng về phe ông chủ tiệm bán trái cây đó thế nhỉ?”

 

Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Có sao?”

 

“Có, hơn nữa em còn rất chắc chắn.” Tang Du nũng nịu nói: “Nói, anh rốt cuộc là đứng về phe em hay là đứng về phe ông chủ tiệm bán trái cây đó?”

 

Thẩm Bồi Xuyên: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.