Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1303:




Thậm chí cô ta còn biết Quan Kình gọi điện cho ai, tiếp theo cô ta sẽ đối mặt với chuyện gì nữa.

 

Cô ta chớp mắt nhìn về lên trần nhà, khổ sở cười một tiếng.

 

Quả nhiên, đàn ông đều là động vật máu lạnh, cho dù có gần gũi thân thiết với anh ta đến mức nào cũng không thể làm dao động trái tim anh ta được.

 

Cô ta đáng thương đến chừng nào? Bi thương đến bao nhiêu?

 

Mấy phút sau, cô ta điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cô ta đẩy chăn ra, đi xuống giường, mặc áo sơ mi của Quan Kình lên người, mở cửa đi ra ngoài. Trong phòng khách không có người, chỉ có tiếng động truyền từ phía nhà bếp.

 

Cô ta đi tới đó, nhìn thấy một bóng người đang bận rộn ở trong nhà bếp.

 

Anh đeo chiếc tạp dề, eo nhỏ chân dài, nhìn có vẻ rất gầy nhưng thời gian dài tối qua cô lại thấy anh chẳng giống như người không có sức lực tí nào cả.

 

Nghĩ tới cảnh quấn quýt với anh tối qua, mặt cô ta bỗng dưng đỏ ửng lên. Cô ta dựa vào bên cửa, yên lặng thưởng thức khung cảnh ấm áp này.

 

Quan Kình phát hiện ra cô ta, anh quay đầu nhìn cô ta một cái: “Tỉnh rồi à?”

 

Cố Huệ Nguyên đi vào trong, ôm lấy anh từ đằng sau, cười hi hi nói: “Anh còn biết nấu cơm nữa sao? Không nhìn ra luôn đấy.”

 

Quan Kình lấy chính lời cô nói để khịa lại cô: “Thứ anh biết thì nhiều lắm, có em không biết gì thôi.”

 

“Vậy anh nói cho em biết đi.” Cố Huệ Nguyên ôm chặt lấy anh, đôi tay lại không ngoan ngoãn luồn vào trong quần anh.

 

Quan Kình nhíu mày, nhấn mạnh: “Anh đang nấu cơm.”

 

Tay Cố Huệ Nguyên mò vào trong, môi dính vào lưng anh, hỏi từng tí một, giọng trầm thấp: “Em càng muốn ăn anh hơn.”

 

Quan Kình: “….”

 

Em đổ trứng gà chiên vào trong đĩa, đưa tay bắt lấy tay cô ta, cảnh cáo: “Ngoan ngoãn một chút cho anh.”

 

Cố Huệ Nguyên cười: “Vậy nếu như em không ngoan ngoãn thì sao?”

 

Quan Kình mở bếp lên, anh quay người lại nắm lấy cằm cô ta, híp mắt: “Rốt cuộc em đói bụng đến chừng nào đấy?”

 

Cô ta vẫn cười tươi như hoa: “Người ta nói vợ chồng mới cưới có thể cả đêm không ngủ, mặc dù chúng ta không phải vợ chồng nhưng cũng là lửa gần rơm lâu ngày cũng kén, tối qua không phải anh cũng nhiệt tình lắm sao?”

 

Cô ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên trong không mặc gì cả, cô ta đưa chân cọ sát vào đùi Quan Kình: “Đừng nói với em là anh không được đấy nhé.”

 

Đôi tay đang nắm cằm cô ta của Quan Kình dần dần buông ra, nhẹ nhàng rơi xuống cổ áo cô ta, một giây sau, anh dùng lực kéo một cái, cả người Cố Huệ Nguyên liền dính vào người anh, anh nhìn từ trên cao xuống: “Em có biết đàn ông kiêng kị điều gì nhất không?”

 

Cố Huệ Nguyên cười, hỏi: “Kiêng kị gì vậy? Kiêng kị em nói anh không được hả? Vậy anh chứng minh cho em xem đi, em rất muốn…”

 

Lời cô ta còn chưa nói xong thì đã bị Quan Kình nhấc lên bàn bếp, eo cô ta dính chặt vào mép bếp, đau đến nỗi nhíu mày. Cô ta ôm lấy cổ anh, cơ thể phối hợp theo: “Quan Kình, chúng ta đều không dùng biện pháp tránh thai, anh không sợ em mang thai sao?”

 

Quan Kình hơi sững người chút, một giây sau, anh kéo gáy cô, để cô nhìn mình: “Cố Huệ Nguyên, anh biết em không mang thai, lừa anh vui lắm sao?”

 

Cô ta cười: “Anh cũng đâu có tin đâu.”

 

“Lời em nói quỷ cũng không tin!” Hai mắt Quan Kình đỏ rực, bắt đầu vận động trên người cô ta.

 

Một lúc lâu sau, bọn họ mới làm xong chuyện, ở trong bếp làm đến cuối trận mới thôi.

 

Cô ta quấn lấy Quan Kình, hỏi: “Liệu anh có vĩnh viễn nhớ được có một người phụ nữ đã cùng anh điên cuồng trong bếp như vậy không nhỉ?”

 

Quan Kình cười khẩy một tiếng: “Anh sẽ không quên, anh vĩnh viễn sẽ không quên rằng có một người phụ nữ đã tính kế với anh, hơn nữa lại còn vô dùng mất liêm sỉ nữa.”

 

Cố Huệ Nguyên cười ha ha: “Đây là ấn tượng mà em để lại cho anh sao?”

 

“Không thì sao?” Quan Kình hỏi ngược lại.

 

Cố Huệ Nguyên nghĩ kỹ: “Hình như cũng đúng.”

 

Hai người đi tắm rửa sạch sẽ, Quan Kình đổi một bộ quần áo sạch sẽ, Cố Huệ Nguyên vẫn mặc bộ quần áo tối qua, trên bộ đó có rất nhiều nếp nhăn.

 

Quan Kình nấu xong bữa sáng, anh gọi cô ta ra ăn cơm.

 

Anh làm sandwich trứng, sau đó ngồi xuống, hỏi anh: “Anh muốn nước hoa quả hay là sữa?”

 

Cố Huệ Nguyên lấy một cái sandwich, cắn một miếng: “Em muốn uống sữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.