Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1290:




Cô ta sao bằng một nửa Tần Nhã được?

 

Tần Nhã là người thấu tình đạt lý, vừa xinh đẹp lại dễ gần, đối xử với bà rất tốt, bây giờ nghĩ lại còn thấy khó chịu trong lòng, người con gái này còn chưa kết hôn đã nhất quyết không chịu sinh con cho Tô Trạm.

 

Thế mà Tô Trạm lại thật sự có thể vì cô ta mà không cần con cái.

 

Nó điên rồi sao?

 

Vì người phụ nữ này?

 

Bà cụ vô cùng tức giận, thở dốc liên tục: “Tôi nói cho cháu biết, cháu muốn vào nhà họ Tô thì đừng nói cháu không muốn sinh, cho dù là có muốn sinh thì ta cũng không đồng ý!”

 

Sinh con là chuyện của cháu, bà đồng ý hay không không quan trọng.” Tô Trạm bước đến nói.

 

Thái độ kiên quyết như lúc ở trong bệnh viện.

 

Bà cụ chính là bị thái độ cứng rắn của anh ta làm cho hoảng sợ nên mới không màng thân thể bất tiện sai điều dưỡng viên mang xe lăn đến đưa bà đi, đến biệt thự lúc nửa đêm chính là do bà muốn nhờ Tông Triển Bạch và Thẩm Bồi Xuyên giúp bà khuyên đứa cháu này.

 

Nhìn thấy cháu nội, bà cụ nước mắt lưng tròng: “Rốt cuộc là cháu bị sao vậy?”

 

Là bị con hồ ly tinh này mê hoặc rồi?

 

Tần Nhã nắm chặt hai tay nhìn Tô Trạm đang từ cách đó không xa bước đến.

 

Cô ấy không hề kinh ngạc vì cô ấy biết chắc rằng Thẩm Bồi Xuyên sẽ báo cho anh ta.

 

Thật ra như vậy cũng tốt, nhân lúc này đem mọi chuyện nói ra hết.

 

Nếu như bà cụ không chấp nhận được vậy thì cô ấy sẽ rời khỏi nơi này, không cần phải làm cho Tô Trạm luôn đứng ở giữa, hai bề khó xử.

 

“Tô Trạm, cháu quên Tần Nhã rồi ư?” Bà cụ thử khuyên Tô Trạm, dù gì anh ta cũng từng thích Tần Nhã.

 

“Cháu chính là Tần Nhã.”

 

Tô Trạm vừa bước đến trước mặt hai người đã nghe Tần Nhã thừa nhận với bà cụ.

 

Anh ta nhìn về phía cô ấy, đối diện ánh sáng mà nhìn gương mặt bình tĩnh của cô ấy.

 

Anh ta biết sự bình tĩnh lúc này của cô ấy tuyệt đối không giống biểu hiện như vậy.

 

Tô Trạm nắm lấy tay cô ấy, nhìn về phía bà cụ.

 

Bà cụ có chút mơ hồ, bà cảm thấy bản thân bà nghe lầm rồi.

 

“Cô, cô nói cái gì?” Phản ứng đầu tiên của bà cụ là cô ấy gạt bà.

 

Bà lại không phải không biết Tần Nhã.

 

“Cô ấy nói thật đó bà, do lần bắt cóc đó bị thương nặng nên cô ấy mới trở thành bộ dáng như bây giờ, cũng do vụ nổ lần đó nên cô ấy không thể có con được nữa.”

 

Tô Trạm vốn muốn khuyên bà cụ trước rồi mới cho Tần Nhã đến trước mặt bà nói rõ tất cả.

 

Như vậy thì bà cụ cũng nghĩ thông rồi nên Tần Nhã cũng không cần phải chịu áp lực vì không sinh con được nữa.

 

Nhưng sự việc lại không phát triển theo như kế hoạch của anh ta nên chỉ đành nói ra tất cả với bà cụ thôi, hy vọng bà sẽ vì Tần Nhã đã chịu khổ nhiều như vậy mà không nhắc đến việc sinh con nữa.

 

Bà cụ rất lâu không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Tần Nhã như muốn tìm ra vết tích gì đó trên mặt cô ấy.

 

Nhưng mà, rất khó, một tí bóng dáng của trước kia  bà cũng tìm không ra.

 

“Cô, cô, cô thật sự là bé Nhã?” Giọng bà cụ run nhẹ, có chút không dám tin, cũng có chút kinh ngạc.

 

Tần Nhã vừa muốn mở miệng nói phải, Tô Trạm đột nhiên nắm tay bà cụ nói: “Đúng ạ, cô ấy là Tần Nhã.”

 

Bà cụ xua tay: “Con đi ra, ta muốn nghe cô ấy nói.”

 

Bà cụ nhìn thẳng vào Tần Nhã.

 

Tần Nhã không hề nao núng, nói: “Cháu là Tần Nhã.”

 

Bà cụ mở miệng, thật lâu không nói.

 

Thật không thể tưởng tượng được.

 

Thật lâu sau, bà cụ vẫy tay với Tần Nhã: “Lại đây, để ta xem…”

 

Tần Nhã nắm tay Tô Trạm, đi tới bên cạnh bà cụ, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, bà cụ run run đưa tay ra vuốt má cô ấy, đó là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.