Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1241:




Quan Kình nắm chặt hai tay: “Nói đi, muốn tôi làm thế nào mới xóa đống ảnh và video kia đi?”

 

Cố Huệ Nguyên thu tay lại, ngồi xuống ghế sô pha, khom người rót rượu vào ly. Cô ta ưu nhã cầm chén rượu, lay nhẹ: “Anh thấy tôi thiếu tiền à? Hay là thiếu đàn ông?”

 

Quan Kình không nói, nhìn chằm chằm vào cô.

 

Đều nói phụ nữ xinh đẹp thì có độc, lời này quả là đúng, người phụ nữ trước mặt mang theo kịch độc, một khi nhiễm phải thì không chết cũng mất đi lớp da!

 

“Mục đích của tôi chỉ có một, chính là người đã hại tôi tan cửa nát nhà không được sống tốt.” Cố Huệ  Nguyên bỗng ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Trợ lý Quan, nếu như bố và em trai của anh một chết một ngồi tù thì anh sẽ thấy thế nào? Coi như chưa xảy ra chuyện gì sao?”

 

“Nếu như bọn họ là người tốt thì sẽ không có ai động đến bọn họ cả, kết cục ngày hôm nay đều là do chính bọn họ tạo ra, không trách người khác được. Em trai cô vốn có thể ra nước ngoài, tự do cả đời, nhưng chính anh ta tự tìm đường chết, ai có thể cứu được? Một người phụ nữ như cô muốn báo thù ư? Ngoại trừ bán thân thì cô còn có thể làm gì?”

 

Quan Kình có ý muốn thuyết phục Cố Huệ Nguyên: “Cô buông tay đi, cô có cuộc sống của riêng mình, sao lại vì bọn họ mà hủy đi cả một đời. Thủ đoạn của ông chủ tôi, tôi biết rõ, cô không phải đối thủ của anh ấy đâu. Nếu để cho anh ấy biết cô là người làm chuyện này thì cô đừng mong sống tốt.””

 

Cố Huệ Nguyên không hề có biểu hiện sợ hãi, thay vào đó, cô ta thoải mái đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến chỗ Quan Kình, vươn tay nắm lấy cà vạt của anh ta: “Tôi nhất định không phải là đối thủ của anh ta, nhưng không phải tôi có anh sao? Anh không phải người ở bên anh ta à? “

 

Quan Kình nhìn xuống bàn tay của cô và chế nhạo: “Cô chắc chắn rằng tôi sẽ giúp cô à?”

 

Cố Huệ Nguyên vươn cằm, phả hơi nóng vào người anh ta: “Nếu anh không giúp người phụ nữ của mình, anh muốn giúp ai?”

 

“Ha ha!” Quan Kình bóp chặt má cô ta: “Cô cùng lắm chỉ là mỡ đến miệng mèo, của tôi? Cô không xứng!

 

Cố Huệ Nguyên cũng không tức giận, cười nói: “Cho dù là tôi tự giao tới cửa hay là anh chủ động tới tìm tôi, đều không quan trọng. Quan trọng là tôi và anh đã ngủ với nhau, anh muốn quỵt nợ à? Vậy tôi sẽ gióng trống khua chiêng tố cáo anh cưỡng bức.”

 

Quan Kình nheo mắt.

 

“Đừng trừng mắt nhìn tôi như vậy.” Cố Huệ Nguyên nâng chân lên cọ vào người anh ta: “Tôi thích anh dịu dàng với tôi.”

 

Quan Kình: “…”

 

“Cô có biết xấu hổ không? Đừng rẻ tiền như vậy được không?” Quan Kình hất cô ta ra.

 

Cố Huệ Nguyên cúi xuống góc bàn, che lấy chân mình: “Quan Kình, anh đừng quá đáng.”

 

“Người quá đáng chính là cô. Cô cho rằng tôi ngủ với cô thì sẽ nghe lời cô sao? Chỉ vài tấm ảnh thôi. cô muốn cho ai thì cho. Còn video, muốn gửi cho phương tiện truyền thông nào thì có thể gửi cho phương tiện truyền thông đó đi, Quan Kình tôi sẽ không chịu bị phụ nữ uy hiếp đâu.”

 

Quan Kình đóng sầm cửa lại rồi rời đi

 

Cố Huệ Nguyên ngồi trên bàn, nhìn cánh cửa đóng chặt, hai tay siết chặt.

 

Cô ta không cam tâm, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho anh ta.

 

Quan Kình vừa lái xe thì nghe thấy chuông điện thoại, anh ta lấy ra xem thử thì thấy đó là số của Cố Huệ Nguyên, nhưng không trả lời, anh ném điện thoại sang một bên, mặc cho nó đổ chuông.

 

Không có người nhận, nhưng Cố Huệ Nguyên không nản lòng nên đã gửi tin nhắn thay thế.

 

Ngay sau đó nhạc chuông của điện thoại ngừng lại và một tin nhắn văn bản vang lên, Quan Kình vươn tay ra nhận lấy: “Từ bỏ tiền đồ?”

 

Quan Kình tấp xe sang một bên rồi dừng lại, trả lời: “Gặp cô thì tôi còn có tương lai không?”

 

Cố Huệ Nguyên không bỏ cuộc: “Anh thật sự có thể vì ông chủ của mình mà không cần đến mặt mũi của chính mình à?”

 

“Cố Huệ Nguyên, gặp cô tôi làm gì còn mặt mũi.”

 

Cố Huệ Nguyên cắn môi và bấm số lần nữa, lần này Quan Kình nhấc máy lên: “Cô muốn làm gì nữa?”

 

Cố Huệ Nguyên hỏi: “Anh thật sự không cần sự nghiệp của bản thân nữa à?”

 

Quan Kình trả lời không do dự: “Đúng.”

 

“Anh là chó sao? Trung thành như vậy có ích lợi gì? Anh không phải vẫn chỉ là làm việc cho người khác sao? Chỉ cần anh giúp tôi, tôi có thể cho anh làm ông chủ, anh có năng lực, tôi có…”

 

“Cố Huệ Nguyên, cô cho rằng những người khác đều giống như người nhà của cô sao? Người không nhân tính, đạo đức không bằng heo chó. Cố Huệ Nguyên, tôi không quản được cô, nhưng cô đừng hòng điều khiển được tôi.”

 

Cố Huệ Nguyên cầm điện thoại một lúc lâu và không nói nên lời.

 

Quan Kình hỏi: “Tại sao cô không nói?”

 

“Tôi không biết phải nói gì.” Cố Huệ Nguyên nói.

 

Cô ta thật sự không thể bắt bẻ lại Quan Kình, bố và em trai cô đều tự mình chịu trách nhiệm, nhưng cô là con gái, là chị gái, cô không thể thờ ơ được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.