Mê Vợ Không Lối Về

Chương 121: Người phụ nữ đã từng sinh con




Tông Cảnh Hạo: “…”
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn, hình như là muốn hỏi chuyện này là như thế nào?
Trong nháy mắt Tông Cảnh Hạo mới hiểu được, lúc nãy Lâm Hi Thần định nói lại thôi là có ý gì.
Hắn còn nhỏ mà sao suy nghĩ lại kín kẽ như vậy?
“Nhóc con, cháu như vậy lớn lên sẽ không cao được đâu.”
“Lớn lên cháu chắc chắn cao hơn chú, dù sao chú cũng không cao được nữa.” Có mẹ ở bên cạnh, cậu bé nói chuyện mạnh bạo hơn hẳn.
Nhóc con này là muốn qua cầu rút ván sao?
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì!” Lâm Tân Ngôn đột nhiên đứng lên, nghe hai bọn họ nói chuyện, có vẻ là rất quen thân.
Lâm Hi Thần không phải rất ghét hắn sao?
Tại sao có thể nói chuyện?
Lúc cô không biết, Tông Cảnh Hạo đã lén lút qua lại với con trai cô?
Hắn có mục đích gì?
“Nói rõ cho tôi!” Lâm Tân Ngôn cúi gằm mặt xuống, chuyện này không nói cho rõ ràng cô sẽ không để yên.
“Con nói!” Lâm Tân Ngôn chỉ vào con trai.
Lâm Hi Thần chớp mắt một cái, ăn ngay nói thật: “Mẹ, con biết mẹ bị Hà Thụy Trạch bắt nạt.”
Trong lòng Lâm Tân Ngôn giật mình, cổ họng cô nghẹn lại, làm sao nó biết?
“Tiểu Hi.”
“Chú nói cho con biết.” Lâm Hi Thần chỉ vào Tông Cảnh Hạo: “Khi Hà Thụy Trạch đến nhà chúng ta, lúc muốn dẫn chúng ta đi ăn, con đã nghi ngờ hắn không có ý tốt. Vì vậy con gọi điện cho chú cầu cứu, chú hỏi con có muốn báo thù cho mẹ không, con nói muốn, sau đó chú đã nói, con để cho Hà Thụy Trạch bắt đi, như vậy chú mới có thể tìm được chứng cứ phạm tội của Hà Thụy Trạch.”
Lâm Hi Thần biết mẹ quan tâm mình, cho dù bị Hà Thụy Trạch bắt nạt, mẹ cũng tuyệt đối không lấy an toàn của cậu bé ra để đánh cuộc.
Ban đầu cậu bé định nói đỡ cho Tông Cảnh Hạo, nhưng vừa nghĩ đến chuyện trước kia hắn vứt bỏ mẹ, cho nên không nói nữa, mẹ nhất định sẽ tức giận.
Đây là chuyện nằm trong dự tính của cậu rồi.
“Chuyện là như vậy phải không?” Lâm Tân Ngôn chất vấn, cô nhìn chằm chằm Tông Cảnh Hạo, đáy lòng chợt thấy lạnh lẽo.
Không thể phủ nhận, Tông Cảnh Hạo cũng không phải loại người dám làm không dám nhận.
“Đúng.”
Lâm Tân Ngôn rất tức giận, thế nhưng cũng không muốn phát tiết trước mặt con trai, mà vẫn muốn con trai được nghỉ ngơi thật tốt. “Tiểu Hi, con ngủ một lúc, mẹ quay về chỗ ở lấy cho con thêm vài bộ quần áo.”
Lâm Hi Thần ngoan ngoãn gật đầu, còn rất nghe lời kéo chăn lên, len lén nhìn thoáng qua Tông Cảnh Hạo, khóe môi vểnh lên một ý cười.
Nghĩ thầm, mẹ tôi đang tức giận, xem chú hôn mẹ tôi thế nào được.
“Anh đi cùng tôi.” Lâm Tân Ngôn nói xong cũng bước ra khỏi phòng.

Tông Cảnh Hạo liếc nhìn Lâm Hi Thần: “Nhóc con, hãm hại chú?”
“Cháu nói sự thật, sao lại là hãm hại được?” Lâm Hi Thần kéo góc chăn, che lại nửa gương mặt, chỉ lộ ra hai con mắt sáng lấp lánh: “Vốn dĩ chú cố ý để cháu bị bắt.”
Câu phía sau, giọng nói của cậu bé đã nhỏ đi.
Hình như không hợp lí cho lắm.
Là chú ấy đã cứu cậu, trừng phạt người xấu.
Thế nhưng chú ấy quả thực có lỗi mà.
Vừa nghĩ như vậy, Lâm Hi Thần không cảm thấy có lỗi với hắn nữa.
“Được.” Giọng nói của Tông Cảnh Hạo hạ xuống, nhân tiện nhếch môi khẽ cười: “Chú thừa nhận điều đó, có điều…”
Nụ cười ở khóe môi hắn lại càng đậm hơn, bí hiểm mà nói: “Cháu nói xem, chú có thể dỗ mẹ cháu hết giận chú không?”
“Không thể.” Lâm Hi Thần vô cùng tự tin, mẹ rất thương cậu bé.
“Cháu là do mẹ cháu sinh ra, mẹ rất yêu cháu.”
A…
Tông Cảnh Hạo cười ra tiếng, cái lý luận này.
Còn phải sinh ra mới là người thân nhất?
Hắn cúi xuống, hai tay chống ở hai bên hông, cùng nhóc con bốn mắt nhìn nhau: “Nhóc con, thứ chú có thể cho mẹ cháu, cháu vĩnh viễn không cho được.”
“Cái gì?” Lâm Hi Thần luống cuống chống lại ánh mắt tự tin của hắn.
Tông Cảnh Hạo đứng thẳng người lên, cứ như thể hai người mới vừa rồi nhìn nhau chưa từng xảy ra, chậm rãi vuốt lại chiếc cổ áo không hề có nếp nhăn: “Mẹ nhóc còn đang đợi chú.”
“Chú mau nói rõ ràng!” Lâm Hi Thần bỗng nhiên ngồi dậy.
Tức giận rồi?
Tông Cảnh Hạo trầm ổn bước nhanh ra khỏi phòng, không thèm để ý đến tiếng Lâm Hi Thần gào thét.
Lâm Tân Ngôn ở bên ngoài chờ hắn, thấy hắn bây giờ mới ra, hỏi: “Làm cái gì vậy? Tại sao lâu như thế?”
“Nói chuyện với con trai em vài câu.” Tông Cảnh Hạo cầm chìa khóa trong tay, bấm một cái để mở khóa, đứng ở trước cửa xe, kêu lên một tiếng bíp, tiếng mở khóa vang lên.
“Đi thôi.”
Lâm Tân Ngôn lên xe theo hắn.
Sau khi đi được một khoảng khá xa, Lâm Tân Ngôn mới mở miệng nói: “Anh dừng xe, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Tông Cảnh Hạo dừng xe ở bên đường.
“Anh làm như vậy rất quá đáng, anh biết không?” Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn cửa sổ, đến cả dũng khí nhìn hắn cũng không có, trong lòng rất thất vọng, cô không mong hắn có thể yêu thương con của mình, cũng không hy vọng xa vời rằng hắn có thể chấp nhận con của cô.
Thế nhưng, cô không có cách nào chấp nhận chuyện anh ta đem an toàn của con mình đi mạo hiểm.

“Bọn chúng rất quan trọng đối với em.” Lâm Tân Ngôn ôm lấy ngực, trái tim của cô như là bị thứ gì đó đâm cho một nhát, có cơn gió thổi qua, cả người đều lạnh buốt.
“Tại sao có thể lấy tính mạng của nó ra làm mồi nhử, nhỡ chẳng may có chuyện gì xảy ra, anh đã từng nghĩ đến hay chưa?” Cô cúi đầu: “Tôi không phải anh, anh chơi chán rồi, vẫn có thể có rất nhiều người phụ nữ khác thích anh, cũng có thể có rất nhiều con của chính mình, nhưng tôi chỉ có mỗi bọn chúng.”
Sắc mặt của Tông Cảnh Hạo khi nghe Lâm Tân Ngôn nói những câu cuối thay đổi trong nháy mắt.
Mây đen cuồn cuộn kéo đến, vây kín khuôn mặt hắn: “Lâm Tân Ngôn, em nói lại những câu vừa rồi cho tôi!”
Hắn rất ít khi gọi tên cô, càng rất hiếm khi gọi cả họ cả tên cô như vậy.
Hắn nắm lấy cằm của cô, kéo khuôn mặt của cô nhìn về hướng mình, gằn từng chữ: “Đem những lời vừa mới nói, nói lại một lần cho tôi!”
Lúc đối diện với con ngươi tràn ngập thất vọng của hắn, Lâm Tân Ngôn sửng sốt một chút, sau đó lại cười tự giễu một tiếng: “Anh đối xử với tôi không phải bởi vì thấy mới mẻ sao? Trong thế giới của anh, có loại phụ nữ nào mà chưa từng thấy, môn đăng hộ đối cũng không ít, anh coi trọng gì tôi?”
Cơ thể của cô sao?
Chỗ nào cũng có người xinh đẹp hơn cô.
“Bên cạnh anh chắc chưa có phụ nữ đã từng sinh con đúng không?” Từng câu từng chữ của cô đầy châm chọc.
Tông Cảnh Hạo tức đến bật cười: “Có phải tôi đối xử với em quá tốt, khiến cho em cảm thấy tôi là người dễ nói chuyện? Hửm?!”
“Em đã quên chuyện em đồng ý với tôi?” Hắn ta từng chút từng chút một ép tới gần, hơi thở khi nói chuyện, khuôn mặt sắc bén, gần trong gang tấc.
Lâm Tân Ngôn nín thở: “Nhưng, anh cũng đồng ý với tôi, sẽ không động đến con của tôi.”
“Tôi động đến bọn chúng?”
“Nhưng anh lợi dụng bọn chúng.”
“Cho nên em muốn như thế nào đây?”
Lâm Tân Ngôn rũ mắt xuống, đúng vậy, cô có thể làm gì hắn đây?
Cô không thể chống lại thực lực của hắn.
Thế nhưng bấm bụng chịu đựng, nếu như là cô thì chuyện đấy không thành vấn đề, nhưng lại liên quan đến con của cô, cô nhất định không thỏa hiệp!
“Anh còn dám lợi dụng bọn chúng, tôi sẽ giết anh.” Cô nói vô cùng kiên định.
“Giết tôi?” Tông Cảnh Hạo chưa từng thấy ai dám ngạo mạn nói muốn giết hắn ngay trước mặt hắn như thế.
Còn là một cô gái.
Hắn không những không tức giận, trái lại còn nở nụ cười.
Tán thưởng sự kiên cường này của cô, rõ ràng bản thân chẳng có gì cả mà lại có dũng khí này.
“Được, còn có lần sau, em sẽ giết tôi.” Hắn buông cằm của cô ra, lướt qua bả vai của cô, giữ chặt eo của cô, bàn tay to lớn khẽ dùng sức, ôm lấy người.
Lâm Tân Ngôn hét lên một tiếng.
“Anh làm gì?”
“Suỵt! Nói nhỏ một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.