Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1148:




Tinh thần Tông Khải Phong không tốt cho lắm, sau khi biết thân phận của Thiệu Vân, ông nghĩ đến những người và sự việc trong quá khứ, dù là Văn Nhàn hay Trình Dục Tú, họ đều là những người phụ nữ xuất hiện trong cuộc đời ông, nhưng bây giờ không có ai ở bên cạnh ông cả.

 

Không thể không cảm thấy buồn.

 

So với sự im lặng của Tông Khải Phong, bầu không khí cực kỳ vui vẻ.

 

Thiệu Vân có trình độ học vấn khác với Trình Dục Ôn, ông ấy không được học cao, vì vậy ngay cả những câu đố cũng rất khó với ông ấy.

 

Trình Dục Ôn đặt câu hỏi, chủ yếu chỉ là đố chữ.

 

Nhưng những câu hỏi của Thiệu Vân đều rất kỳ quặc, là những câu đố chữ lưu hành trên đường phố.

 

Câu đố cuối cùng là do Trình Dục Ôn đặt “Mặt em hớn hở suốt ngày- Thêm huyền, dấu mặt, dấu mày nơi đâu- Rụng đuôi mà mất cả đầu- Thì thành sấm động hay tàu bay kêu – Là chữ gì?”

 

“Đoán đi.”

 

Câu này được Lâm Tinh Tuyệt đoán đúng, là các chữ “vui”, “vùi”, “ù”.

 

Đến lượt của Thiệu Vân, ông ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có huyền, sao nặng thế – Bỏ huyền thêm hỏi, dùng may áo quần- Giúp cha, giúp mẹ đỡ đần – Ví thêm nặng, phải lãnh phần trông em – Là chữ gì?”

 

Sau đó ông ấy lại nói: “Đoán đi cháu.”

 

Lâm Huệ Tinh bối rối, cảm thấy câu đố rất khó.

 

“Ông Thiệu Vân, ông ra câu đố dễ thôi để cháu đoán với, cháu chưa đoán đúng câu nào.” Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng.

 

“Câu này rất đơn giản mà.” Thiệu Vân sờ đỉnh đầu: “Cháu dùng cái đầu của mình suy nghĩ đi.”

 

“Em ấy là óc heo, không biết suy nghĩ, chỉ biết ăn thôi.” Lâm Tinh Tuyệt thêm dầu vào lửa.

 

Lâm Huệ Tinh đột nhiên tức giận: “Anh là lợn, cả gia đình anh là lợn!”

 

“…”

 

Phòng khách yên lặng một hồi, đột nhiên vang lên tiếng cười, Thiệu Vân và Trình Dục Ôn cười vui vẻ nhất.

 

Bởi vì trong cả căn phòng này chỉ có bọn họ không phải người nhà họ Tông.

 

Lâm Tinh Tuyệt lắc đầu thở dài, em gái đã ngốc nghếch đến mức hết thuốc chữa rồi.

 

Lâm Huệ Tinh bị Lâm Tinh Tuyệt chọc giận thì buột miệng, nói xong thì hối hận, nhìn vẻ mặt của mọi người, cô bé cảm thấy xấu hổ nên chui vào vòng tay Tông Triển Bạch trốn đi.

 

Tông Triển Bạch vỗ nhẹ vào lưng con gái và an ủi: “Không sao đâu.”

 

Cô bé vẫn vùi đầu không nói gì.

 

Tông Triển Bạch dỗ dành cô bé và nói: “Bố có thể giúp con đoán câu đố?”

 

Lâm Huệ Tinh lập tức ngẩng đầu lên và hỏi: “Thật không ạ?”

 

Thái độ của cô bé này thay đổi quá nhanh, chưa đầy một giây đã trở mặt.

 

Anh cười bất lực nói: “Đúng.”

 

“Vậy thì nói cho con biết: có huyền, sao nặng thế – Bỏ huyền thêm hỏi, dùng may áo quần- Giúp cha, giúp mẹ đỡ đần – Ví thêm nặng, phải lãnh phần trông em – Là chữ gì?” Lâm Huệ Tinh nhấn mạnh hơn một chút, muốn đoán đúng một lần.

 

Tông Triển Bạch phân tích cho cô bé, dạy cô bé cách tư duy: “Người ta thường nói nặng như cái gì nào?”

 

“Con biết nó là gì rồi.” Ngay khi Tông Triển Bạch nhắc nhở, Lâm Tinh Tuyệt đã nghĩ ra: “Là chữ “chì”, “chỉ”, “chị”.”

 

Cậu bé cười giải thích: “Chì” rất nặng, bỏ huyền thêm hỏi sẽ là “chỉ”, thêm nặng sẽ là “chị”.”

 

Lâm Huệ Tinh mở to mắt nhìn anh trai: “Thật đáng ghét!”

 

Lúc nào cũng cướp công của cô bé.

 

“Ông Thiệu Vân, ông ra thêm câu hỏi đi.” Nói xong, cô bé dựa vào vai Tông Triển Bạch nói nhỏ vào tai anh: “Bố, bố phải giúp con, con nhất định phải thắng anh trai một lần.”

 

Tông Triển Bạch cười bất lực, con gái anh đã yêu cầu thì anh có thể làm gì?

 

Chỉ có thể đồng ý.

 

Thiệu Vân hiểu suy nghĩ của Lâm Huệ Tinh, để dỗ đứa cháu gái nghịch ngợm này, ông ấy lại nghĩ thêm một câu “Tên tôi giống một loài hoa, mỗi khi may áo người ta vẫn dùng – Là cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.