Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1133:




Nhìn thấy họ mà như nhìn thấy quỷ vậy.

 

Ông cụ Cố thì bị giam lại, bảo mật rất kín kẽ, bọn họ căn bản không gặp được, qua rất nhiều người giúp đỡ cũng chỉ gặp được Cố Bắc thôi.

 

Cố Bắc sau một đêm bị giam ở đây, có vẻ đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều, chỉ là khi mới xảy ra vấn đề, đầu óc rối bời, hiện tại anh ta đã suy nghĩ thấu đáo một số chuyện.

 

Kẻ thù duy nhất của anh ta chính là Tông Triển Bạch.

 

Nhưng mà, anh ta thật sự không nghĩ ra, những chuyện cũ của bố anh ta tại sao cũng bị lật lại.

 

Nhân tiện chị gái đến thăm, anh ta nói ra những suy đoán trong lòng, nói vấn đề này có liên quan đến Tông Triển Bạch, hoặc là chính là do anh ta làm.

 

“Em đã đắc tội với anh ta sao?” Cố Huệ Nguyên hỏi.

 

Cố Bắc nói qua một chút: “Có xảy ra một chút mâu thuẫn”.

 

“Có xảy ra một chút mâu thuẫn?” Cố Huệ Nguyên cười lạnh một tiếng, rõ ràng là không thể tin được mà, nếu như chỉ là một chút chuyện nhỏ, người ta lại phải hao tâm tổn sức gây ra ồn ào lớn như vậy? Đẩy nhà họ Cố vào đường cùng như vậy sao?

 

“Rốt cuộc thì em đã làm gì hả?” Cố Huệ Nguyên nghiêm nghị nói: “Em không nói thật thì ai có thể cứu được em chứ?”

 

Trong mấy người chị, thì chỉ có Cố Huệ Nguyên mới có thể trấn áp được Cố Bắc.

 

Cố Bắc cụp mắt xuống: “Ban đầu chỉ là vì một chút chuyện vặt vãnh mà thôi, em giúp Văn Khuynh một chút chuyện nhỏ, vốn chỉ là cùng nhau bắt cóc người, sau đó không may xảy ra tai nạn xe cộ, làm chết một mạng người. Mọi người cũng biết người đấy, chính là người mẹ kế của Tông Triển Bạch, sau đó anh ta hãm hại em, em có thể bỏ qua sao, nên đã giao tranh với anh ta, em phái người ở bên cạnh vợ anh ta, hãm hại bạn bè của anh ta…”

 

“Em là đồ ngu đấy à?” Cố Huệ Nguyên không nhịn được mà mắng anh ta, vì chuyện của người khác mà đẩy bản thân mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy, không phải ngu ngốc thì là cái gì chứ?

 

“Bây giờ toàn bộ nhà họ Cố chúng ta đều bị hủy hoại trong tay em, đang yên đang lành em đi gây thù với anh ta làm gì chứ? Em bắt cóc người nhà người ta, lại còn hãm hại bạn bè người ta, người ta không động đến em em thì nghĩ người ta là con rùa rụt cổ sao?” Cố Huệ Nguyên thật muốn cho anh ta hai cái tát mạnh vào mặt.

 

“Anh ta là loại người gì? Em còn không rõ à? Chưa nghe qua về cách đối nhân xử thế của anh ta hay sao? Anh ta là loại người dễ bị bắt nạt đến vậy hả?” Cố Huệ Nguyên tức đến mức ôm lấy lồng ngực, bởi vì quá tức giận mà mặt đều biến sắc.

 

Nhìn thấy bộ dạng tức giận của chị gái, Cố Bắc cúi đầu không dám hé răng nói lời nào.

 

Anh ta hối hận rồi, nhưng lúc đó anh ta nuốt không trôi cái giọng điệu đó.

 

“Ai mà biết được bố lúc còn trẻ lại làm ra những chuyện như vậy cơ chứ? Em đã tự đẩy bản thân vào thế khó…”

 

Chát!

 

Anh ta chưa kịp nói hết câu, Cố Huệ Nguyên đã giáng cho anh một cái tát, giận dữ hét lên: “Đến giờ này mà em còn chưa nhìn rõ tình hình hay sao? Là do em, để người ta nắm được thóp của bố mình nên mới ra tay đó.”

 

Đúng lúc này có người đến và nói thời gian thăm hỏi đã hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.