Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1129:




Lâm Tử Lạp gật đầu.

 

“Ở trong mắt anh, không có châu báu nào xứng với em cả, em mới là chói mắt nhất.” Anh  nắm lấy tay cô.

 

Lâm Tử Lạp cười, không có một người phụ nữ nào không thích người đàn ông của mình nói lời dễ nghe về mình, cô cũng như vậy. Trên mặt lại hiện ra vẻ ngạo kiều: “Sao anh cũng nói lời ngon tiếng ngọt? Có phải ở bên ngoài đã làm chuyện gì có lỗi với em rồi không?”

 

Đối xử tốt với cô ấy mà còn sai rồi sao?

 

“Anh đây một ngày bị đánh ba lần, như vậy mới có thể chứng minh anh yêu em?”

 

Lâm Tử Lạp rút tay ra, đeo cà vạt lên cổ anh: “Anh tự làm đi.”

 

Tông Triển Bạch ôm người không buông: “Em đánh anh ba cái, được không?”

 

Lâm Tử Lạp trừng anh ta: “Em lại không đánh được anh, anh khỏe hơn em nhiều.”

 

Tông Triển Bạch cắn nhẹ lỗ tai của cô: “Anh để cho em đánh.”

 

Cô cảm thấy rất ngứa, Lâm Tử Lạp tránh đi: “Anh đừng náo loạn.”

 

“Vậy em giúp anh.”

 

Lâm Tử Lạp ừ một tiếng, lúc đeo cà vạt vẫn không nhịn được dặn anh ta một câu: “Anh nhớ chú ý an toàn.”

 

Con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, huống chi là người, nếu biết tất cả chuyện lần này đều là do anh làm, nói không chừng còn làm liều trả thù.

 

Tông Triển Bạch ừ nhẹ một tiếng.

 

Sửa lại quần áo cho anh xong, Lâm Tử Lạp đưa anh tận ra cửa: “Em ở nhà chờ anh, nhớ về sớm một chút nhé.”

 

Tông Triển Bạch cười khẽ: “Anh không muốn đi nữa rồi.”

 

Anh muốn ở lại nhà cùng cô, nhưng mọi việc còn chưa giải quyết hoàn toàn, làm sao có thể cho cô một gia đình an ổn?

 

“Anh đi đây.”

 

Lâm Tử Lạp nhìn anh ta rời đi.

 

Tuy rằng Thẩm Bồi Xuyên không tham dự chuyện lần này nhưng cũng biết là do Tông Triển Bạch làm, ngày hôm qua anh ta đã gọi điện thoại cho Tông Triển Bạch, biết Tông Triển Bạch có thời gian rảnh, bèn hẹn gặp mặt. Không hẹn gặp bên ngoài mà hẹn gặp ở công ty.

 

Khi Tông Triển Bạch đến, anh ta và Tô Trạm đã ngồi chờ ở đó rồi.

 

Tô Trạm kích động: “Thật sự là sảng khoái tâm tình, không nghĩ tới ông lão Cố từng làm chuyện táng tận lương tâm như vậy đâu đấy.”

 

Nhìn thấy tin tức Cố Bắc bị bắt đi, thiếu chút nữa là anh vỗ tay khen ngợi, người như vậy không nên sống trên đời này.

 

Thẩm Bồi Xuyên đập anh một cái: “Cậu im lặng một chút đi.”

 

Tô Trạm nhìn anh ta: “Tôi cũng chưa nói cái gì.”

 

“Vậy cậu không chê mỏi miệng thì cứ việc tiếp tục.” Thẩm Bồi Xuyên uống một ngụm nước.

 

Tống Cảnh Hạo đi vào, Thẩm Bồi Xuyên đặt chén trà xuống, vẫy tay bảo Tống Cảnh Hạo ngồi xuống.

 

“Sao không nói cho tôi biết, ít nhiều tôi cũng có thể giúp được một chút.” Thẩm Bồi Xuyên nói.

 

Tô Trạm nói tiếp: “Đúng vậy, chê năng lực của chúng tôi à?”

 

Đức tính này của anh, Tống Cảnh Hạo lười để ý đến anh.

 

Hôm nay gặp mặt là do anh có chuyện muốn thương lượng với Thẩm Bồi Xuyên. Hiện tại nhà họ Cố đã rơi vào khó khăn, tự thân cũng không bảo toàn được, căn bản không có thời gian quan tâm đến Thẩm Bồi Xuyên, đây chính là cơ hội cho Thẩm Bồi Xuyên.”

 

Thẩm Bồi Xuyên làm việc luôn cẩn thận nên Tông Triển Bạch rất yên tâm: “Có việc thì cậu gọi tôi.”

 

Anh ta nói: “Biết rồi, tôi đi trước.”

 

Nói xong, anh ta lập tức đứng lên, lúc này tiếng chuông di động cũng đồng thời vang lên, anh ta nhìn tên người gọi, thấy là số của văn phòng cục trưởng Tống thì không nghe ngay mà nhìn về phía Tông Triển Bạch: “Là cục trưởng Tống, có thể là có việc tìm tôi, tôi đi đây.”

 

Tông Triển Bạch gật đầu.

 

Tô Trạm nhìn Thẩm Bồi Xuyên rời đi, lại nhìn Tông Triển Bạch: “Các cậu nói xong rồi?”

 

Sao anh nghe mà không hiểu được gì? Thế nhưng không ai để ý đến anh cả, Tông Triển Bạch đi đến trước bàn làm việc, nói với anh: “Sao cậu còn chưa đi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.