Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1123:




Cô đã nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ mặc lên người chiếc váy cưới. Tuy nhiên cô nghĩ bản thân cùng với một người vốn dĩ nghĩ là sẽ tuyệt đối không thể nào bên nhau, nhưng cuối cùng lại ở bên nhau rồi. Hơn nữa còn cùng nhau sinh con đẻ cái. Đây là câu trả lời cho câu nói thế giới khó có thể thể đoán trước được.

 

Tần Nhã đi tới trước mở cửa, sau đó trở lại giúp cô ôm tà váy, tà váy quá lớn có chút khó khăn khi ra khỏi cửa. Nghe thấy tiếng mở cửa, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang, muốn xem bộ váy lộng lẫy đến mức nào.

 

Tuy nhiên, sự xuất hiện của Lâm Tử Lạp trong chiếc váy cưới không hề gây thất vọng, chẳng khác nào một nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích vậy, dịu dàng trang nhã, điềm đạm lại rất xinh đẹp.

 

Bạch Dận Ninh nhìn cô đi ra phòng, như thể đang tưởng tượng rằng cô đang đi về phía anh, trong mắt anh không giấu được sự ngạc nhiên và vui mừng.

 

Diêu Thanh Thanh ánh mắt không để ý tới anh mà đang chăm chú ngắm nhìn Lâm Tử Lạp, bởi vì cô quá xinh đẹp lấn át hết mọi người và cảnh vật xung quanh.

 

Tuy nhiên, Trình Dục Ôn nhận thấy anh ta có vẻ mặt rất lạ. Khi vừa mới biết Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch sẽ tổ chức đám cưới, anh ta không khỏi vô ý thất thần, liền phỏng đoán, thật bất ngờ khi anh ta thật sự thích Lâm Tử Lạp. Nếu không, tại sao lại có biểu hiện như vậy?

 

“Mẹ thật đẹp.” Lâm Huệ Tinh vội vàng chạy tới, sờ vào chiếc váy cưới: “Khi nào thì con mới có thể mặc nó.”

 

Một câu nói khiến mọi người bật cười.

 

Vì chiếc váy cưới vừa vặn nên hai chiếc váy còn lại không cần thiết phải mặc thử nữa, kích thước rất chính xác và vừa vặn.

 

Lâm Tử Lạp đã thay váy cưới ra và cất lại vào hộp. Mọi thứ được cất tạm trong phòng làm việc, các phòng ở tầng dưới đều có người ở cả rồi,  lên tầng trên thì phiền phức quá.

 

Tân Na đi tiễn người tới đưa đồ, rồi cùng người của LEO nói vài câu.

 

Lợi dụng lúc vắng vẻ Lâm Huệ Tinh kéo Diêu Thanh Thanh đi nói chuyện, Trình Dục Ôn gọi Bạch Dận Ninh sang một bên: “Cậu thích Ngôn Ngôn?”

 

Bạch Dận Ninh phủ nhận: “Tôi có vợ rồi.”

 

Anh không muốn gây rắc rối cho người khác, nếu đã không có duyên phận thì anh cũng không cưỡng cầu.

 

Trình Dục Ôn nhìn anh một lúc, như thể đang cân nhắc xem lời anh nói là thật hay là giả.

 

“Tôi hy vọng anh có thể nhớ lời mình đã nói, anh đã có vợ rồi.” Trình Dục Ôn không muốn anh ngấp nghé vợ của cháu trai mình, hơn nữa Lâm Tử Lạp còn là học trò của anh ta.

 

Lâm Tinh Tuyệt luôn nắm tay Lâm Tử Lạp, sợ rằng một khi buông tay thì người sẽ bỏ chạy, nhưng cô vẫn thở dài xúc động: “Thật tiếc khi chồng mẹ không nhìn thấy mẹ mặc váy cưới.”

 

Lâm Tử Lạp gõ đầu của cô: “Con nói cái gì đó hả?”

 

“Anh ấy không phải là chồng mẹ sao?” Lâm Tinh Tuyệt sợ cô đánh mình nên bỏ chạy.

 

Cô thở dài, đứa nhỏ càng ngày càng không biết lớn nhỏ rồi.

 

Vì Bạch Dận Ninh quyết định dự đám cưới của Lâm Tử Lạp nên vài ngày sau anh mới trở về Bạch Thành, buổi chiều anh ta cũng ở lại biệt thự một lúc rồi rời đi.

 

Có quá nhiều người ở đây, anh không tìm thấy cơ hội nói chuyện riêng với Lâm Tử Lạp.

 

Lâm Tử Lạp cũng cố ý tránh nghi ngờ và không liên lạc với anh ta.

 

Cô không thể cách nào hiểu hết mà lại phải tỏ ra giả vờ không rõ. Cô biết rõ tâm tư của anh mà vẫn liên lạc với anh.

 

Dù gì thì ai cũng đã có gia đình riêng, nên càng xa cách càng tốt.

 

Hơn nữa, Diêu Thanh Thanh là một người đơn giản như vậy, cô không muốn Bạch Dận Ninh làm tổn thương cô ấy.

 

Hôm đó Tông Triển Bạch vẫn chưa về, khi màn đêm yên tĩnh buông xuống cô cảm thấy vô cùng nhớ anh. Cô nằm trên giường nghĩ đến bức thư của bà William gửi cho mình, cô lấy nó ra và xé phong thư ra.

 

Cô đã rất quen thuộc với chữ viết tay của bà William, khi bức thư được mở ra, chữ viết bên trong ngay lập tức hiện ra. Cô dựa nửa người vào đầu giường, đọc nội dung bên trong thư.”

 

“Lâm.

 

Đã lâu rồi không gặp lại con, cô cảm thấy thời gian trôi thật nhanh nhưng trong đầu cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ khi con mới bước vào LEO. Vậy mà đã rất nhiều năm trôi qua rồi nhưng dường như chỉ trong chớp mắt, con cũng tìm được bến đậu của đời mình, chúc mừng con nhé.

 

Tông là một người đàn ông tốt nên cô cảm thấy vui cho con. Cô đã tự mình thiết kế bộ váy cưới này và mong rằng con sẽ thích nó, nếu không phải tuổi tác đã cao và sức khỏe cũng đã yếu cô chắc chắn sẽ đến tham dự hôn lễ của con.

 

Mong rằng sau này chúng ta vẫn còn cơ hội gặp mặt.

 

Chúc con tân hôn vui vẻ!”

 

Nhìn bức thư, Lâm Tử Lạp nhớ tới khi mình mới đến LEO, bởi vì bà William đã cho cô cơ hội nên cô nghĩ mình sẽ ở lại LEO mãi mãi, nhưng không hề nghĩ tới mình chẳng những về nước mà còn mở studio riêng của chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.