Mê Thất Tùng Lâm

Chương 61:




Hành vi vượt giới hạn
Rừng cây rậm rạp, bóng nắng xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, tạo thành những vết lốm đốm trên mặt cỏ, gió mát ùa qua, những vết lốm đốm không lừng lay động.
Trong rừng cây yên tĩnh, một vệt sáng màu bạc cực nhanh lướt qua, thân canh leo xanh biếc bị chém đứt, rơi xuống trong bụi cỏ.
Dị thú rơi xuống đất, bùn đất mềm bị đập vung lên, nó vung móng vuốt, mạnh mẽ tấn công một dị thú trưởng thành cao lớn khác.
Toàn cơ thể của nó bị vảy bạc bao trùm, chỉ để lộ ra đôi mắt một đen một vàng sáng quắc, dáng người thon dài ước chừng cao một thước tám, trước mặt dị thú khác lại có vẻ hơi gầy yếu.
Cơ thể mạnh mẽ dưới làn da mang theo đường cong duyên dáng, màu bạc nhanh nhẹn di chuyển giữa cây cối, toát ra một cảm giác gợi cảm khác thường. Đó là một thứ gợi cảm xinh đẹp mà một dị thú chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xuất hiện trên người bất kỳ một người đồng tộc nào của mình.
Tiểu Đản linh hoạt né tránh chân trái của Khải Địch Nhĩ, “vèo” một cái, màu bạc lướt qua, linh hoạt trèo lên một cây cao.
Cành cây mềm dẻo bị sức nặng thân thể của tiểu Đản biến thành cong vẹo, lắc lư không ngừng, nhưng thân thể nằm úp sấp trên nó lại vô cùng vững chắc.
Dị thú màu xanh lam dưới tàng cây xoay người đi về hướng này, tiểu Đản quyết định lao người xuống dưới, hung ác cực kỳ, Khải Địch Nhĩ không kịp né tránh, bị đẩy ngã lăn ra đất. Hai chân thon dài có lực kẹp lấy phần eo tráng kiện của Khải Địch Nhĩ, đầu đuôi bạc quấn lấy một cái răng cá mập sắc nhọn, chặt chẽ để sát vào mạch máu ở cổ của y.
Hai tay của tiểu Đản đặt ở hai bên Khải Địch Nhĩ, thú trảo sắc bén còn cắm sâu vào trong bùn đất, đôi môi hồng nhạt khác với dị thú bình thường của nó hơi cong lên, hiện ra nụ cười vui sướng khi thắng lợi.
Lớp vảy bạc nhanh chóng rút lui, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú, kế thừa ngũ quan nhu hoà của Ôn Phong, không kiên cường như dị thú bình thường, nhưng mang đến cảm giác mềm mại dịu nhẹ cũng làm cho người khác vui mắt.
Cái cằm nhỏ đầy đặn của tiểu Đản đầy mồ hôi, nhỏ xuống trên môi của Khải Địch Nhĩ.
“Ngươi thua!” chiếc đuôi thú linh hoạt cẩn thận quấn lấy răng cá mập, để sát hơn vào phần cổ của y. “Nói, ngươi có phục hay không?!” tiểu Đản đã bị Khải Địch Nhĩ đuổi theo dưới chân núi chật vật cả ngày, lúc này cảm thấy mình cực kỳ hãnh diện.
Tuy xét về sức mạnh, nó hoàn toàn không bằng Khải Địch Nhĩ, nhưng mà hình như do thân hình nhỏ nhắn thon dài hơn so với bình thường, nên tiểu Đản phát hiện nó còn nhanh nhẹn linh hoạt hơn cả những dị thú trưởng thành khác.
Nếu như không cần phải sử dụng quá nhiều sức mạnh thì tiểu Đản nghĩ, nó có thể đấu tay đôi, không nhất định sẽ bị bại trận trong tay một dị thú trưởng thành, giống như lúc này vậy.
Khuôn mặt của tiểu Đản cong lên, ý cười còn xen lẫn với chút đắc ý dào dạt, đôi mắt long lanh càng thêm trong suốt lấp lánh.
Khải Địch Nhĩ bị tiểu Đản đè ép, không hề có chút cảm giác thất bại đau khổ nào, thậm chí còn tuỳ ý co giãn tứ chi, vô cùng thoải mái thích ý.
Đôi mắt thâm lam của Khải Địch Nhĩ nhìn chăm chú vào tiểu Đản kiêu ngạo đang ngồi trên người mình, cười vô cùng bình thản.
Tiểu Đản là dị thú đầu tiên thử dùng đuôi của mình quấn lấy vũ khí, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng tựa hồ rất hữu dụng, dù sao dưới tình huống y cố tình thả lỏng, tiểu Đản đã có thể sử dụng vũ khí này rất nhanh khống chế được y.
Khi dị thú giao chiến với nhau, cho dù chỉ là luyện tập, nếu đối phương cố ý giữ lại thực lực, chính là một sự không tôn trọng đối với đối thủ, thậm chí có thể là một loại miệt thị không thể chấp nhận nổi.
Biết là như vậy, nhưng Khải Địch Nhĩ vẫn không nhịn được mà vẫn làm như vậy, vì y muốn nhìn thấy bộ dáng dương oai tự tin tràn đầy của tiểu Đản.
Trong lòng Khải Địch Nhĩ hiểu được, tình cảm mà y dành cho tiểu Đản đã vượt xa xa tình cảm nên có giữa đồng tộc.
Lúc đầu, y đơn giản bị hấp dẫn bởi sự kỳ lạ đặc biệt của đối phương, dị thú rất dễ bị những thứ khác lạ thu hút, trực giác sâu sắc làm Khải Địch Nhĩ tiếp cận ấu thú này, cẩn thận nghiên cứu nó.
Nhưng sau đấy, mọi chuyện dần dần thay đổi, Khải Địch Nhĩ kinh ngạc phát hiện bản thân đã không thể thoả mãn với những hiểu biết đơn thuần về ấu thú này, y muốn được đến nhiều hơn nữa, muốn có được sự ỷ lại của ấu thú này, sự tín nhiệm, thậm chí còn muốn ấu thú dành cho mình những tình cảm đặc biệt mà ngay cả chính y cũng không hiểu rõ.
Y luôn không tự chủ được, muốn đem những thứ đồ tốt nhất cho tiểu Đản, muốn nó được vui vẻ, vui vẻ hơn bất cứ một đồng tộc nào khác.
“Tiểu Đản…” không thèm để đến vũ khí sắc bén cạnh cổ mình, Khải Địch Nhĩ nhìn chăm chú vào tiểu Đản, bàn tay không tự chủ được mà vươn lên, vuốt ve khuôn mặt bóng loáng của nó.
Trước khi trưởng thành, ấu thú không có tên gọi chính thức, cái tên “tiểu Đản” này, Khải Địch Nhĩ học được từ Ôn Phong, y rất thích cách xưng hô vô cùng thân thiết này.
Ánh mắt của Khải Địch Nhĩ nhìn mình vô cùng kỳ quái, tiểu Đản ngừng hô hấp, không dám nhúc nhích, cái răng nanh cá mập vốn dùng để hù dọa Khải Địch Nhĩ, bây giờ lại không biết phải làm như thế nào nữa.
“Ngươi làm sao vậy?” tiểu Đản phát hiện yết hầu của mình khô khốc, cái mông nguyên bản ngồi vô cùng tự nhiên trên phần bụng của Khải Địch Nhĩ, lúc này lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Nó tránh né tầm mắt nóng bỏng của Khải Địch Nhĩ.
Ngón tay của Khải Địch Nhĩ khẽ lướt qua đôi môi mềm mại của tiểu Đản, chỉ hơi lướt qua một chút, cũng đủ làm ánh mắt lam của y càng thêm u tối, y nhanh chóng xoay người lại, đè ép tiểu Đản dưới thân.
“Ngươi đứng lên!” đột nhiên bị đặt dưới thân, tiểu Đản không biết phải làm sao bây giờ.
Thân thể của nó áp sát vào thân thể to lớn của Duy Tạp Tư, nơi vảy mịn mẫn cảm dưới hạ thân theo hô hấp phập phồng, rất nhỏ ma sát, tiểu Đản lập tức cảm thấy sự nguy hiểm khác thường.
Khải Địch Nhĩ nằm trên người tiểu Đản vẫn không có ý định rời đi, y cúi thấp đầu, chen chúc vào giữa chiếc cổ thon dài của nó, cơ hồ là đói khát mà tham lam hít vào thứ mùi làm cho y phát cuồng kia.
Tiểu Đản càng ngày càng lớn lên, Khải Địch Nhĩ phát hiện chính mình càng ngày càng không thể cầm giữ được, thân thể gợi cảm đầy mị hoặc của tiểu Đản có lực hấp dẫn rất lớn đối với y, dục vọng bị áp lực hồi lâu của y có dấu hiệu sắp bùng nổ.
Bây giờ còn chưa được! Khải Địch Nhĩ yên lặng nói với chính mình như vậy, tiểu Đản hẳn là chưa trưởng thành, tuy rằng không biết dị thú hỗn huyết cần bao nhiêu thời gian để trưởng thành, nhưng y biết, trước khi thời khắc ấy đến, vô luận có khát khao như thế nào, y cũng phải nhịn được, không được làm bậy.
Khải Địch Nhĩ chôn mặt trong cổ của tiểu Đản, hô hấp càng ngày càng ồ ồ, hơi thở nóng rực phun lên trên cổ nó, kích thích vảy bạc mọc lên.
“Khải Địch Nhĩ, nếu ngươi không đứng lên, ta sẽ không khách khí nữa!” tiểu Đản nói xong liền bắt đầu giãy dụa. Lúc này cảm giác mà Khải Địch Nhĩ mang đến làm nó cảm thấy rất kỳ lạ, theo bản năng nó muốn thoát đi.
“Đừng nhúc nhích! Để ta ôm một lúc!”
Khải Địch Nhĩ hơi thô bạo đè lại hai cánh tay của tiểu Đản, gắt gao đặt nó ở dưới thân. Hô hấp của y cực kỳ nặng nề, thậm chí chỗ vảy tư mật ở hạ thân còn có dấu hiệu mở ra.
Sự giãy dụa của tiểu Đản gợi lên bản tính muốn chinh phục đối tượng *** của Khải Địch Nhĩ.
Y liều mạng áp lực nhưng vẫn không thể thay đổi thứ gì, thân thể ở bên dưới này quá khêu gợi, hơi thở đầy mị hoặc, làm cho dục hoả trong người y càng ngày càng cháy to, đôi mắt thú thâm lam càng ngày càng áp lực âm trầm.
“Ngươi đã khoẻ chưa vậy…” tiểu Đản theo bản năng nuốt nước miếng, cảm thấy Khải Địch Nhĩ như vậy thực sự rất đáng sợ.
Giây tiếp theo, Khải Địch Nhĩ đột nhiên buông tiểu Đản ra, thân hình nhanh chóng né ra xa, y quay đầu lại, nhìn thoáng qua ấu thú ngây thơ nằm trên mặt đất, sau đấy nhanh chóng biến mất sau cây cối sum xuê.
Tiểu Đản ngồi dậy, mờ mịt nhìn về hướng Duy Tạp Tư bỏ đi, chiếc đuôi bạc khẽ vung vẩy, chiếc răng cá mập mài bóng loáng cắt đứt một vài cành lá xung quanh.

Trên đỉnh núi cao ngất, gió lạnh nhẹ nhàng thổi lướt qua, trước động đá đáng nhẽ là đá lởm chởm, lúc này lại bị xan bằng. Bề mặt bằng phẳng này do rất nhiều mảng đá bằng phẳng khác nhau ghép khít lại. Ôn Phong còn đề nghị Duy Tạp Tư ôm thật nhiều lá cây về, trải một lớp dày ở bên trên, mùi lá cây toả ra thơm ngát.
Ôn Phong thích ý nằm ở trên lá cây dày, tóc đen tuỳ ý xoã ra nền lá xanh, anh há miệng ăn một quả cây nho nhỏ do Duy Tạp Tư đưa đến. Đầu anh gối lên cánh tay của Duy Tạp Tư, ánh sáng mặt trời chói chang kèm theo gió mát, làm Ôn Phong cảm thấy hơi buồn ngủ.
“Tiểu Đản đã về rồi~”
Ôn Phong nhìn thấy ấu thú càng ngày càng tuấn tú của mình, chút buồn ngủ kia nháy mắt biến mất.
“Sao hôm nay chỉ có một mình con về vậy?” anh hơi nhổm người dậy, kinh ngạc nhìn một mình tiểu Đản xuất hiện.
Phải biết rằng, Khải Địch Nhĩ với tiểu Đản đã dính với nhau như hình với bóng, thậm chí thời gian tiểu Đản còn ở bên Khải Địch Nhĩ nhiều hơn cả thời gian nó ở bên cạnh anh. Đương nhiên hầu hết nguyên nhân là do Duy Tạp Tư.
Dưới ánh mắt nguy hiểm của Duy Tạp Tư, tiểu Đản yên lặng đi tới, ngồi ở trên phiến đá cách Ôn Phong ba bước xa, nó dùng hai tay ôm lấy đầu gối của mình, đôi mắt một thú long lanh của tiểu Đản u buồn nhìn về phía cây cối dưới chân núi, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
“Tiểu Đản, làm sao vậy?” Ôn Phong trừng mắt nhìn Duy Tạp Tư một cái rồi đứng lên, quan tâm hỏi tiểu Đản.
“Ba ba~” tiếng nói của tiểu Đản đã đầy gợi cảm từ tính, vậy mà còn phát ra âm thanh làm nũng như vậy, nghe qua cực quái dị, nhưng mà tiểu Đản lại hoàn toàn không chú ý đến điều này.
Nó uỷ uỷ khuất khuất kể lại cho Ôn Phong nghe từ đầu đến cuối, chuyện hôm nay Khải Địch Nhĩ bỏ rơi nó trong rừng như thế nào. Tuy rằng tiểu Đản đã cao hơn một thước tám, nhưng nó mới chỉ đi vào thế giới này chưa đến một năm, tâm lý còn hoàn toàn chưa thành thục.
Nghe xong chuyện tiều Đản kể, mặt Ôn Phong đen xì, đặc biệt là khi nghe đến đoạn Khải Địch Nhĩ đè ép tiểu Đản nằm xuống còn không cho nó nhúc nhích, mặt của anh đen đến mức có thể nặn ra mực được.
Mà sắc mặt của Duy Tạp Tư cũng không có gì là tốt đẹp cả. Tuy rằng hắn vẫn không thích tiểu Đản dính lấy Ôn Phong, nhưng dù sao nó cũng là đứa con vị thành niên của hắn. Cho dù hiện tại Khải Địch Nhĩ chưa làm gì khác thường, nhưng mà nếu y đã có tâm tư như vậy trong đầu, thì sớm hay muộn mọi chuyện cũng sẽ xảy ra.
Thực ra, Duy Tạp Tư đã sớm nhận ra tâm tư của Khải Địch Nhĩ. Hắn thậm chí đã có ý cổ vũ. Dù sao Khải Địch Nhĩ đã từng giúp đỡ hắn cùng Ôn Phong rất nhiều, huống hồ người cá còn nhăm nhe muốn cướp tiểu Đản đi, có lẽ sau này, ấu thú của bọn họ còn phải nhờ vào sự bảo vệ của Khải Địch Nhĩ.
Thế nhưng hiện giờ, tiểu Đản còn chưa trưởng thành, hành vi như vậy của Khải Địch Nhĩ đã thực sự quá mức… nghĩ đến vậy, Duy Tạp Tư nhíu chặt mày lại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.