[Mê Sắc Du Ký Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thiến Nam U Hồn

Chương 1: Tiết tử




Nhiều năm sau …
Mây mù vương vấn.
Phía tây Hoa Sơn cao sừng sững, đứng vững một tòa tháp lâu đời tên là “Bảo Phật Tự”.
Trong căn phòng phía sau hậu điện dành cho trụ trì thanh tĩnh, một vị lão hòa thượng râu bạc trắng cùng một tiểu hòa thượng trẻ tuổi hình dạng tuấn tú tuyệt trần, mặt đối mặt, biểu tình trang nghiêm.
Lão hòa thượng chính là trụ trì phương trượng của “Bảo Phật Tự ” —— Viên Không đại sư, mà ngồi đối diện ông chính là đại đệ tử mà ông vô cùng coi trọng – Tĩnh Huyền.
Viên Không đại sư chậm rãi mở hai mắt, miệng nói, “Tĩnh Huyền, hôm nay là ngày con xuất sơn.”
“Đúng vậy, thưa sư phụ.” Tĩnh Huyền mở đôi mắt sáng ngời của mình.
“Lần này con hộ tống 『 Lưu quang bảo điển 』 vào kinh, đường xá xa xôi, ven đường sẽ gặp phải vô số khảo nghiệm, hung hiểm khó lường, con có sợ không?”
“Hồi sư phụ, đệ tử không sợ.” Tĩnh Huyền khí định thần nhàn, đàm đạm trả lời.
“Tốt.” Viên Không đại sư khẽ gật đầu, “Tĩnh Huyền, dạo gần đây thế đạo hỗn loạn, yêu nghiệt hoành hành, con có biết nguyên nhân vì sao không?”
“Hồi sư phụ, đệ tử ngu muội, không dám phỏng đoán, mong sư phụ chỉ bảo.”
“Ai, nguyên nhân chủ yếu, chính là tại trong hoàng cung.”
“Hoàng cung?”
“Ta quan sát hiện tượng thiên văn, thấy nơi hoàng cung phía đông yêu khí tận trời, đã lâu không tiêu tan, cứ thế thiên hạ đại loạn, sẽ là họa cho lê dân bách tính. 『 Lưu quang bảo điển 』 chính là phật môn chí bảo, hạo nhiên chính khí, pháp lực vô biên, lần này con tiến cung dâng cho hoàng thượng, nhất định có thể trừ khử yêu khí trong hoàng cung, tạo phúc thiên hạ.”
“『Lưu quang bảo điển 』 liên quan đến muôn dân thiên hạ, trân quý không gì sánh được, sư phụ xin yên tâm, đệ tử thề sống chết hộ tống bảo điển bình an tiến cung.”
“Hảo hài tử. Com thiên tư thông minh, nhận thức rộng rãi, lão nạp vốn đã có ý định đem chức vị trụ trì truyền lại cho con.”
“Sư phụ, trăm triệu lần không được, đệ tử tư chất ngu muội, thật không dám nhận.”
“Tĩnh Huyền…” Viên Không đại sư ý vị thâm trường mà nhìn y một cái, “Lão nạp nhìn ra kiếp trước của con đều nỗ lực tu hành, hơn nữa con vừa ra sinh ra đã bị vứt bỏ ở trước cửa Bảo Phật Tự, từ nhỏ lớn lên trong chùa, một lòng hướng phật, đọc đủ loại phật thư, có thể nói phật duyên thâm hậu. Nếu có thể chuyên tâm tu hành, tương lai nhất định có thể trở thành cao tăng. Đáng tiếc…”
Thấy sư phụ đột nhiên trầm giọng lắc đầu, Tĩnh Huyền định lực tuy tốt, cũng không khỏi lo lắng trong lòng.
“Sư phụ, đệ tử đã làm chuyện gì không tốt, khiến sư phụ phiền lòng?”
“Hài tử, con cái gì cũng đều tốt cả. Chỉ là lão nạp nhìn ra con tuy rằng phật căn thâm sâu, nhưng trần duyên chưa dứt. Lần này rời chùa, con nếu có thể hóa giải trần duyên, sau này nhất định có thể toàn tâm quy y phật môn, chức trụ trì ta đây có người kế nghiệp.”
Tĩnh Huyền từ nhỏ nhất lòng hướng phật, đối với trần tục không có hứng thú.
Mỗi lần cùng các sư huynh đệ đồng môn xuống thành chọn mua đồ dùng hằng ngày, cũng là đi vội vàng, đối với nơi phồn hoa chứa nhiều mê hoặc này cũng không bận tâm để ý, chẳng qua vì sao sư phụ hôm nay lại nói y trần duyên chưa dứt, thực sự là khó có thể lý giải.
Tuy rằng trong lòng đầy nghi vấn, nhưng y đối với sư phụ luôn luôn kính nể hữu gia, cũng không dám nhiều lời truy vấn.
Khi mặt trời vừa lên, Tĩnh Huyền một mình một người mang theo “Lưu quang bảo điển “, từ lúc này đây con đường số phận của y chính thức thay đổi …
******
Tiểu khách điếm bên ngoài Hạnh Hoa Thôn, ngày hôm nay buôn bán có vẻ không được tốt lắm, chỉ có mấy người khách nhân lẻ tẻ, tụm năm tụm ba mà ngồi.
“Ê, mau, mau nhìn.” Một lão nhân ngồi ở gần phía cửa, đột nhiên trước mắt bừng sáng.
“Nhìn cái gì?”
“Ngươi nhìn cái vị tiểu hòa thượng mới vừa đi vào kìa.”
“Hòa thượng? Hòa thượng có cái gì đẹp đâu?” hắn ngồi đưa lưng về phía cửa, đầu lười quay về phía sau.
“Hòa thượng bình thường thì đương nhiên không có gì hay để mà xem, nhưng người này không giống, ta lớn đến như vậy, còn chưa từng nhìn qua hòa thượng mà đẹp thế này. A, thực sự là rất đẹp nha!”
“Ha ha…” Mạc lão nhị nhìn hắn đang lòng say thần mê, không khỏi cười ha ha đứng lên, “Đại ca a, ta xem ngươi ở cái chốn hoang sơn này mà kiềm chế đến tám phần rồi, thế nào mà đến cả nhìn một tên hòa thượng cũng muốn phát tình hả? Ngươi chắc là đói đến mờ mắt rồi nha!”
“Xuống địa ngục đi! Cái gì mà đói mờ mắt? Tát vào mồm mấy cái cho sạch sẽ bớt đi! Tiểu sư phụ trong trang phục uy nghiêm, không thể khinh thường, bằng không sẽ bị Phật tổ nghiêm phạt.”
“Ha ha…” Mạc lão nhị nghe thế thì cười to hơn nữa “Đại ca, ngươi chẳng phải trước giờ đều không tin cái gì phật pháp sao? Thế nào hôm nay vì một tiểu hòa thượng, quy y Phật tổ thế hả? Tốt thôi, ta đảo mắt muốn nhìn xem cái vị tiểu hòa thượng kia rốt cuộc có mê lực gi mà lại có thể khiến cho lão đại của chúng ta như vậy mê mẩn nào?”
Nam tử vừa nói vừa quay đầu lai, vừa lúc trước mặt nhìn thấy Tĩnh Huyền, liền giật mình.
“Trời ạ…”
Thấy đệ đệ của mình cũng làm ra vẻ mặt kinh diễm, Mạc lão đại hừ lạnh một tiếng, “Đó, thấy chưa hả? Để coi ngươi còn dám nói bậy nữa không.”
“Hô…” Mạc lão nhị thở ra một hơi thật dài “Không dám, không dám, coi như ta lỡ miệng. Đại ca nói rất đúng, ta lớn đến như vậy, tuyệt chưa từng nhìn thấy qua hòa thượng nào xinh đẹp thế này. Không, không chỉ là hòa thượng, mà còn là mỹ nhân, ta thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy a…”
Khách điếm nhỏ nơi hoang vu, đột nhiên xuất hiện một nhân vật thoát tục bất phàm như thế, tất cả mọi người đều bắt đầu khe khẽ bàn tán xôn xao.
Tĩnh Huyền trời sinh tính bình tĩnh, từ trước đến nay đối với mọi sự hỗn loạn xung quanh mình đều không mảy may để ý đến, đối với ánh mắt kinh diễm của người ngoài cũng tự nhiên như không có gì.
“Tiểu sư phụ, muốn dùng gì nào?” thái độ phục vụ của tiểu nhị quán dị thường nhiệt tình “Thức ăn chay của chúng ta ở đây làm vô cùng ngon, thịt lớn hấp, thọt kho tàu là tuyệt hảo như nhau nha! Có muốn hay không bày lên hai bàn?”
Tĩnh Huyền khẽ cau mày, “Không cần, xin cho bần tăng hai cái bánh bao cùng chén nước là được.”
“Ha ha, được, được.” Nếu như đổi thành những người khác, tiểu nhị quán đã khuyến mãi cho cái lườm, nhưng đây lại là một vị thiên tiên, nói gì cũng phát không được hỏa.
“Tới đây, tới đây, tiểu sư phụ, màn thầu của ngươi tới này, bánh mới ra lò đó nha, ngươi ăn đi cho nóng.”
“Đa tạ.” Tĩnh Huyền chấp tay, hướng hắn hành lễ.
“Nga nga, không nên khách khí! Không nên khách khí!” Tiểu nhị quá thụ sủng nhược kinh mà liên tục xua tay.”Tiểu sư phụ, trông ngươi khá lạ, có phải là từ nơi khác đến không?”
“Đúng vậy, thí chủ, bần tăng có chuyện muốn hỏi ngươi một chút, bần tăng muốn đến kinh thành, lối rẽ ở phía trước, đi đường nào cho đúng?”
“Đến kinh thành hả? Nếu vậy thì đi hướng bên phải kia mới được, băng qua rừng cây phía trước, có thể thấy đường lớn, tiếp tục đi dọc theo đường lớn khoảng mười dặm, là có thể đến trấn Đại Đồng. Ngươi tới đó rồi thì tìm người hỏi tiếp nha.”
“Đa tạ thí chủ.”
“Bất quá hiện tại trời đã tối, ngươi trọ lại đây đi, đợi sáng mai hẵn lên đường.”
“Không được, bần tăng có việc phải đi, sẽ không qua đêm ở đây được.”
“Không được! Không được! Tiểu sư phụ ngươi là người mới đến nên không biết, cái rừng cây kia, lúc trời tối thì trăm triệu lần không nên đi vào!”
“Vì sao?”
“Ai nha, có quỷ, có quỷ a!”
“Quỷ?”
“Đúng vậy, tiểu sư phụ, ngươi không biết. Quỷ này không giống quỷ thường, hắn chính là quỷ phong lưu chuyên gia hấp thụ tinh khí con người! Mặc kệ nam nữ, phàm là bị hắn quấn lấy, thần chí đều trở nên thất thường, điên điên khùng khùng, không chết cũng mất hết nửa cái mạng a!”
Tĩnh Huyền nghĩ thầm, y mang trong mình Phật môn chí bảo, không cần e ngại một tên tiểu quỷ, vậy nên khi nghe thế cũng không quan tâm lắm.
“Đa tạ thí chủ quan tâm, nhưng bần tăng có việc gấp phải đi, không thể trì hoãn, xin đa tạ.”
Tĩnh Huyền cầm cái bánh màn thầu bỏ vào trong túi, để lại một đĩnh bạc vụn rồi xoay người rời đi.
“Tiểu sư phụ, ngươi đừng có đi mà! Rừng cây đó thực sự là không nên đi đâu! Tiểu sư phụ!” tiểu nhị quán gấp đến độ dẫm dẫm hai chân, “Ai nha! Tiểu sư phụ này lớn lên xinh đẹp như thế, quỷ phong lưu kia dám chắc sẽ không để y yên đâu, lỡ như hắn lưu y lại để bầu bạn, thế chẳng phải là muốn đi đời nhà ma rồi sao?”
******
Một vòng trăng sáng trên cao bao phủ bầu trời đêm.
Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua nhánh lá cây chiếu xuống khu rừng đen kịt, làm tăng thêm bầu không khí thần bí…
Trong rừng cây, hoa mai lưu động, tràn ngập hương khí kỳ dị.
Mùi hương say lòng người đó làm cho ai vừa ngửi thấy cũng đều có thể quên đi tất cả phiền não của thế tục…
Một vị cô nương tóc dài người mặc áo choàng, thân hình cao gầy, mặt che khăn xoan, tay cầm tay nải bằng lụa, bộ dáng hốt hoảng mà chạy từ từ trong rừng…
“Vị cô nương này, chuyện gì khiến nàng hoảng hốt thế?”
Đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng là một vị nam tử trẻ trung, người mặc áo bào trắng, tư thái tiêu sái, khóe miệng mỉm cười, diện mạo tuấn mỹ vô song.
Nữ tử như nhìn thấy cứu tinh, khẩn trương kéo ống tay áo hắn, lắp bắp trả lời, “Ngươi... Ngươi tới vừa kịp lúc... Ta... Ta nghe nói nơi này có quỷ…”
“Quỷ?” Nam tử mày kiếm hơi nhướn lên, “Quỷ gì?”
“Sắc quỷ!” (quỷ háo sắc)
Nam tử nghe thế, phân nửa gương mặt tái đi “Khụ khụ, là phong lưu quỷ mà.”
“Cái gì mà phong lưu quỷ, sắc quỷ, là quỷ háo sắc đó!” Nữ tử nước miếng phun đầy mà nói “Nghe nói a, hắn lớn lên vừa lùn vừa mập, diện mục dữ tợn, xấu khỏi chê! Khó trách hắn chỉ là một tên háo sắc không có tiền đồ, chỉ có thể trốn ở đây không dám vác mặt ra khỏi rừng cây nhỏ bé này!”
Nam tử nghe vậy … nửa gương mặt còn lại cũng tái đi theo “Không phải đâu, ta rõ ràng nhớ kỹ người người đều nói, phong lưu quỷ trong khu rừng này, là một nam tử hiếm có khó tìm trên thế gian, cô nương khẳng định là nghe nhầm rồi.”
“Thiệt hả? Ta không tin.”
“Không tin thì ngươi nhìn kỹ đi…” Nam tử cười đến cực kỳ xinh đẹp.
Mùi hương trong rừng cây tựa hồ như càng thêm nồng đặc làm say lòng người…
Thân thể nữ tử hơi mềm nhũn ra, lộ vẻ thần tình si mê.
Khuôn mặt hai người dần dần tiếp cận…
Đột nhiên, nam tử ngửi thấy một mùi vị rất nhẹ như không có, trong đầu linh quang chợt lóe ——
“A ——” nam tử kêu to một tiếng, một tay cố sức đẩy nữ tử kia ra!
“Ha ha…” Nữ tử tay áo vung lên, xoay người một cái, đột nhiên biến thành một trung niên nam tử mặc áo choàng đen, có râu, hình dạng tuấn tú.
“Sư phụ!” Đôi mắt Hoàng Phủ Dật bất mãn trừng hắn, “Người rảnh quá không có việc gì làm sao?”
“Cái gì hả? Ta chính là thiên hạ đệ nhất 『 Vân Không đạo sĩ 』, bao nhiêu người đang cầm vàng bạc châu báu mời ta đến giúp họ, thế nào lại bảo ta rảnh rổi không có việc làm?”
“Thật không?” Hoàng Phủ Dật cười lạnh một tiếng “Người nếu bận như thế, sao còn có thời gian mà giả làm nữ tử đến chọc ta?”
“Ai nha, vi sư là đang thử đạo hạnh của đệ tử, thế nhưng mọi chuyện giờ đã rõ mười mươi.” Vân Không đạo sĩ nhún nhún vai, cười tủm tỉm mà nói.
“Nói lầm bầm, thử gì? Khả năng cải trang của người cũng không được tốt lắm, mới một chút đã bị ta nhìn thấu!”
“Đúng vậy, kỳ quái, công phu của ta chẳng phải đã lừa gạt được bao nhiêu người sao, thế nào bây giờ lại thất bại, để ngươi có thể nhận ra chứ?” Vân Không đạo sĩ khó hiểu, liên tục gãi đầu, “Ê, ê, hảo đồ đệ, ngươi mau nói cho ta biết, ta rốt cuộc để lộ sơ hở chỗ nào?”
Khả năng cải trang của Vân Không đạo sĩ là xuất thần nhập hóa, thực tế là không có kẽ hở, nhưng bởi vì Hoàng Phủ Dật là do hắn nuôi lớn từ nhỏ, đối với mùi trên người hắn rất tinh tường, chỉ tức khắc là nhận ra ngay.
Nhưng điểm ấy, hắn cũng không nói cho sư phụ hắn biết đâu.
“Hứ, không nói cho người đâu.”
“Ai nha, hảo đồ đệ, xin ngươi đó, mau nói cho ta biết, không thì ta sẽ ăn không ngon ngủ không yên.” Vân Không đạo sĩ nôn nóng đến độ dậm chân xuống đất.
Hắn suốt đời không mưu danh cầu lợi, thích ngao du tứ hải, học tập đạo thuật, nghe nơi đâu có đạo thuật, hắn sẽ là người đến đấy đầu tiên, nghĩ biện pháp bắt chước cho bằng được, có thể nói là hoàn toàn “Si mê”.
“Hứ, ta vì sao muốn nói cho người? Người không phải mới nãy nói ta là quỷ háo sắc hay sao, nói ta chỉ là một tên quái dị không có tiền đồ, chỉ có thể trốn ở đây không dám vác mặt ra khỏi rừng cây nhỏ bé này mà?”
“Ai nha, hảo đồ đệ, ngươi chưa từng nghe qua 『 duy tiểu nhân dữ nữ tử nan dưỡng cũng 』* hay sao? Ngươi đại ân đại lượng, sẽ không muốn cùng bọn nữ nhân xấu xí kia mà tính toán. Mau, mau nói cho sư phụ biết đi!”
(*: chỉ có tiểu nhân và nữ tử mới sống cùng nhau)
Hoàng Phủ Dật nghe câu nói truyền đời không ai biết này quả thực dở khóc dở cười.”Lời xin lỗi của người không có một tia thành ý nào hết! Không nói cho người biết đâu!”
“Thấy ghét!” Vân Không đạo sĩ tức giận đến râu mép đều dựng lên “Được rồi được rồi, chúng ta trao đổi điều kiện. Sư phụ nói cho ngươi cách có thể giúp ngươi ly khai cái rừng cây này, ngươi nói cho ta biết, sơ hở của ta đến tột cùng ở chỗ nào có được hay không?”
“Cái gì? Có thể giúp ta ly khai khỏi cái rừng cây này sao?” Hoàng Phủ Dật thất kinh. “Người không phải trước đây đã từng nói, ta một khi ra khỏi rừng cây này, hồn phách sẽ bị tên quốc sư tà ác kia phát hiện hay sao?”
“Không sai, rừng cây này là nơi hội tụ linh khí của trời đất, là một lá chắn đối với tà pháp, từ cái ngày ta trong lúc vô ý mà mang hồn phách của ngươi từ Thất Tà Tháp đó ra đem giấu ở cái rừng cây này. Ai, không nghĩ tới, thoáng cái đã mười sáu năm trôi qua rồi… Ngươi ở cái rừng cây nhỏ bé này, chắc buồn chán lắm rồi, đúng không?”
“Buồn chán? Không có a.” Hoàng Phủ Dật thờ ơ mà nhún nhún vai, “Bên ngoài thì có gì vui? Những con người bên ngoài đó so với quỷ như chúng ta chẳng phải còn đáng sợ hơn sao, chúng ta ở đây làm bậc chính nhân quân tử trêu ghẹo bọn người giả nhân giả nghĩa, đám trinh tiết liệt phụ, còn vui hơn à. Không ra ngoài được cũng không hề gì.”
Vân Không đạo sĩ nhìn tên đồ đệ hình dạng cà lơ phất phơ, tức giận đến muốn nổi điên! “Không có tiền đồ gì hết! Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù hay sao? Mặc kệ bà hoàng hậu ác độc đã từng giết chết ngươi và mẹ của ngươi đó tiếp tục tác oai tác phúc hay sao?”
“Báo thù thì đã sao? Giết chết bà ta rồi thì ta và mẹ ta có sống lại được hay không?!”
“Ngươi tuy rằng không thể sống lại. Nhưng mạng ngươi là mệnh cách kỳ quý, hôm nay chết oan uổng như vậy, thật sự là làm trái ý trời, nếu như có cơ hội đầu thai chuyển thế, nhất định có thể lần thứ hai sinh ra làm hoàng tử, kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, trảm trừ yêu nghiệt, tạo phúc cho thiên hạ muôn dân!”
“Ha ha…” Hoàng Phủ Dật đột nhiên đứng dậy cười ha hả “Sư phụ, hôm nay sao người cứ thao thao bất tuyệt, toan khí tận trời vậy hả? Nhớ lúc ta còn nhỏ muốn xin ngươi cho ra ngoài chơi, ngươi chẳng phải đều liều mạng mà khuyên rằng thế giới bên ngoài chướng khí mù mịt, còn không bằng ở chỗ này thanh u tự tại mà?”
“Cái này thì… Hắc hắc…” Vân Không đạo sĩ ngại ngừng cười gượng hai tiếng, “Lúc trước khác, bây giờ khác. Khi đó ta chưa tìm được cách đưa ngươi ra ngoài, nên đương nhiên muốn gạt ngươi ở chỗ này hảo hảo chờ đợi rồi. Hôm nay nha, ta phát hiện ra có một tiểu hòa thượng, hắn mang bên mình phật môn chí bảo 『 Lưu quang bảo điển 』, có thể yểm hộ ngươi hành tẩu nhân gian, không bị cái tên quốc sư thối kia phát hiện, nếu như ngươi có khả năng lừa được cái tên tiểu hòa thượng đó mang ngươi đến Thất tà tháp, nói hắn cứu hồn phách của ngươi ra, vậy là ngươi có thể thuận lợi mà đầu thai chuyển thế, lên làm hoàng đế rồi!”
“Làm hoàng đế?” Hoàng Phủ Dật buồn chán mà đảo cặp mắt trắng dã, “Không có hứng thú. Muốn làm người làm đi.”
“Ai bảo ta muốn hoàng đế hả? Chẳng khác gì ở tù. Như ta Vân Không đạo sĩ tự do tự tại, thích đi đâu thì đi đó.”
“Hay quá ha, người không muốn làm hoàng đế, vì sao muốn ta làm?”
“Thì —— thì —— “
Ngay lúc Vân Không đạo sĩ bị đồ đệ làm cho túng từ, hắn bỗng nhiên thiên hô vạn hoán, người hắn nghển cổ chờ đợi – đang chậm rãi đi vào rừng cây ——
“Ha ha, cứu tinh tới!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.