Mê Muội

Chương 16:




Tần Thư biết anh định làm gì tiếp theo, cô không từ chối cũng không cự tuyệt, còn tại sao lại không từ chối, rất nhiều năm sau cô mới hiểu.
Trong khi cô đang không tập trung, Hàn Phái đã bế cô lên cao. 
Tần Thư có hơi căng thẳng, ôm cổ anh.
Cả cái văn phòng to như vậy, lại yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng tim đập thình thịch, còn có hơi thở dồn dập, cũng không biết rốt cuộc là của ai.
Tần Thư cảm thấy cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh, hơi thở mát lạnh trên người anh.
Lần đầu bị người khác phái ôm như vậy, cô có hơi căng thẳng, không tự giác cử động vài cái.
Hàn Phái: “…”
Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn phải nói ra: “Lúc ở trên người đàn ông, đừng nhúc nhích tới lui, sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Tần Thư: “…”
Vành tai bất giác ửng hồng.
“Anh muốn lấy sách gì?” Tần Thư chuyển đề tài, bị anh ôm như vậy, cả phòng tràn ngập không khí ái muội.
Chính Hàn Phái cũng quên mất có sách gì trên giá, anh nhìn lướt qua, “Lấy quyển nào em thích xem ấy.” Anh ôm cô đi đến trước kệ sách.
Tần Thư làm bộ làm tịch nhìn ngó, cuối cùng cầm một quển sách tiếng anh có quan hệ đến nghiệp vụ thu mua.
Hàn Phái thả cô xuống, lấy lại khuy măng sét trong tay cô. Chiếc khuy bị cô nắm chặt đến nỗi ướt cả rồi.
Hàn Phái vừa cài khuy tay áo vừa liếc nhìn cô: “Đừng cố khiến bản thân quên cái gì cả, cho dù là chuyện gì đi nữa thì đều nên thuận theo tự nhiên, không quên được cũng không cần quên, đợi đến khi em ở tuổi của anh, sẽ biết có một đoạn tình cảm thuần túy là đáng quý đến mức nào.”
Anh khẽ nhếch cằm: “Vừa uống cà phê vừa xem sách đi.”
Hàn Phái tiếp tục làm việc, giống như chuyện vừa rồi chẳng ảnh hưởng gì đến anh, anh nghiêm túc chăm chú, Tần Thư nhìn chằm chằm khuôn mặt anh một lúc lâu.
Cô không hề nghĩ tới Hàn Phái sẽ dùng cách như thế để khai thông tâm trạng của cô, nhưng đúng là rất có tác dụng, ít nhất thì cô không còn thời gian để nghĩ đến việc khác nữa, hiện tại trong đầu cô đều là hình ảnh Hàn Phái ôm mình một cách thân mật.
Tần Thư làm xong động tác tĩnh tâm trong vài phút mới bắt đầu tiếp tục làm mấy đề toán.
Trong lúc Hàn Phái tham gia một cuộc họp ngắn, quay lại thì Tần Thư đã làm xong hết rồi, đang ngồi xem điện thoại, cô nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu: “Kết thúc rồi ạ?”
“Ừ.” Trong tay Hàn Phái cầm theo một túi ni lông, bên trong có nhiều thứ màu sắc rực rỡ.
Hàn Phái hỏi cô: “Bây giờ không có việc gì chứ?”
Tần Thư: “Không có việc gì cả, em đã làm xong hết mấy cái đề này rồi.”
Hàn Phái đưa chiếc túi trong tay cho cô: “Nếu không có việc gì, thì ngồi viết thiệp Giáng sinh đi.”
“Thiệp Giáng sinh?” Tần Thư nghi hoặc nhìn anh.
Hàn Phái gật đầu, nói với Tần Thư, vừa nãy trong văn phòng thư ký có cô thư ký đang viết cái này, trường mẫu giáo của con gái cô ấy yêu cầu tự làm thiệp chúc mừng thủ công, cô ấy mang theo khá nhiều vật liệu, anh mới mang một ít qua đây.
Điều làm Tần Thư kinh ngạc chính là: “Thư ký của các anh lúc đi làm còn có thời gian làm mấy thứ này nữa à?”
Hàn Phái: “Anh cho phép đấy, chỉ cần hoàn thành công việc của mình, trước khi tan tầm thì làm gì cũng được.”
Tần Thư hỏi: “Làm gì cũng được?”
Hàn Phái: “Trừ nghịch điện thoại,  nói chuyện bát quái.”
Tần Thư: “…”
Cô vẫn hùa theo anh: “Như vậy cũng tốt, thời gian còn lại có thể làm vài việc có ý nghĩa.”
Hàn Phái: “Ừ.” Im lặng một lúc, anh chuyển đề tài câu chuyện: “Về sau em cũng đừng nghịch điện thoại nữa, thị lực của em vốn dĩ đã không tốt.”
Tần Thư: “…”
Hóa ra loanh quanh luẩn quẩn, chính là muốn bảo cô đừng rảnh rỗi là nhìn vào điện thoại.
Cô nói một câu cho có lệ: “Sau này em sẽ cố gắng nhìn ít hơn.”
Tần Thư rải hết vật liệu lên bàn trà, nghiên cứu một lúc, đây là vật liệu tự làm thiệp, dù sao cũng đang rảnh, cô chuẩn bị làm hai tấm thiệp.
Hàn Phái giải quyết xong tất cả tài liệu, bắt đầu xem bản kế hoạch, gặp phải chỗ có vấn đề, trực tiếp gọi điện thoại cho Nghiêm Trầm, nhưng máy bận.
Vài phút sau, Hàn Phái lại gọi một lần nữa, vẫn không bắt máy.
Nghiêm Trầm đang nói chuyện điện thoại với Hạ Cánh Nam, đầu tiên là nói chuyện công việc, sau đó anh ta không nhịn được bắt đầu nói đến việc tư của Hạ Cánh Nam, lớn vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ta bàn tán về chuyện tình cảm của người khác.
“Ê, bây giờ quan hệ của cậu và Tần Thư là thế nào?”
Hạ Cánh Nam im lặng vài giây mới nói: “Không thế nào cả, chỉ là tớ hướng dẫn cô ấy thực tập thôi.”
Nghiêm Trầm có thật nói thật: “Tớ thấy nha đầu kia, hình như đối với cậu… nói thế nào nhỉ, tớ cảm thấy cô ấy vẫn chưa thoát khỏi chuyện cũ, khó có được duyên phận như hai người, nhiều năm trôi qua rồi lại vẫn gặp được nhau…”
Anh ta cẩn thận tìm từ: “Hơn nữa, chẳng ai quy định, đàn ông ly hôn không thể theo đuổi tình yêu, đúng không?” Huống hồ chuyện Hạ Cánh Nam ly hôn đã từ nhiều năm trước rồi.
Lúc Tần Thư tỏ tình, Hạ Cánh Nam đã ly hôi gần hai năm rồi.
Hạ Cánh Nam đang hút thuốc, chưa hút được một nửa, liền di mạnh mẩu thuốc còn lại vào gạt tàn, “Đừng nói nữa, đều là việc đã qua rồi.”
Nghiêm Trầm: “Tớ cũng có em gái, nhìn Tần Thư xem, tớ liền không nhịn được muốn giúp cậu một tay.”
Anh ta hiểu con người Hạ Cánh Nam, ly hôn không phải sai lầm lớn gì, anh ta cảm thấy Hạ Cánh Nam và Tần Thư thất ra vẫn còn vướng mắc.
Nhưng chuyện tình cảm, người ngoài cuộc như anh ta cũng không thể nói quá nhiều được.
“Cậu nghĩ kỹ lại đi, tôi đang bận, nói chuyện sau.”
Màn hình di động tối đi, Hạ Cánh Nam xoa ấn thái dương.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn phải gửi cho Nghiêm Trầm một tin nhắn, dặn dò anh ta: [Về sau đừng nói đến chuyện khi còn đi học của Kỳ Kỳ nữa, bất cứ chuyện gì cũng không được, nói đùa cũng không được, đặc biệt là chuyện khi ở trường, cô ấy rất mẫn cảm.]
Nghiêm Trầm xem xong tin nhắn này, bật cười, suy nghĩ mấy giây, đáp lại: [Nếu đã không buông được cô ấy, vậy cậu không thể đối tốt với cô ấy một chút được sao?]
Một lúc lâu sau, Hạ Cánh Nam gửi đến một tin nhắn: [Chuyện tớ và Kỳ Kỳ, qua rồi thì cho qua đi.]
Nếu Hạ Cánh Nam đã nói thế, Nghiêm Trầm không phí lời nữa, anh ta cũng được tính là hiểu rõ Hạ Cánh Nam, một khi đã quyết định việc gì, thì rất khó để thay đổi.
Vừa định bỏ điện thoại xuống để làm việc, nhạc chuông lại vang lên, là Hàn Phái gọi tới: “Có việc gì? Được, bây giờ tôi gửi qua cho cậu ngay.”
Anh ta chụp mấy tài liệu gửi cho Hàn Phái.
Vài phút sau mới gửi hết.
Hàn Phái: [Nhận được rồi, cảm ơn.]
Tăt điện thoại, Hàn Phái in tất cả đống tài liệu đó ra, mỗi ngày đều nhìn máy tính hơn mười tiếng đồng hồ, đôi mắt đã không chịu nổi.
Anh bắt đầu mở tài liệu ra xem, bên kia, Tần Thư đang làm thiệp, cô đã làm xong một tấm thiệp nhỏ rồi.
Hàn Phái xem xong tất cả tài liệu, Tần Thư cũng sắp hoàn thành, cô vẽ khá đẹp, làm ra tấm thiệp khá đặc sắc.
“Không tồi.” Hàn Phái ngồi xuống bên cạnh cô.
Tần Thư xem giờ, đã 7 rưỡi rồi, cô bỗng nhiên nhớ ra: “Không phải buổi sáng anh bảo tối có tiệc xã giao sao? Có phải bị em làm chậm trễ không?”
Vữa nãy, cô chăm chú làm thiệp mừng, không chú ý thời gian.
Hàn Phái: “Tiệc xã giao đã đẩy lên buổi trưa rồi.”
Tần Thư: “Với Nghiêm Trầm?”
Hàn Phái gật đầu: “Còn có một người nữa, lúc đó anh ta bận đã về công ty trước rồi.”
Không làm chậm trễ chính sự là được, Tần Thư nhìn thiệp mừng: “Em có thể mang về không?” Cô rất thích nó, nhiều năm rồi không làm thiệp, chỉ làm qua lúc còn ở nhà trẻ.
Hàn Phái duỗi tay ra: “Anh cầm giúp em.”
Chỉ là một tấm thiệp, Tần Thư cũng không để trong lòng.
Hai người rời khỏi công ty, Hàn Phái đưa Tần Thư đi ăn, Tần Thư hỏi anh có muốn đến sân tập chạy bộ không?
Hàn Phái: “Không.”
“Anh còn có việc à?” Đây là nguyên nhân duy nhất mà Tần Thư có thể nghĩ đến.
“Không có, đi dạo với em thôi, ở nhà có phòng tập thể thao, về anh sẽ chạy.” Hai người đi đến trước ô tô, Hàn Phái mở cửa ghế sau cho cô: “Muốn đi đâu nữa?”
Chính Tần Thư vốn không có tế bào lãng mạn, cô nghĩ Hàn Phái hẳn là cũng giống cô, trừ chạy bộ, chắc anh cũng không  nghĩ ra được phương thức hẹn hò nào khác.
Cô nói: “Tùy, đến chỗ nào ngắm cảnh đêm đi.” Cô nhìn anh: “Cứ lái xe đi lung tung, anh có cảm thấy nhàm chán không?”
Hàn Phái: “Anh lái xe, em hát cho anh nghe.”
Ca hát là việc Tần Thư am hiểu nhất, “Anh muốn nghe bài gì?”
Hàn Phái: “Bài hát tối hôm đó anh đàn ấy.”
Là bài ở trang 23, từ nhỏ Tần Thư đã có thể hát bài hát ấy, ngày trước là ông đánh đàn, bà hát.
Hái Phái còn tìm sẵn cho cô nhạc đệm dương cầm, hát xong một lần, Hàn Phái lại bật lại, cô hát năm lần, mới đổi sang ca khúc khác.
Cả buổi tối, cô cảm thấy mình đã mở một buổi hòa nhạc, uống hết cả nước soda trên xe Hàn Phái.
Cổng tiểu khu có tiệm thuốc, “Cổ họng có đau không?” Hàn Phái dừng xe trước cửa tiệm thuốc.
Tần Thư: “Không cần mua thuốc đâu, em quen rồi.” Mỗi lần đi hát với Phương Mộ Hòa và Bặc Nhất, cô cũng hát vài tiếng đồng hồ, là người lúc nào cũng cầm mic.
Hàn Phái vẫn xuống xe, bảo là mua cho cô vài hộp kẹo ngậm.
Tần Thư ghé vào cửa sổ xe, nhìn bóng dáng rắn rỏi của Hàn Phái ở quầy thu ngân, anh đang xếp hàng chờ tính tiền.
Cô lấy điện thoại ra, điểu chỉnh góc độ, chụp vài bức ảnh.
Đăng một dòng trạng thái riêng tư: Hôm nay, cảm kích, cảm ơn. Kèm theo ảnh chụp Hàn Phái.
Hàn Phái mua bốn hộp kẹo ngậm, chỉ đưa cho cô hai hộp, “Hai hộp này để trong xe, lần sau lúc em muốn ăn sẽ tiện hơn.”
Tần Thư mở hộp ra, lễ phép hỏi một câu: “Anh có muốn một viên không?”
Hàn Phái: “Ném một viên vào miệng anh đi.” 
Anh thắt dây an toàn, bắt đầu khởi động xe.
Tần Thư: “…”
Đây là lần đâu tiên cô đút cho đàn ông ăn, toàn thân như có dòng điện chạy qua.
Tới dưới lầu khu chung cư, Hàn Phái đẩy cửa xuống xe, còn không kịp mở cửa xe cho cô, Tần Thư đã xuống rồi, gió lạnh thổi vào mặt, khuôn mặt nóng bỏng dịu đi không ít.
Hàn Phái khóa xe, ý tứ rõ ràng, muốn đưa cô lên lầu.
Tần Thư không từ chối, hai người một trước một sau đi vào chung cư.
Trong thang máy chỉ có tiếng hô hấp của hai người, không gian yên tĩnh tù túng, rất dễ nảy sinh không khí ái muội.
Tần Thư đối diện với mặt kính, nhìn Hàn Phái ở trong gương, tay anh nhét trong túi, cô cụp mắt, giống như đang tự hỏi chuyện gì đó.
Tới trước cửa, Hàn Phái dừng bước chân, nhìn cô: “Đi ngủ sớm, tối mai anh đến đón em.”
Tần Thư gật đầu, thời gian quá muộn rồi, cũng không thích hợp mời anh vào nhà, dặn dò anh trên đường lái xe cẩn thận.
Hàn Phái khẽ nhếch cằm: “Vào đi.”
Tần Thư ‘vâng’ một tiếng, đẩy cửa vào nhà, vừa mới bước một chân vào trong, Hàn Phái nhìn bóng dáng cô, bỗng nhiên cất tiếng gọi: “Kỳ Kỳ.”
“Dạ?” Cô xoay người, bóng dáng Hàn Phái áp xuống, cánh tay rắn chắc của anh choàng lên vòng eo mềm mại của cô, ôm cô vào trong lòng.
Trài tim Tần Tư lập tức nhảy lên tận cổ họng, bị vây quanh bởi hơi thở của anh, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Cô ngước mắt nhìn lên, đôi môi anh cách mắt cô không đến 5 cm.
Có lẽ vì hôm nay gặp Hạ Cánh Nam, trong ý nghĩ của anh, Hạ Cánh Nam là tình địch, vô tình khơi dậy bản năng chiếm hữu mãnh liệt của đàn ông.
Cách gần như vậy, Tần Thư ngử thấy mùi bạc hà nhàn nhạt của kẹo ngậm, không biết là mùi trong miệng của cô hay là mùi còn lưu lại trên môi anh.
Hàn Phái cố tình dừng ở đó không tiếp tục cúi xuống, cho cô thời gian giảm xóc cũng là thời gian từ chối.
Nếu cô không đồng ý, Tần Thư tin anh sẽ không tiếp tục cúi xuống nữa.
Tần Thư cụp mắt, không lên tiếng, cũng không né tránh.
Cái hôn của Hàn Phái dừng lại trên đôi mắt cô, động tác hết sức nhẹ nhàng.
Tần Thư theo bản năng tóm lấy vạt áo khoác của anh, dùng sức nắm chặt.
Hàn Phái lại hôn bên mắt còn lại, sau đó dùng sườn mặt nhẹ nhàng vuốt ve má cô, hơi thở ấm áp phả ra bên tai Tần Thư, âm thanh trầm thấp: “Ngủ ngon."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.