Mê Mẩn Vì Em

Chương 75:




Bị hàng loạt ánh mắt nhìn chằm chằm, Mao Tế cũng không hoảng loạn. Gã cười lạnh một cái, gương mặt thon gầy lộ ra nụ cười âm trầm, bảo, “Anh nói gì tôi không hiểu”
Chử Hiệt cũng lười nói vô nghĩa với gã, bảo, “Được thôi, tôi bảo ác quỷ vào nói rõ với cậu nhé”
“Đừng mà!!!”
Anh vừa dứt lời, mọi người trong phòng bật kêu sợ hãi, chỉ hận nhào tới ôm lấy ôm chặt lấy đùi anh, cầu xin anh đừng có làm chuyện đáng sợ này, họ nguyện tin anh, không muốn đối chất với ác quỷ.
Tiếp đó có một đại thiếu gia ăn mặc khá sang phẫn nộ chất vấn, “Mao Tế, cậu có ý gì thế hả? Chẳng nhẽ cậu muốn hại chết chúng tôi đây sao?”
“Đúng đó, cậu cũng chưa nói chúng tôi là tế phẩm đó”
“Chẳng lẽ mở quỷ môn gì đó cũng là nói vớ vẩn thôi ư?”
Đúng rồi, đề nghị chơi trò tế trăm quỷ cũng do Mao Tế đề nghị trước”
“Chắc chắn cậu ta đã âm mưu muốn hại những người như chúng ta rồi”
“….”
Đối mặt với sự chất vấn của mọi người, Mao Tế vẫn trấn định như cũ, lại còn nói khá hợp lý hợp tình, “Trò chơi đó tôi cũng tham gia, vậy chẳng phải tôi cũng biến mình thành tế phẩm rồi sao, tôi ngu như vậy à?”
Nghe gã nói thế, mọi người lại hơi dao động. Rốt cuộc trong lúc chơi trò chơi, Mao Tế không những là kẻ chủ trì mà còn đồng thời là kẻ tham gia nữa, gã chắc không ngu đến vậy đâu nhỉ, cũng đem mình trở thành tế phẩm đi?
Vì thế mọi người lại nhìn về phía Chử Hiệt, xem anh nói sao.
Tuy trong lòng họ nguyện ý tin tưởng Chử Hiệt, nhưng Mao Tế nói cũng có vẻ đúng, thêm nữa Mao Tế là bạn học, cũng không muốn cậu ta bị oan.
Chử Hiệt vẫn nói câu đó, “Bắt ác quỷ vào hỏi là rõ ngay thôi”
Trong nháy mắt sắc mặt mọi người cứng đờ.
Mao Tế vốn biểu hiện có vẻ bình tĩnh cũng hơi vặn vẹo, không ngờ được trên thế giới này còn có người làm chuyện đơn giản mà thô bạo đến thế, làm việc toàn ngoài dự đoán của mọi người.
Chử Hiệt nói là làm, anh xoay người đi ra trước cửa phòng, nhìn ra phía ngoài.
Người trong phòng khẩn trương nhìn anh, cũng mong chờ anh có thể bắt được một con ác quỷ vào, lại sợ anh bắt được thật nên bối rối chẳng biết làm sao.
Cũng không rõ có phải họ bị ảo giác không nữa, lúc Chử Hiệt đi tới cửa, những bóng quỷ trắng đang bay bên ngoài đột nhiên bay ra xa, chẳng một con nào dám tới gần.
Chẳng nhẽ bọn quỷ đều bị hành động bắt quỷ lúc trước của Chử tiên sinh dọa cho sợ sao?
Chử Hiệt thấy không có ác quỷ nào tới gần, lại vẫy tay với Tiểu Hắc Cầu đang cuộn tròn trong lòng Du Lệ, “Lại đây”
Tiểu Hắc Cầu cự tuyệt. Nhưng đại ma đầu cũng không cho nó có cơ hội cự tuyệt, nhìn ánh mắt đại ma đầu không tha, Tiểu Hắc Cầu kêu lên meo meo, vô cùng đáng thương rón rén đi tới, tiếng kêu meo meo bất lực đáng thương cùng bộ dạng yếu ớt ấy của mèo nhỏ khiến người ta nhìn mà mềm lòng.
Du Lệ cũng đứng dậy đi theo tới cạnh Chử Hiệt. Cô nhìn ra ngoài cửa, ngoài những bóng quỷ thỉnh thoảng bay qua lại ở đằng xa đó, thì vẫn là cảnh tối đen, không nhìn rõ gì cả, chứ chưa nói đến ác quỷ gì đó.
Cô ngẫm nghĩ hỏi, “Chử Hiệt à, hiện giờ có thể đi ra bên ngoài được à?”
“Không thể” Chử Hiệt vẫn trở lời đơn giản như nãy, “Hiện giờ đường thông ra bên ngoài đã bị bịt kín rồi”
Tôn Thừa Duệ đi theo Du Lệ góp vui kinh ngạc hỏi, “Chuyện bao lâu rồi?”
“Vào thời điểm các cậu triệu hoán ác quỷ tới, quỷ khí đã kéo gian phòng này vào một không gian riêng biệt rồi, các cậu muốn đi ra ngoài, chỉ phải giết chết hết ác quỷ mới được”. Chử Hiệt hiếm khi giải thích một lần, cũng coi như làm hết phận sự của mình.
Rốt cuộc anh tiếp nhận những nhiệm vụ này cũng vì kiếm tiền, cần phải làm hết phận sự khó dễ cho cố chủ, nhưng anh lại không giấu lương tâm lấy tiền của họ.
Những người khác nghe anh nói thế lập tức trên mặt lộ ra tia tuyệt vọng.
Chẳng phải là chơi trò chơi thôi sao, quỷ môn chẳng thấy lại bị một đám ác quỷ cách ly, họ không muốn bị ác quỷ xé xác, đồng thời còn bị nhốt chết ở chỗ này nữa.
Chỉ có vẻ mặt Tôn Thừa Duệ thì đầy tin tưởng bảo, “Đừng sợ, có Chử tiên sinh rồi”
Cậu ta quá lạc quan, cảm thấy chỉ bị nhốt một lúc cũng không phải bị nhốt cả đời.
Chử Hiệt liếc mắt nhìn cậu ta một cái chưa nói câu nào.
Fan não tàn Tôn Thừa Duệ này cười ngây ngốc hề hề, góp vui đứng ở cửa cùng Du Lệ. Du Lệ lại hoàn toàn tin tưởng bạn trai, còn Tôn Thừa Duệ thì lại là fan hâm mộ thần tượng đến hết lời, loại tin tưởng của hai người này bống chốc biến thành ngốc gan to ngay.
Những người khác cũng chẳng to gan như họ, co rúc lại phía sau nhìn trông ngóng.
Chỉ có mình Mao Tế thì nhìn ba người ở cửa âm trầm, thần sắc không yên.
Ở cửa rất yên tĩnh, cả ba người đứng ở đó cũng chẳng nhìn thấy gì hết, cũng không nghe thấy tiếng bước chân nào, cái loại yên tĩnh đến đáng sợ đó đã bao trùm toàn bộ trong phòng, khiến lông tóc người ta dựng đứng lên.
Tôn Thừa Duệ vẫn còn tâm tư nghiên cứu quỷ làm cách nào biến phòng nghỉ thành một khu không gian độc lập, cảm thán bảo, “Chẳng trách mà chẳng cách nào bật được đèn lên, đến di động cũng không có tín hiệu nữa, xem ra lần này quỷ khí có thể thay đổi từ trường, làm đồ điện không dùng được, thì ra quỷ lại lợi hại vậy à…”
Vừa rồi lúc họ bật đèn pin lên, đã để ý thấy điện thoại không có tín hiệu rồi.
Vì Chử Hiệt ra tay kịp thời, không ai bị thương cả, thậm chí còn chưa sợ hãi cho lắm, vì thế không ai muốn kêu cứu bên ngoài, dĩ nhiên không nghĩ tới vấn đề tín hiệu.
Thấy ác quỷ lâu không tới, Mao Tế nói giọng châm chọc, “Vị Chử tiên sinh này, nếu anh là thiên sư, chắc anh hẳn có bản lĩnh triệu ác quỷ tới đây nhỉ? Sao chẳng thấy ác quỷ nào thế?”
Tôn Thừa Duệ nào có thể để gã bôi nhọ ánh trăng sáng của mình chứ, lập tức nói vào mặt, “Chử tiên sinh làm gì cũng có lý của mình, cậu không phải là thiên sư thì biết gì chứ?”
Những người khác cũng tin tưởng Chử Hiệt đồng loạt phụ họa theo.
Mao Tế hừ một tiếng, tuy không nói gì nữa nhưng thần sắc rạng rỡ trên mặt đó đã biểu đạt đầy đủ sự khinh thường của gã ta với Chử Hiệt rồi.
Du Lệ cũng thấy khó chịu, híp mắt nhìn gã, dĩ nhiên cũng cảm thấy cái gã Mao Tế này rất đáng nghi.
Trước đó gã yêu cầu mọi người bắt đầu chơi trò chơi, Du Lệ đã cảm thấy gã này có ý đồ xấu gì rồi.
Cô dĩ nhiên rất tin Chử Hiệt, nhưng hiện giờ ác quỷ không xuất hiện, chắc là sợ Chử Hiệt, nếu ác quỷ vẫn không xuất hiện vậy thì không ổn rồi.
Vì thế Du cô nương chớp mắt, bắt đầu tìm chủ ý, “Chử Hiệt à, nếu vừa rồi tất cả đều tham gia trò chơi là tế phẩm của ác quỷ, hay chúng ta dùng tế phẩm dụ ác quỷ tới đây được không?”
Nghe thấy cô nói vậy, mọi người trong phòng nhìn cô hoảng sợ, cô gái này muốn làm gì thế nhỉ? Vì sao lại đưa ra quỷ kế ác độc như thế chứ?”
Chử Hiệt dĩ nhiên là nể mặt bạn gái rồi, đáp, “Cũng đúng”
Anh quay đầu lại nhìn về đám người trong phòng, tầm mắt anh lia tới đâu, tất cả mọi người đều rụt đầu sợ hãi, sợ anh chọn mình làm con mồi.
Lúc này lại nghe thấy người phụ nữ ác độc nào đó bảo, “Chọn bạn Mao Tế đi vậy, để tự chứng minh trong sạch, bạn Mao Tế sao không góp chút sức chứ, có phải không?”
Mao Tế đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt với cô, hai mắt vằn tia máu, nhìn khủng bố như muốn nuốt sống cô vậy.
Du Lệ lại không sợ, thậm chí còn xắn tay áo lên, vô cùng bạo lực đáp,:Thế nào, muốn đánh nhau à?”
Thấy gã gầy nhẳng, như cây trúc vậy, cô tuyệt đối tự tin có khả năng đánh bại gã.
Du cô nương sau khi được ngụy trang không còn hình ảnh thần tượng gì nữa mà bản tính xấu bắt đầu bại lộ.
Người không bị điểm danh thì thở phào, thậm chí còn thấy chủ ý này khá được, chỉ cần không phải là họ, ai cũng tốt cả. Thêm nữa Du Lệ nói cũng có lý đó nha, chẳng phải Mao Tế bảo không mang người thành tế phẩm đó à? Vậy thì để cậu ta đi ra ngoài dụ ác quỷ vào hỏi cho rõ là được chứ gì?
Có người lập tức khuyên gã, “Mao Tế à, cậu đi thôi”
“Đúng đó, có Chử tiên sinh ở đây, cậu nhất định không sao đâu”
“Chỉ cần bắt được ác quỷ hỏi cho rõ, chứng minh cậu trong sạch thì chúng tôi sẽ tha thứ cho cậu thôi”
“Mao Tế, đây chính là liên quan đến danh dự của cậu đó…”
Mao Tế suýt nữa thì muốn luyện nhóm người này thành ác quỷ, những kẻ này cho là làm con mồi đơn giản lắm à? Bên ngoài đều là ác quỷ, chỉ cần bước ra khỏi phòng nghỉ thì chắc chắn phải chết rồi.
“Mao Tế, cậu phải tin Chử tiên sinh chứ, nhất định không sao đâu” Tôn Thừa Duệ bảo, “Chử tiên sinh, ngài nói có đúng không?”
Chử Hiệt gật đầu.
Thấy tất cả mọi người giục mình, Mao Tế siết chặt nắm tay, gân xanh trên trán giật giật, cười lạnh bảo, “Bên ngoài nguy hiểm như thế, ai biết sau khi rời khỏi đây có bị ác quỷ xé xác không nữa? Nếu tôi chết rồi, chứng minh tôi bị oan, thế chẳng phải là tôi bị chết oan sao? Tôi dựa vào đâu mà tin tưởng anh chứ?”
Gã không ngốc, vì muốn chứng minh trong sạch mà chủ động đi chịu chết.
Thấy Mao Tế nói gì cũng không chịu ra làm mồi, mọi người cũng hơi bất đắc dĩ, cũng không thể ép gã được.
Hành vi này của Mao Tế rất vô lại, trong lòng Du Lệ thấy vô cùng khó chịu. định xắn tay áo lên túm lấy gã ném ra ngoài cửa.
Cô tin Chử Hiệt, nếu anh có thể bảo lãnh cho người sau khi rời khỏi đây không sao, thì dĩ nhiên là không sao rồi.
Cuối cùng, vẫn chỉ có Tôn Thừa Duệ là fan não tàn đứng ra bảo, “Chử tiên sinh, tôi đi ra ngoài vậy”
“Tôn Thừa Duệ, cậu điên à?!!” Có mấy học sinh chơi thân với Tôn Thừa Duệ sợ hãi kêu lên.
Tôn Thừa Duệ vẻ mặt đầy tự tin bảo, “Không sợ, có Chử Tiên sinh ở đây, Chử tiên sinh sẽ cứu tôi”
Thấy cậu ta định đi chịu chết, mọi người khuyên không kết quả, chỉ đành mặc cậu ta, khẩn trương nhìn chằm chằm.
Mao Tế khinh thường nhìn họ, vốn không tin Chử Hiệt có năng lực cứu người ra khỏi phòng bình an mà về, phòng nghỉ này là nơi an toàn cuối cùng, chỉ cần bảo vệ tốt cửa sổ, không cho ác quỷ tiến vào, họ có thể bình an được.
Dĩ nhiên nếu có ai chủ động ra ngoài, hoặc bị ác quỷ kéo ra ngoài, chết là cái chắc.
Trong mắt gã, Tôn Thừa Duệ ngu này đã thành người chết rồi.
Tôn Thừa Duệ xung phong nhận việc, lúc định đi ra ngoài, Chử Hiệt đột nhiên bảo, “Đợi chút”
Tôn Thừa Duệ quay đầu nhìn anh. Chử Hiệt lại xách Tiểu Hắc Cầu trong lòng Du Lệ lên lần nữa, ném nó cho Tôn Thừa Duệ.
Tôn Thừa Duệ luống cuống tay chân đón được Tiểu Hắc Cầu, đây chỉ là cảnh sát trưởng Mèo đen giữ gìn hòa bình nhân gian (do cậu ta tự phong), sao dám bất kính chứ.
Tiểu Hắc Cầu kêu mễ một tiếng, nhìn chủ nhân, lại nhìn nhìn đại ma đầu, cuối cùng đành ấm ức ngồi xổm lên vai một nam nhân thối, kêu một tiếng mễ ra cửa.
Tôn Thừa Duệ dẫn theo Tiểu Hắc Cầu trên vai hùng dũng, hăng hái phấn chấn xông ra cửa.
Cậu ta đi không nhanh, lúc một chân dẫm phải bãi máu ở khung cửa. Ngoài cửa là cảnh tối đen, rõ ràng trong nhà có châm nến, lại không chiếu sáng ra bên ngoài, không nhìn thấy dưới chân bước tới có còn máu không nữa.
Mọi người trong phòng nín thở nhìn, nhìn Tôn Thừa Duệ bước từng bước đi ra, đợi lúc cả hai chân cậu ta đều bước ra cả, bóng Tôn Thừa Duệ đột nhiên biến mất.
“A….”
Có người không kìm được bật kêu lên kinh sợ.
“Tôn Thừa Duệ đâu rồi? Tôn Thừa Duệ!”
Các bạn của Tôn Thừa Duệ gọi tên cậu ta ra hướng cửa, nhưng Tôn Thừa Duệ lại không đáp, ngoài cửa tối đen, yên tĩnh mà quỷ dị, giống y lời Chử Hiệt nói, căn phòng này đã biến thành không gian độc lập, ngăn cách hẳn với bên ngoài rồi. Tôn Thừa Duệ đi ra ngoài cửa cũng tức là đã rời khỏi cái thế giới có liên quan tới căn phòng này rồi.
Trong lúc mọi người lo lắng cho Tôn Thừa Duệ, Mao Tế cười lạnh một cái, “Tôn Thừa Duệ chắc chắn xảy ra chuyện rồi, là anh ta đã giết chết Tôn Thừa Duệ!”
Bạn bè Tôn Thừa Duệ khổ sở nhìn Chử Hiệt và Du Lệ, hơi nổi lên phẫn nộ, tuy đây là do Tôn Thừa Duệ chủ động, nhưng nếu không phải là đề nghị của Du Lệ, Chử Hiệt đồng ý, Tôn Thừa Duệ ngốc này cũng sẽ bị ép đồng ý sao?
Trong lúc cảm xúc của mọi người bị Mao Tế khơi lên, cuối cùng bên ngoài cửa có tiếng chân bịch bịch vang lên.
Tiếng bước chân này từ xa tới gần, như rót thẳng vào tai mọi người, khiến mọi người đang đắm chìm trong khả năng Tôn Thừa Duệ có lẽ đã chết nháy mắt cứng đờ, vẻ mặt lại thêm hoảng sợ hơn.
Họ nhìn chằm chặp ra bóng tối đen ngòm ngoài cửa, gai ốc nổi đầy.
Đây là khúc nhạc dạo của ác quỷ đó.
Tiếng chân bước càng ngày càng gần, mỗi một tiếng đều như vang lên từ sâu trong lòng mọi người vậy.
Du Lệ đứng cạnh Chử Hiệt, hai mắt nhìn hắc ám ngoài cửa chằm chằm, thầm nuốt nước bọt, khẩn trương dịch sát anh hơn.
Không khí như lặng đi mấy lần.
Trong bầu không khí khẩn trương đó, tiếng bước chân đã đi tới trước cửa. Chử Hiệt đột nhiên thò tay ra, chộp thẳng vào hắc ám ngoài cửa, sau đó giật về, Tôn Thừa Duệ ôm con mèo nhỏ có thêm một ác quỷ bị anh giật vào, ngã bụp trên mặt đất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.