Mê Mẩn Vì Em

Chương 40:




Cuối cùng Luda hết cách, đành gọi trợ lý tới, chuyển trước cho anh năm vạn tiền vàng, đúng lúc tối qua diệt được tiền năm bức tranh. Đây cũng tương đương với làm việc buổi tối, hôm sau tính toán tiền công.
Anh ta có vẻ không yên tâm hỏi, “Chử tiên sinh, đêm nay anh vẫn đi chứ?” Cứ sợ cái vị này làm thêm thấy kiếm đủ tiền rồi, dừng tay không làm nữa.
Chử Hiệt nhìn chằm chằm điện thoại, đợi đối phương chuyển tiền xong, cũng không ngẩng đầu lên đáp, “Sẽ đi’
Tiền kết hôn còn chưa gom đủ kìa, sao không thể đi chứ?
Được anh bảo đảm, Luda yên tâm đi đóng phim.
Trợ lý của Luda làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ lát sau, di động Chử Hiệt đã nhận được tin ngân hàng nhắn lại, tiền đã vào tài khoản.
Chử Hiệt mở tài khoản tiền tiết kiệm trên điện thoại, thấy khá vừa lòng.
Tiền tiết kiệm đầy lên, Chử tiên sinh đầu tiên là lên mạng anh hay mua sắm, bắt đầu mua mua. Nhưng lúc mở để mua xe, anh ngừng tay lại, quay đầu nhìn về Du Lệ.
Du Lệ đang xem nam nữ diễn viên chính diễn chăm chú, thấy anh nhìn về mình chằm chằm, cười hỏi, “Sao thế?”
Chử Hiệt lắc đầu, lại tiếp tục nhìn trang Web.
Du Lệ tò mò lại gần xem, thần sắc đột nhiên cổ quái, đụng phải mắt anh, lập tức nhanh trí bảo, “Anh có đói không? Cũng đúng, đồ chúng mình còn lại không nhiều, lát nữa em bảo Tuyết Dung ra ngoài mua ít về”
Từ khi Chử Hiệt tới, trong nhà Du Lệ, bảo dưỡng xe và ở trong phòng lâu đài, ăn gấp đôi lên, còn cô thừa lúc không có mặt trợ lý Trịnh, thỉnh thoảng lại thả phanh ăn uống.
Tuy Chử Hiệt không để ý lắm đến mùi thức ăn thế nào, nhưng nếu có thứ ngon, cũng không hạn chế ăn. Đây cũng là nguyên nhân anh dùng tiền hết nhanh, con người phát triển quá nhanh, về mặt đồ ăn cũng thế, có nhiều thứ anh chưa từng ăn, anh đều nếm thử hết.
Chử Hiệt ừ một câu, nói thêm, “Hiện giờ anh có tiền rồi”
Du Lệ cười tủm tỉm bảo, ‘Không sao, em nuôi anh được”
Chử Hiệt lại ừm một câu, khóe miệng hơi nhếch lên, tâm tình thấy thoải mái hơn nhiều.
Đúng lúc Yuna cũng tới tìm trợ lý Trịnh của Du Lệ, nghe thấy hai người nói chuyện lập tức, “……………..”
Nói đến ăn uống mà hay đến vậy sao?
Thần sắc trợ lý Trịnh phức tạp nhìn Chử Hiệt một cái, càng cảm thấy Du Lệ không nên kết giao với bạn trai, rõ ràng là một kẻ bao nuôi mà. Thế mà kẻ bao nuôi này lại chẳng có ý thức là được người bao nuôi, cứ tinh thần vui sướng định chuyển chính thức, mà anh ấy thực sự đã chuyển chính thức thành công rồi.
Đợi Du Lệ được đạo diễn gọi đi đóng phim, Yuna dịch đến chỗ Chử Hiệt, bắt đầu lươn lẹo.
Mặt Chử Hiệt lạnh nhạt nghe, tuy mùi hương trên người phụ nữ này rất đáng ghét, nhưng thỉnh thoảng nói mấy câu cũng được, nghe nhiều cũng cũng không sao.
Nhưng trợ lý Trịnh nghe lại cảm thấy người phụ nữ nước ngoài này không rõ có mục đích gì, nếu không vì sao cứ cổ vũ Chử Hiệt cố gắng kiếm tiền làm thêm chứ. Vì thế không tiếc lời ca ngợi nhan sắc Du Lệ lên, cũng nói tới cả tương lai biết đâu Du Lệ trở thành siêu sao quốc tế nữa, khiến trợ lý như cô nàng đây nghe xong mà không kìm được mặt đỏ bừng.
“…..Kiếm lời thì phải tốn tiền, Chử đại ca, anh đừng có keo kiệt quá, hai người đã kết giao rồi, phải thường mua quà tặng Anita, tình cảm mới dài lâu được! Anh nên nhớ, bất kể là cô gái lãnh đạm thế nào, nếu nhận được quà của bạn trai chắc chắn sẽ rất vui. Vì thế anh cố gắng kiếm tiền đi nha, không thể bỏ dở giữa chừng được”
Trợ lý Trịnh: = =! Người phụ nữ này rốt cuộc có ý gì thế?
Đợi Yuna làm xong công tác tư tưởng rời đi, Chử Hiệt quay đầu hỏi trợ lý Trịnh, lúc nào thì cô ra ngoài mua đồ?
Tuy trong lúc đóng phim, đoàn phim không liên hệ với bên ngoài, nhưng trợ lý diễn viên dẫn theo có thể ra ngoài mua đồ, diễn viên yêu cầu gì, đều bảo trợ lý mình đi làm.
Trợ lý Trịnh nghe vậy, hơi ảo não, hỏi, “Anh có tiền à?”
Tuy bảo Chử Hiệt này làm công việc hộ vệ thì bao ăn bao ở, thậm chí cả tiền lương của anh cũng khiến Du Lệ thiệt, còn cao hơn những hộ vệ tầm thường nhiều, nhưng không thể chịu nổi vị này chỉ biết ăn, tiền tiêu như nước, nhà nghèo chính là anh ta đó!
Tiền tiết kiệm anh tiêu nhanh thế cũng là bởi anh cái gì cũng mua hết.
“Có” Chử Hiệt rụt rè đáp, “Là tiền làm thêm, mới chuyển tới”
Trợ lý Trịnh kinh ngạc, hôm qua mới bắt đầu làm thêm,  thế mà tối đã có tiền rồi à?
“Chẳng lẽ thanh toán trong ngày?” Trợ lý Trịnh đoán.
Chử Hiệt vừa mở xem trang Web, không để ý gật đầu, đưa yêu cầu đồ mua cho trợ lý Trịnh.
Trợ lý Trịnh vừa thấy thì biết ngay là đồ ăn, với cái vị có dung lượng dạ dày này thì lười đánh giá. Tiếp đó, cô nàng phát hiện ngoài đồ ăn ra, còn trộn lẫn cả những thứ hỗn tạp khác nữa, kinh ngạc hỏi, “Đây là…”
“Quà” Chử Hiệt nhìn thấy Du Lệ đã thay quần áo diễn sắp quay, bảo, “Tặng cho Lệ Chi”
Trợ lý Trịnh nghe thế, bất giác hơi cảm động, cảm khái nghĩ, tuy chị Du nuôi trai bao, nhưng cũng được trai bao hồi báo rồi.
Cô nàng lập tức vui vẻ bảo, “Được, lát nữa tôi sẽ đi ngay, chị Du anh để ý cho, đừng để mấy người nước ngoài bắt nạt chị ấy đó”
Chử Hiệt gật đầu.
Trước khi chạng vạng, trợ lý Trịnh ôm gói to gói nhỏ về.
Lúc trở lại lâu đài, đã có hầu gái lâu đài tới giúp cô mang đồ tới phòng Du Lệ ở lầu ba, vừa cười hỏi, “Tiểu thư Trịnh hôm nay đi mua sắm à? Sao mua nhiều thứ thế?”
Trợ lý Trịnh lau mồ hôi, cười đáp, “Đúng vậy, phiền các cô rồi”
Hầu gái mang đồ dọn vào phòng Du Lệ, mượn dịp nhìn quanh phòng, khẽ ngửi hơi thở còn lưu lại nhàn nhạt trong không khí, yết hầu giật giật, ép cơn muốn hút máu xống.
Không thể hút máu tiểu thư Anita, vậy thì đến phòng cô ấy ngửi chút mùi thơm cũng tốt – đây là ý nghĩ của đám người hầu quỷ hút máu.
Trợ lý Trịnh thả đồ xuống, nhìn thần sắc say mê trên mặt hầu gái, sửng sốt, khó hiểu hỏi, “Cô….”
Thấy trợ lý Trịnh nghi ngờ, hầu gái cười đáp, ‘Tôi là fan của tiểu thư Anita, lần đầu tiên tới phòng tiểu thư Anita, thật quá xúc động”
Khi trợ lý Trịnh nghe xong, cũng không nghĩ nhiều, mà ngược lại vô cùng vui, thậm chí còn nghĩ, chẳng trách mà hầu gái lâu đài nhiệt tình tốt bụng với họ thế, không giống những kẻ khác lạnh nhạt, hóa ra họ là fan của chị Du.
Hầu hái vừa nói lảng chuyện với trợ lý Trịnh, vừa giúp cô xếp đồ, đề tài dĩ nhiên xoay quanh Du lệ rồi, “Nghe bảo hai ngày nữa, đoàn làm phim sẽ lên núi đóng phim, hơn nữa diễn viên còn phải cưỡi ngựa. Trang viên chúng tôi có trại nuôi ngựa, nuôi mấy con ngựa cưỡi rất được, đến lúc đó các diễn viên đều cưỡi ngựa của trang viên cả, Anita biết cưỡi ngựa không?”
“Biết chút” trợ lý Trịnh cười đáp, “Trước đây Anita có đóng phim cổ trang, cần cười ngựa, nên đã đi luyện qua, nhưng không cách nào thuần thục được”
‘Vậy Anita phải cẩn thận đó, trong núi cây cối tươi tốt, đường cưỡi ngựa đi cũng không dễ, rất dễ có chuyện xảy ra’
Hầu gái tốt bụng nhắc nhở.
Trợ lý Trịnh cảm ơn cô ta nhắc, lại lấy mấy bọc ăn vặt mình mua đưa cho cô ta coi như cảm ơn cô ta giúp đỡ.
Sau khi hầu gái rời đi, trợ lý Trịnh đặt đồ Chử Hiệt nhờ cô mua lên bàn, rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Sau khi trợ lý Trịnh rời đi không lâu, trong nhà yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một luồng sương đen, một bóng méo mó dần hình thành trong sương đen, sau đó có một cánh tay tái nhợt cần đồ vật trên bàn lên nhìn, tiếp đó mất hứng xé nó ra, ném vào trong sương đen.
Sương đen phát ra tiếng nuốt, cứ như thấy thứ đồ này ăn chẳng ngon vậy, tiếp đó còn phun ra mấy sợi tóc.
Sương đen đi dạo một vòng quanh phòng, thấy gì cũng nhấm nuốt, cuối cùng không phát hiện ra gì nữa mới hài lòng rời đi.
***
Thừa lúc Du Lệ cùng những diễn viên chính khác đi ăn cơm chiều ở nhà ăn, trợ lý Trịnh tìm thấy Chử Hiệt bảo, “Quà đã mua được rồi, tôi đặt trên bàn, anh về là nhìn thấy ngay”

Chử Hiệt ừm một tiếng, cảm ơn cô nàng một câu.
Trợ lý Trịnh được sủng mà sợ, lần đầu tiên tiên sinh Hộ vệ trầm mặc ít nhời nói câu cảm ơn với cô nàng, đây có tính là phúc của Du Lệ không nhỉ?
Tiếp đó, thời gian Chử Hiệt ăn cơm nhanh hơn một nửa ngày thường, ăn xong thì rời khỏi nhà ăn.
Trợ lý Trịnh thấy bóng anh rời đi, thầm nghĩ bất kể là người cao ngạo lạnh lùng thế nào, nói đến yêu đương quả nhiên thay đổi.
Chử Hiệt trở lại lầu ba, lúc đẩy cửa trong nháy mắt ra, trên mặt lộ ra chút vui sướng, chân bước dừng chút, rồi mới tiếp tục đi vào, ánh mắt nhìn quanh nhà.
Đầu tiên Chử Hiệt nhìn lên mặt bàn, thấy cái bàn trống không, không thấy có gì hết.
Con mắt xanh băng nheo lại, khuôn mặt lạnh tanh nhìn ít mảnh vụn sót lại trên sàn nhà, mãi lâu chưa động đậy.
Lúc này, cánh cửa kéo ra, tiếp đó thấy Du lệ và trợ lý Trịnh cùng bước vào.
Lúc tiến vào khóe miệng trợ lý Trịnh hơi nhếch lên, liếc trộm chử Hiệt một cái, bảo anh thể hiện cho tốt vào.
“Chử Hiệt, anh về rồi à?” Du Lệ cười nói vui vẻ.
Chử Hiệt ưm một tiếng, đi tới xoa đầu cô bảo, “Anh còn có việc, ra ngoài một lát”
Sau khi Chử Hiệt rời đi, Du Lệ cau mày, đoán xem Chử Hiệt đi làm gì, giờ trời còn chưa tối, định lên lầu bốn sao.
Trợ lý Trịnh cũng bị hành động của Chử Hiệt làm cho ngây người, không rõ anh định đi làm gì. Cô nàng ngước mắt nhìn lên bàn, chẳng thấy quà Chử Hiệt nhờ mua đâu, chẳng lẽ Chử Hiệt cất đi rồi, đợi tối mới tặng cho Du Lệ ư?
Tuy là thế, trong lòng cô nàng vẫn vui, nên miệng cười mãi không khép lại được.
“Tuyết Dung, có chuyện gì mà vui thế?” Du Lệ tò mò hỏi.
Tuy trợ lý Trịnh còn lòng giấu cho Chử Hiệt, nhưng ngẫm lại cũng thấy buồn cười, bảo, ‘Tuy Chử tiên sinh sinh hoạt không rành đối nhân xử thế, người cũng rất đơn thuần, nhưng anh ấy rất có lòng với chị Du, có tiền cũng không phải mua hết đồ ăn”
Du Lệ cũng không ngốc, nghe thấy vậy hỏi, “Chẳng nhẽ anh ấy nhờ em mua đồ gì cho chị à?”
Trợ lý Trịnh vội xua tay, ra vẻ không liên quan, “Đây chính là do chị đoán được đó, em không liên quan nhé, chị đừng có nói gì với Chử tiên sinh”
Tuy ngày thường Chử tiên sinh trầm mặc ít nói, nhưng không tìm linh tinh, không hiểu sao trợ lý Trịnh không dám đắc tội anh.
Du Lệ cũng rất vui, “Yên tâm đi, chị sẽ không nói đâu” Trong lòng lại mong chờ Chử Hiệt về, xem anh bảo trợ lý Trịnh mua đồ gì cho cô.
**
Lúc này Chử tiên sinh đang được Du Lệ mong nhớ, lại chậm rãi rời khỏi lâu đài.
Lúc đi ra khỏi lâu đài, Luda gọi anh, “Chử tiên sinh, không còn sớm nữa, anh định đi đâu thế?”
Những người chung quanh đang đi tản bộ hoặc nghe nhạc nghe thấy thế, hơi khó hiểu, không rõ vì sao Luda lại quan tâm đến một hộ vệ như thế. Tuy nói gương mặt Chử Hiệt quả thật rất xuất sắc, ai đã từng gặp qua không quên nổi, nhưng nói cho cùng anh cũng chỉ là một hộ vệ không quyền thế mà thôi.
Chử Hiệt liếc anh ta lãnh đạm, không nói gì đi tiếp về phía trước.
Luda không hiểu sao cả, hơi không yên tâm, ngẫm nghĩ vẫn quyết định đi theo sau.
“Các anh đi đâu thế?”
Một giọng nói vang lên, Luda quay đầu thấy thiếu niên quỷ hút máu đang ôm một bó hồng đứng ở vườn hồng. Tư thế ôm hoa hồng của anh ta khá cẩn thận, không để cho bản thân tiếp xúc với cánh hoa hồng đỏ sẫm, tránh hoa hồng chạm phải qủy hút máu mà tàn héo nhanh chóng.
Vẫn đang hoàng hôn, dưới màn trời màu tím, thiếu niên xinh đẹp ôm hoa hồng, như một bức tranh sơn dầu rực rỡ, khiến người ta khó mà quên được.
“Ha, Alger, ai lại tặng hoa hồng cho cậu à” Luda chào hỏi.
Trang viên Muffies đâu đâu cũng là hoa hồng, nhưng không thể ngắt bừa bãi được, có nói, thì phải bỏ tiền ra mà mua.
Người trong đoàn làm phim thường hay bỏ tiền mua hoa hồng tặng người mình thích, trong đó có mấy diễn viên chính như Luda là người nhận được nhiều hoa hồng nhất, còn mỗi lần Alger nhận được hoa đồng, đều yêu cầu rất cẩn thận, phòng hoa hồng chạm vào ngực anh ta điêu tàn trong nháy mắt, lại khiến người ta hoài nghi anh ta.
Alger nhìn thoáng qua Chử Hiệt đi đằng trước, tới cạnh Luda hỏi nhỏ, “Anh cùng anh ta đi đâu thế?”
“Không rõ, tôi chỉ biết đi theo anh ấy thôi” Luda thành thật đáp.
Alger lộ ra ánh mắt “Anh bị bệnh”, nhưng thấy Chử Hiệt đi thẳng về phía rừng cây, khong rõ anh định làm gì, ngẫm nghĩ, anh ta cũng quyết định đi theo nhìn xem.
Hiếm khi thấy Chử Hiệt lúc nào cũng như hình với bóng rời khỏi lâu đài, trực giác cho thấy chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi.
Dự cảm của Alger và Luda nhanh chóng được ứng nghiệm.
Lúc vào rừng cây, sắc trời dần tối, trong rừng cây ánh mắt lờ mờ, yên tĩnh sâu thẳm, không nghe thấy tý tiếng côn trùng kêu chút nào.
Là nơi ở của sinh vật hắc ám, cũng không có tiếng côn trùng kêu, quỷ hút máu tòa lâu đài này là thế.
Chử Hiệt đứng ở trong rừng cây, nhìn về phía trước.
Alger và Luda nghi hoặc nhìn anh, rồi lại nhìn chung quanh.
Đột nhiên Chử Hiệt động, chỉ thấy anh duỗi tay ra đằng trước, ngón tay như xé rách thứ gì đó, tiếp đó anh túm được một sợi sương đen, sương đen khuếch tán trong không trung, càng ngày càng dài, anh giật mạnh một cái, một “người” bị anh giật ra từ trong đám sương đen.
Luda và Alger “…..” Quả nhiên muốn gây chuyện rồi.
Shyia đang tán gẫu với một số diễn viễn trong lâu đài đột nhiên thần sắc thay đổi, ngẩng đầu nhìn về hướng ngoài lâu đài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.