Mê Mẩn Vì Em

Chương 36:




Hôm sau, quả nhiên trời tạnh hẳn.
Sau cơn mưa trời lại trong xanh, ánh bình minh chói lọi, mặt trời từ trong mây bắt đầu ló ra, ánh nắng bò qua lâu đài mưa gió hai ngày, khiến lâu đài trang nghiêm lại tỏa ra mấy phần màu sắc nhu hòa sáng rõ.
Không khí trong lành từ cửa sổ tiến vào, ngoài cửa có tiếng chim hót líu lo truyền tới, khuấy động sự yên tĩnh trong phòng.
Một cánh tay trắng nõn từ trong chăn thò ra, tìm tòi ở đầu giường một lúc, cũng không sờ thấy điện thoại, mà ngược lại sờ đến một người.
Du Lệ mở to mắt, thấy người đàn ông ngủ cùng một ổ chăn với cô, vẫn như ngày thường chào cô, vội rụt lại trong chăn mình, giật mền che đầu.
Vậy mà hôm nay, cái chăn che đầu lại bị kéo xuống, rồi nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói, “Nên dậy rồi, kẻo đến muộn”
Du Lệ a một tiếng, mơ màng bò dậy, lắc lư xuống giường, đi vào phòng vệ sinh.
Một lúc sau, cô cũng tỉnh táo lại, vội vàng chạy từ phòng vệ sinh ra, ánh mắt đúng lúc chạm phải người đàn ông đang đắp chăn, cười xấu hổ, nói câu chào sớm, rồi tranh thủ chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.
Một loạt hành động khó hiểu, Chử Hiệt chỉ nhìn thoáng qua rồi gấp chăn thẳng. Anh gấp chăn vô cùng vuông góc chỉnh tề, đặt ở giữa giường.
Du Lệ thay xong quần áo, rửa mặt xong đi ra, trợ lý Trịnh căn đúng giờ, mang bữa sáng tới cho họ.
Do tiên sinh hộ vệ có Dạ dày vua, nên ngày nào trợ lý Trịnh cũng mang bữa sáng đến nhiều hơn, rõ ràng cô nàng cũng là một cô gái xinh đẹp đáng yêu yếu ớt, nhưng quãng thời gian này chỉ vì một vị tiên sinh hộ vệ nào đó mà mang bữa sáng tới, cũng luyện thành một nữ hán tử, vì thế tâm tình trợ lý Trịnh rất phức tạp.
Vì một nam nhân chẳng liên quan mà biến thành nữ hán tử, ngẫm lại thấy chua xót.
Hôm nay trợ lý Trịnh vẫn thấy bầu không khí cổ quái giữa hai người như cũ.
Cô mang bữa sáng đặt lên bàn, hoài nghi nhìn hai người, không kìm được hỏi, “Hai người thế nào rồi? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
Du Lệ đang bưng ly sữa bò lên uống, nghe nói thế tạm dừng, sau đó như không có chuyện gì, bảo, “Há, cũng chẳng có gì, chỉ là chị và Chử Hiệt kết giao thôi”
Trợ lý Trịnh, “….”
Chử Hiệt cầm một cái sanwich lên, hiếm khi nể trợ lý Trịnh, nói ra, “Một năm sau sẽ kết hôn”
Trợ lý Trịnh, “….”
Trợ lý Trịnh giật mình kinh hãi, gần như là thét lên chói tai, “Cái gì? Hai người kết giao, đến thời gian kết hôn cũng định ra rồi?”
Du Lệ, “Chị không có, chị không phải thế, đừng nghe anh ấy nói bậy”
Chử Hiệt quay đầu nhìn cô, “Tối qua em chẳng phải nói vậy sao?’
“Em chỉ nói là trước tiên kết giao một năm xem sao đã mà”
Chử Hiệt gật đầu, “Vì thế sau một năm, chúng ta sẽ kết hôn thôi”
Du Lệ, “….”
Đấu không lại logic cảm động của Chử tiên sinh, Du cô nương quyết định yên lặng ăn điểm tâm, Chử Hiệt thỏa mãn gật đầu, phân một nửa sandwich cho cô. Du Lệ liếc nhìn trợ lý Trịnh đang bị tin tức này làm cho kinh ngạc, tranh thủ thời gian ăn, kẻo trợ lý lấy lại tinh thần, lại muốn xen vào quản đông quản tây cho mà xem.
Một hồi lâu, trợ lý Trịnh như tiêu hóa xong lời bọn họ, tâm tình vô cùng phức tạp.
Cô nàng nhìn Du Lệ, lại nhìn Chử Hiệt, chỉ nhìn tướng mạo hai người này thôi, dĩ nhiên là xứng mười phần. Nếu như nói trên thế giới này ai có nhan sắc xứng với Du Lệ, thì chỉ có vị Chử Hiệt thôi. Nếu những người khác đứng cạnh Du Lệ, đều bị ảm đạm phai mờ, giống như ma cà bông vậy, nhìn nhiều mà cay mắt đó.
Thế nhưng mà, không chịu nổi cái là Chử Hiệt lại nghèo quá thể, chỉ biết ăn, tương lai hai người thế nào, Du Lệ đã xuất ra bao nuôi anh ấy, kết giao này, sao lại càng giống như đang bao nuôi anh đàng hoàng chứ?
Trợ lý Trịnh phát hiện ra đây không phải là ảo giác của cô nàng, bởi vì bình thường giữa hai người ở chung chính là vậy.
Mặc dù trợ lý Trịnh cũng không tính là người hiện đại, nhưng xã hội này lại là hiện thực, sinh hoạt cũng hiện thực, không phải chỉ mỗi vấn đề tình yêu mà hai người ở chung, cả hai kết giao cần có nhiều yếu tố phải cân nhắc. Một là đại minh tinh, một là một hộ vệ nghèo rớt mồng tơi chỉ biết ăn, thấy sao cũng không xứng, cô nàng lo lắng sau này Du Lệ bị tổn thương.
Du Lệ ăn xong phần Chử Hiệt chia cho, lại hớp một ngụm sữa bò, ngẩng đầu nói với trợ lý Trịnh, ‘Tuyết Dung à, em đừng có lo cho chị, không ai thích hợp với chị như Chử Hiệt đâu”
Từ lúc phát hiện ra thế giới này còn có phi nhân loại, mà cô cũng nhận được công kích của phi nhân loại, cô liền biết mình không còn tư cách sống cuộc sống người thường nữa. Chử Hiệt có năng lực bảo vệ cô, còn ai thích hợp với cô hơn Chử Hiệt đây?
Đương nhiên cũng bởi vì cô cũng thích anh.
Sao mà không thích chứ, lần nào cũng bị cặp mắt xinh đẹp của anh yên lặng nhìn chăm chú, trái tim cô sẽ đập rất nhanh; mỗi lần được anh bảo vệ, cô sẽ có cảm giác an toàn mười phần; chỉ cần có anh ở bên, thì đến cả lầu bốn lâu đài cô cũng dám tham gia náo nhiệt, với loại người như cô thích tham gia náo nhiệt bát nháo mà nói, thực sự là quá tốt rồi…
Chử Hiệt rất thích hợp với cô!
Trợ lý Trịnh nhìn tiên sinh hộ vệ nhìn như ưu nhã đang nhanh chóng tiêu diệt thức ăn mà méo miệng.
Cô nàng có thể làm sao đây? Đành phải chúc phúc họ thôi, cũng chuẩn bị kỹ tùy lúc yểm hộ cho họ, giúp họ thu dọn cục diện rối rắm nha.
***
Ăn sáng xong, Du Lệ dẫn theo bạn trai vừa nhậm chức kiêm hộ vệ cùng trợ lý đi ra ngoài.
Vừa ra cửa, đã gặp ngay cánh cửa phòng sát vách cũng mở ra, thiếu niên quỷ hút máu có màu da tái nhợt đi ra, ngước mắt nhìn họ chút, cất tiếng chào hỏi, ánh mắt nhìn giữa Du Lệ và Chử Hiệt chút.
Du Lệ cảm thấy ánh mắt của anh ta hôm nay hơi thâm ý, cũng cười chào hỏi, “Guzman, hôm nay anh dậy sớm thật”
Guzman nói không có biểu cảm gì, ‘Có chút việc” Còn phần có chuyện gì, anh ta nhìn trợ lý Trịnh chút, không nói gì.
Thế là Du Lệ đã rõ, chắc chắn có liên quan đến chuyện trên lầu bốn rồi.
Mấy người đi cùng nhau xuống lầu một.
Lúc vào đại sảnh lầu một, đã gặp ngay đạo diễn Robert đang chỉ đạo nhân viên công tác gánh đạo cụ ra ngoài sân, hầu hết các diễn viên cũng đi ra theo, chỉ có diễn viên nữ chính Marisa quen đến muộn thì chưa tới.
Thấy họ, Luda và Shyia đều đi tới, chào hỏi họ.
Trợ lý Trịnh biết điều lùi sang một bên, không đi nghe họ nói chuyện.
Lúc rời đi, cô nàng thoáng nhìn qua Chử Hiệt, kinh ngạc phát hiện, Chử Hiệt đứng giữa đám minh tinh giới giải trí, không những chẳng kém chút nào, mà ngược lại dung nhập vô cùng tự nhiên trong họ, hình thành một cõi. Còn Luda và Guzman hai siêu sao quốc tế này rõ ràng khách sáo với anh, cũng không cảm thấy anh là một hộ vệ ở cùng một chỗ với họ có gì không đúng cả.
Trợ lý Trịnh bắt đầu cảm thấy lạ ở đâu đó.
“Anita, tối qua chúng tôi ở trên lầu bốn, phát hiện ra một chuyện” Luda nói.
Du Lệ thấy mấy người nhìn cô và Chử Hiệt chằm chằm, hơi nghi hoặc chút, “Chuyện gì thế? Tối qua chúng tôi không đi lầu bốn. Đúng rồi, tối qua có ma vật đến gõ cửa phòng của tôi”
Nghĩ đến cảnh tối qua có ma vật dọa khiến cô phải gọi điện cho Chử Hiệt đến ngủ cùng cô, cô bẹp miệng, chỉ muốn đánh chết đám ma vật dọa người kia thôi.
Mấy người Luda sững sờ chút, tiếp đó lấy làm kinh hãi, “Có ma vật gõ cửa phòng cô sao? Vậy hai người có bắt được nó không?”
“Không”
“Vì sao không bắt được nó thế?”
Du Lệ nói mất hứng, “Chử Hiệt tới đuổi nó đi rồi”
Guzman kinh ngạc hỏi, “Không phải hai người ở cùng nhau sao?” Anh ta nhìn đôi tình nhân này, thần sắc hơi kỳ lạ, không rõ đôi tình nhân này đều ở cùng nhau rồi, mà nghe ý tứ cô ấy thì như Chử Hiệt không ở vậy.
Du Lệ lúng túng, thầm nghĩ lực chú ý của quỷ hút máu có phải quá lệch lạc rồi không? Mà sao anh ta lại để ý tới Chử Hiệt và cô ở cùng nhau chứ? Chẳng lẽ vị quỷ hút máu này bình thường hay để ý tới họ sao?
“Tối qua đúng lúc anh ấy không có ở đó” Du Lệ đành nói vậy.
Nào biết nghe thấy cô nói, ba người Luda cùng nhìn về Chử Hiệt thần sắc trên mặt như hiểu rõ.
“Chử tiên sinh, bức ‘thân sĩ’” kia bị anh hủy rồi à?” Luda nói khẳng định.
Shyia và Guzman cũng khẳng định, cảm thấy ngoài anh ra thì đoán chừng chẳng có ai có năng lực chạy lên lầu bốn hủy đi bộ tranh “thân sĩ’ kia nữa. Nên biết rõ, yểm ma chỉ có về đêm mới có thể “sống” dậy, muốn hủy chúng đi, cũng chỉ có về đêm mới có thể hủy đi được, những tranh đó ban ngày đều là vật chết, chỉ hủy đi vải vẽ và khung lồng kính thì vốn vô dụng, lúc đến đêm, sẽ tự động khôi phục trở lại.
Mà ban đêm trên lầu bốn cực kỳ nguy hiểm, ai cũng biết rõ. Bức tranh “thân sĩ” kia đặt ở ngay chính giữa hành lang, bên trái, phải bức tranh đó không bị hủy chỉ có nó bị hủy, khiến họ không thể không nghĩ nhiều.
Bởi họ biết, yểm ma trong bức tranh “thân sĩ” kia đã từng ra tay với Du Lệ, nhưng tiếc là không thành công, ngược lại tay còn bị thương nữa.
Du Lệ nghi hoặc nhìn họ, “Các anh nói gì thế? Bức nào bị hủy vậy?”
“Chính là cái bức có phụ tá cầm quyền trượng ở lầu bốn đó, là tay cái người bức “thân sĩ” bị cô làm bị thương đó” Guzman đáp.
Trước tiên Du Lệ giật mình, sau đó nói kỳ lạ, “Thật sự đã bị hủy rồi sao, các anh cảm thấy là do Chử Hiệt hủy đi à?” Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía Chử Hiệt.
“Đúng vậy đó, không phải cô bảo tối qua Chử tiên sinh không ở đây à?” Luda cười bảo, “Chử tiên sinh, cảm ơn anh đã giúp đỡ”
Chử Hiệt không lên tiếng, vốn chưa từng nhìn anh ta tý nào, bộ dạng lạng lùng cao ngạo.
Đúng lúc này, đạo diễn bên đó gọi người, nhóm Luda và Guzman nhanh chóng đi.
Trước khi đi, Luda nói với Du Lệ, “Anita, chuyện liên quan đến làm thêm, hai người tiếp tục tính tiếp nhé” Chưa kịp đợi họ cự tuyệt, anh ta đã được nhóm thợ hóa trang vây lại mang tới phòng hóa trang.
Sáng Du Lệ không có việc, vì thế cô cũng không vội đi hóa trang ngay, mà đi theo nhân viên công tác tới trường quay, hỏi nhỏ Chử Hiệt, “Chử Hiệt à, bức “thân sĩ” đồ ở lầu bốn là anh hủy thật sao?”
Khác hẳn vẻ lạnh lùng với nhóm Luda, Chử Hiệt ừm một câu với cô.
Du Lệ kinh ngạc hỏi lại, “Anh đi lúc nào thế?”
“Vào đêm qua, bọn họ còn chưa tới”
Du Lệ giật mình, chiều qua anh biến mất, mãi đến giờ ăn tối mới về, lúc đó đã khuya rồi, cũng là lúc yểm ma chưa thức tỉnh.
Nhưng cô vẫn nghi hoặc, “Sao anh lại muốn hủy nó đi vậy?”
Chử Hiệt quay đầu nhìn cô, nói lạnh nhạt, “Chẳng phải nó dọa em đó sao?”
Du Lệ nghẹn lời, sau đó ôm lấy trái tim đập loạn, mặt lặng lẽ đỏ.
Vì hôm trước lúc nhìn bức tranh lầu bốn, cô đã nói với anh người đàn ông trong bức “thân sĩ’ suýt nữa làm cô bị thương, vì thế anh đi trút giận cho cô đó sao? Nghĩ vậy….. vui quá đi.
Rốt cuộc Du Lệ cũng rõ vì sao mà Giang Úc Linh lại nổi hứng tìm một người đàn ông để kết hôn, bên cạnh mình có một người bảo vệ mình trong lúc nguy hiểm, trút giận giùm mình thật quá là sướng.
Hiện giờ cô cảm thấy mình đã yêu rồi nha.
Du cô nương vui sướng mãi cho tới tận lúc ngồi trong trường quay, nụ cười vẫn treo trên môi.
Người khác thấy cô cười mà khó hiểu, còn tưởng nam chính, nam phụ diễn rất hài nữa. Thực tế, nam chính nam phụ đang diễn vô cùng nghiêm túc, đang bàn nhau xem có cứu nữ chính bị kẻ địch bắt đi không, cả hai diễn cực kỳ hoàn hảo, khiến người ta nhìn say mê.
Marisa chẳng thấy vui chút nào, cảm giác như Du Lệ không tôn trọng nhóm Guzman vậy. Thế là cô ta giậm mạnh chân đi tới, hừ một tiếng.
Du Lệ chớp mắt, nhìn cô ta nghi hoặc, cười bảo, ‘Tiểu thư Marisa, có chuyện gì à?”
Marisa cười lạnh, “Chẳng biết Luda và Guzman diễn có chỗ nào buồn cười, mong tiểu thư Du chỉ ra được không?”
Mặc dù cô ta thoạt nhìn như đến gây chuyện nhưng Du Lệ sao mà bị dọa được, nói vô cùng tự nhiên, “Sao vậy? Họ diễn rất hay mà, tôi thấy khá tâm đắc nên không kìm được vui thôi”
Lời nói cực chân thành, lại phối hợp với gương mặt xinh đẹp đó càng khiến người ta không phản bác nổi.
Marisa phát hiện ra người phụ nữ này da mặt quá dày, mình không nói lại được, đành hừ mạnh, bảo, “Vậy sao? Vậy tôi rất mong chiều diễn với cô, tin rằng tiểu thư Du nhất định mang tới niềm vui cho tôi”
“Tôi sẽ cố gắng” Du Lệ vẫn duy trì nụ cười lễ phép.
Sau khi cô gái tóc vàng oán giận rời đi, Du Lệ lại tiếp tục ngắm người đàn ông đứng dưới bóng cây cách đó không xa, tâm tình trở nên tốt hơn.
Chiều Du Lệ thay xong trang phục, hóa trang xong đi quay phim ngay.
Chử Hiệt vẫn đứng dưới bóng cây như cũ, nhìn vào trường quay chằm chằm.
Du Lệ đóng phim rất chăm chú, lại thêm quá xinh đẹp, có thần thái riêng, khiến người ta không kìm được mà chứ nhìn mãi theo cô. Trước ống kính, cô chính là vật phát sáng, đẹp đến mức như mộng ảo vậy.
Tiếc là khuôn mặt đẹp thế, song lại ảnh hưởng tới con đường đóng phim của cô, có nhiều người đã mặc định cô là bình hoa, mỗi lần cần diễn một nhân vật người đẹp tuyệt thế thì sẽ tới tìm cô. Giống như Hoa Linh của bộ “Bí Cảnh” này vậy, chính là một mỹ nhân Đông phương thần bí, nhan sắc của Du Lệ đúng lúc tương xứng.
Anh không hiểu vì sao con người lại đóng phim, nhưng có thể nhìn ra cô diễn khá được.
“Anita xinh đẹp quá ha! Quả thật là một tác phẩm nghệ thuật”
Một giọng hoa si vang lên, Chử Hiệt nghiêng đầu, nhìn thoáng qua cô gái Giáo Đình, mùi nước thánh trên người cô nàng bốc ra, khiến anh phải nghiêng cả đầu.
Cũng không phải là ghét nhiều nhưng cũng chẳng thể nào thích cho nổi.
So mùi nước thánh của Giáo Đình thì anh càng thích khí tức tinh khiết trên người Du Lệ hơn, chỉ cần ngửi một cái thì sẽ muốn ăn mãi. Đương nhiên, anh không nỡ ăn, càng không nỡ làm tổn thương một sợi tóc của cô.
Yuna hoa si tò mò hỏi, “Chử tiên sinh, anh đang kết giao với Anita sao?”
Mặc dù cô nàng thích cặp đôi này, nhưng cô nàng cũng biết, có nhiều cặp đôi trên phim cũng không phải là thật, song bầu không khí tốt đẹp giữa Du Lệ và Chử Hiệt vừa nhìn thấy họ đã khiến cô nàng cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào.
Đúng, là ngọt ngào.
Chử Hiệt ừ một tiếng.
Yuna được anh thừa nhận hai mắt sáng rực nói tiếp, “Tôi nghe trợ lý Anita nói là anh biết Anita là bởi Anita thuê anh làm hộ vệ là thật sao?”
Chử Hiệt liếc cô nàng một cái không nói gì.
Yuna là một cô gái mặt tròn, tóc nâu quăn xõa xuống, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, đáng yêu, cô nàng cười híp cả mắt bảo, “”Khi nào phim “Bí Cảnh” công chiếu, tôi dám chắc bộ phim này chắc chắn sẽ nổi tiếng, đến lúc đó mấy diễn viên chính trong phim sẽ nổi hơn nữa, Anita cũng không ngoại lệ”
“Dung mạo Anita xinh đẹp, loại xinh đẹp này là tiêu chuẩn của Phương Đông, mà diễn xuất Anita không tệ, trong tương lai chắc chắn có thể bộc lộ tài năng trên trường quốc tế, trở thành siêu sao quốc tế…”
Chử Hiệt nghe cô nàng tán dương Du Lệ, cuối cùng cũng bố thí ánh mắt cho cô nàng, hỏi, “Cô định nói gì thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.