Mê Mẩn Vì Em

Chương 157:




Nhìn Trác Già đứng ở cổng khu dân ở, Nhạc Chính Tước nhướng mày, hỏi vẻ ghét bỏ, “Cậu mang nó tới làm gì?”
Nó này dĩ nhiên là chỉ Tiểu Báo Tuyết đang treo trên người Trác Già.
Một con ấu tể non nớt thì có thể làm được gì chứ?
Tiểu Báo Tuyết kêu ngao ô một tiếng, nhảy từ trên người Trác Già xuống, nhào tới Du Lệ, chỉ mấy cái đã leo lên vai cô, đứng vững vàng ở đó, dùng cái đầu mình cọ phát cuồng lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Nó cũng rất có tác dụng đó, có thể giúp chị xinh đẹp sưởi ấm nè.
Trác Già nói bất đắc dĩ, “Nó lén tới đây, lúc đến trấn nhỏ em mới phát hiện ra nó”
Tiểu Báo Tuyết luôn tự mình trốn đi có một kiểu kỹ xảo theo dõi riêng, đến TRác Già cũng không thể phát hiện ra nó trước tiên.
Nhạc Chính Tước bảo, “Cậu coi chừng nó đó, đừng có để cho nó chạy loạn, nếu chạy loạn thì cắt bỏ ngay tiểu JJ”
Tiểu Báo Tuyết, “….”
Những người khác, “…”
Nhạc Chính Vương buông lời uy hiếp đầy hung tàn đối với đứa nhóc không nghe lời xong liền nhấc chân bước vào nơi ở của nhân viên đoàn phim.
Phó đạo diễn đi tới, nhìn thấy Nhạc Chính Tước và Trác Già, gọi riêng đạo diễn Chung ra hỏi nhỏ ông xem hiện giờ là tình hình gì.
“Đêm nay định bắt quỷ, cậu cho người trong đoàn phim nghỉ trước đi, không có việc gì thì đừng có chạy ra” Đạo diễn Chung dặn ông ta.
Phó đạo diễn đã đi cùng đạo diễn Chung rất lâu, cũng rất hiểu biết với những chuyện thần quái này, trấn định vâng một câu, lại không kìm được liếc mắt nhìn mấy người Nhạc Chính Vương, thầm bảo, thoạt nhìn họ không giống đám thiên sư bắt quỷ mà.
Tuy trong lòng nghi ngờ, phó đạo diễn vẫn làm hết trách nhiệm đi bố trí, tiện bố trí cho nhóm Trác Già một nơi để nghỉ
Trác Già khách sáo đáp, “Không cần phiền phức vậy đâu, đêm nay chúng tôi ở trong phòng khách là được”
Đợi sau khi phó đạo diễn rời đi, đạo diễn Chung và Chử Hiệt, Nhạc Chính Tước cùng bàn bạc chuyện đêm nay.
Du Lệ thấy không có việc gì, ôm tiểu Báo Tuyết về phòng nghỉ, đợi đến giờ xuất phát.
Nghe nói tối cô muốn cùng nhóm Chử Hiệt ra ngoài, trợ lý Trịnh kinh ngạc bảo, “Có chuyện gì ạ?”
Du Lệ xoa Tiểu Báo Tuyết, do dự đáp, “Đi bắt quỷ có tính là không có chuyện gì không?”
Trợ lý Trịnh, “…. Chị Du, chị đừng có nói đùa chứ!”
Du Lệ cười không đáp, những chuyện này không cần thiết nói với trợ lý Trịnh, cứ để cô nàng làm người bình thường là tốt rồi.
Xoa Tiểu Báo Tuyết một lúc, Du Lệ đột nhiên nghe thấy có tiếng vang nhỏ vụn ở ngoài cửa sổ, hơi do dự, đứng dậy đi đến ban công nhìn ra bên ngoài.
Dưới ánh đèn đường tối mờ, có một con Kim Điêu đứng ở đầu phố, lặng lẽ không tiếng động dung nhập vào trong bóng đêm.
Tiếp đó ở góc tường lại xuất hiện một con bạch lộc xinh đẹp, trên lưng bạch lộc còn có thêm một con mèo rừng.
Đám động vật nhỏ lẻn đến phố nhỏ xem xét, phát hiện ra Du Lệ trên ban công, kêu vài tiếng với cô.
Du Lệ, “….”
May mà thời gian còn sớm, nhà nào cũng đều đang mở tivi, ở quảng trường cách đó không xa còn có một số dân đang khiêu vũ, âm nhạc vui vẻ đã át đi âm thanh do đám động vật nhỏ phát ra, mới không khiến con người để ý.
Nhưng Trác Già trong phòng vẫn phát hiện ra.
Cậu đi từ phòng khách ra, dễ dàng tìm ra mấy động vật nhỏ đang ẩn nấp kia.
Trác Già kéo chúng đến hẻm nhỏ ít người, hỏi ôn hòa, “Sao mấy đứa lại tới thế hả?”
Bạch lộc đáp, (A Tuyết không thấy, chúng em tới để tìm A Tuyết)
Những động vật nhỏ sôi nổi hòa theo, chúng thật sự không cố ý lẻn tới đây, thực sự là đi tìm Tiểu Báo Tuyết đó.
Trác Già, “A Tuyết đang ở chỗ tiểu thư Du”
(Chúng em nhìn thấy rồi, vừa rồi tiểu thư Du còn ôm A Tuyết chào hỏi với chúng em nữa ạ)
Kim Điêu đập đập cánh, nổi giận mắng, “(A Tuyết lại chạy loạn, Bạch Triệu sợ đến mức phải dùng sừng ấn xuống đất, thế mà lại bị nó nhấc lên được ạ)
TRác Già nhìn đám động vật nhỏ, vẫn chưa trách chúng chạy loạn mà nói ôn hòa, “Đêm nay trấn nhỏ có thể sẽ có quỷ quái quấy phá, Nhạc Chính Vương sẽ đi tìm ngọn nguồn của nó, các em vẫn nên về đi”
Nhóm động vật nhỏ nghe thấy cậu nói, hai mắt sáng rực nhìn cậu.
(Chúng em có thể giúp được mà!) Kim Điêu cao hứng nói, (Em là kẻ tuần tra trên không trung, bất luận quỷ quái gì cũng không thoát khỏi đôi mắt của em đâu)
(Đúng đó, chúng em không sợ những quỷ đó đâu!) Bạch Lộc cũng chung kẻ địch.
Mèo rừng cũng nói (Đại nhân Trác Già, cứ để chúng em ở lại đi, chúng em có thể giúp ngài được đó!)
(Đại nhân TRác Già, chúng em có thể đuổi được quỷ quái đi đó…)
Một đám động vật nhỏ nhao nhao nói, tỏ vẻ chúng đều có thể giúp được.
Xưa nay Yêu Quỷ không xâm phạm nhau, nhưng nếu có quỷ quái xâm phạm địa bàn yêu, chúng cũng không sợ.
Trác Già định trả lời đã nghe thấy tiếng Nhạc Chính Vương vang lên, “Giúp cái gì mà giúp, không quấy rối đã tốt rồi, an phận cho ông đây chút đi!”
NHìn thấy Nhạc Chính Tước, một đám tiểu yêu trong nháy mắt biến thành chim cút, cúi sập mặt xuống.
May thay, Nhạc Chính Tước cũng không đuổi chúng đi, chỉ bảo chúng ngoan ngoãn nghe lời Trác Già bảo, con nào dám tụt lại phía sau, về nhà sẽ nhốt vào lồng sắt ngay.
Một đám tiểu động vật cao hứng mà đồng ý, nhốt lồng sắt gì đó, dù gì chúng vẫn thường bị nhốt rồi nên hông có sao.
Sắc trời bên ngoài cũng tối dần, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống, giờ đang là trên dưới tám giờ tối, họ rời khỏi khu dân ở.
Báo Tuyết nằm cuộn tròn trong lòng Du Lệ, kêu ngao ô một tiếng, vô cùng cao hứng ra cửa cùng họ.
Du Lệ ôm tiểu Báo Tuyết, thân thể Báo Tuyết ấm áp giống như bếp lò vậy, trong ban đêm lạnh lẽo này, là thứ vật nhỏ sưởi ấm rất tốt. Nhưng cô vẫn đang hơi do dự.
“Nhạc Chính Vương, mang A Tuyết đi có quan trọng không?”
Nhạc Chính Vương không thèm để ý bảo, “Không sao, không mang nó theo thì chính nó cũng sẽ tự mình chạy tới, chẳng bằng nhìn thấy nó”
Du Lệ nhìn Tiểu Báo Tuyết trong lòng, xem ra con Tiểu Báo Tuyết này vẫn là kẻ tái phạm rồi.
Nếu trưởng bối nhà người ta đã không lo, Du Lệ cũng thấy yên tâm thoải mái hơn, ôm chặt tiểu Báo Tuyết trong lòng.
Họ đi dạo trong trấn nhỏ trước.
Tám giờ tối, người đi trên đường cũng nhiều, nhưng có nhiều cửa hàng thì đã đóng cửa, đường phố náo nhiệt ban ngày dần khôi phục yên tĩnh. Đợi sau chín giờ tối, nhóm các bác gái khiêu vũ ở quảng trường cũng thu dọn mọi thứ về nhà, trấn nhỏ dần vắng lặng quạnh quẽ hẳn.
Họ đi một vòng bên ngoài trấn nhỏ, cũng không nói chuyện với nhau.
Cứ đi như vậy chừng ba tiếng, mãi cho đến lúc mười giờ tối, cả trấn nhỏ đã yên tĩnh hoàn toàn, chỉ có ánh đèn lọt ra hai bên đường phố, tiếng TV cũng nhỏ hẳn lại.
Đứng ở góc đường rét lạnh, Nhạc Chính Tước đột nhiên hỏi, “Anh có thể nhìn ra cái gì không?”
Du Lệ biết câu hỏi này không phải là hỏi mình, nên không nói gì.
Chử Hiệt lãnh đạm đáp, “Dòng khí chảy về hướng không đúng”
Nhạc Chính Tước kinh ngạc liếc anh một cái, “Hả, thì ra còn có thể nhìn ra nha” Anh ta cho là con ma này chỉ đánh nhau mới lợi hại chút thôi.
Chử Hiệt lãnh đạm chống đỡ, tuy anh không phải là thiên sư, không hiểu những thuật Huyền Môn gì đó, nhưng đối với dòng khí chảy thay đổi từ trường cũng có thể nhận ra. Giống như quỷ quái xuất hiện vậy, sẽ khiến từ trường chung quanh thay đổi, để họ có thể phát giác ra trước.
Tối qua thay đổi vẫn còn chưa rõ lắm, đêm nay lại có thể thật sự cảm giác được từ trường dòng khí lưu thay đổi, chắc là có liên quan đến trận phù mà Nhạc Chính Tước hủy diệt trước rồi.
Biết Chử Hiệt có thể nhìn ra, Nhạc Chính Tước cũng không đi lòng vòng nữa, chỉ thẳng về trước bảo, “Vậy đi theo dòng khí này chứ?”
Chử Hiệt ừm một câu.
Họ đi vòng trong trấn nhỏ ba giờ, nhìn thấy vô số dòng khí xuất hiện, mà số dòng khí này cũng mạnh dần lên, tính chỉ định cũng mạnh hẳn, chọn lấy nó thì sẽ tìm ra mục đích dễ dàng.
Du Lệ cố sức mà nhìn cũng chẳng thấy gì, tiếp tục duy trì im lặng.
Tiếp đó họ đi ra phía bên ngoài.
Đi tới một giao lộ, thì thấy có hai hắc mã dừng dưới đèn đường, đang nhàn nhã phất đuôi. Phát hiện ra chủ nhân, hai con hắc mã hí lên âm thanh vui sướng vô cùng.
Nhạc Chính Tước xoay lên lên ngựa. Chử Hiệt ôm Du Lệ bay lên ngồi trên ngựa, dùng áo khoác gió bọc lấy cô, giục ngựa đuổi theo Nhạc Chính Tước.
Hai con ngựa một trước một sau phi nhanh đến núi tuyết sau trấn nhỏ.
Du Lệ dựa lưng vào Chử Hiệt, trong lòng ôm Tiểu Báo Tuyết ấm áp, tuy gió đêm rét lạnh sát mặt cũng không thấy lạnh cho lắm.
**
Khuôn mặt đạo diễn Chung âm sầm ngồi trên sofa phòng khách, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ liên tục.
Phòng khách sáng đèn, dưới ánh đèn sáng trắng, mọi thứ đều nhìn rất sáng trắng, đối lập hẳn với vẻ tối đen ngoài cửa sổ.
Phòng khách mở rộng, đối diện là một cái sân nhỏ, đi qua sân nhỏ là cánh cửa lớn đóng chặt.
Trong sân không có đèn, nghe bảo đèn đã hỏng, hơn nữa chủ nhà thấy không cần thiết nên cũng không thay.
TRấn nhỏ càng ngày càng yên tĩnh, cứ như đang chìm dần vào trong giấc ngủ triền miên, cả thế giới chỉ có mình họ.
Đêm lạnh sương xuống, âm khí dày đặc, đạo diễn Chung có cảm giác nhiệt độ không khí thay đổi, nhìn giờ, không nhịn được hỏi, “Trác Già tiên sinh, chúng ta vẫn cứ ngồi ở chỗ này sao?”
TRác Già đang nấu nước pha trà, mỉm cười ôn hòa bảo, “Nếu Chung tiên sinh mệt thì đi nghỉ trước đi, có tôi ở đây là được rồi”
Đạo diễn Chung biết ý cậu ta, bản thân mình là người bình thường, thật chẳng giúp được gì, chẳng bằng về phòng nghỉ là hơn.
NHưng với kinh nghiệm trước đây nói cho ông biết, trở về nghỉ còn không bằng ở lại đây đợi, nếu xảy ra chuyện gì, vốn không cách nào ngủ nổi, những yêu ma quỷ quái đó cũng sẽ không để ông yên mà đi ngủ được.
Đạo diễn Chung dĩ nhiên cự tuyệt.
TRác Già không khuyên nữa, rót một ly trà ngon cho ông, để ông uống cho ấm người.
Đạo diễn Chung cảm thấy người trẻ tuổi này thực sự rất biết săn sóc, nếu cậu ta không phải là yêu, ông cũng muốn giới thiệu con gái mình cho cậu ta, đàn ông như thế chắc chắn sẽ rất biết chăm sóc cho vợ mình.
Đang uống trà, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng động, phá tan im lặng vốn có.
Tay đạo diễn Chung run lên, nước trong ly trà bắn ra ngoài.
TRác Già nhìn ra phía ngoài cửa, mỉm cười bảo, “Đừng lo, là đám trẻ trang trại nhà chúng tôi”
Trác Giác nói xong không lâu, đã thấy mấy động vật nhỏ từ bóng tối xuất hiện trong sân đi tới.
Đạo diễn Chung nhìn thấy “Mấy đứa bé trang trại” từ trong miệng Trác Già nói, lập tức trầm mặc. Thầm nghĩ, trang trại nhà Nhạc Chính tiên sinh nuôi loại động vật nào cũng có cả, hơn nữa đều là những động vật quý hiếm cần được quốc gia bảo vệ, không rõ là tư nhân nuôi hay là quốc gia cho phép nữa.
Sau khi nhóm động vật nhỏ tới, dưới cái nhìn chăm chú của đạo diễn Chung, ríu rít một hồi với Trác Già, sau đó lại tìm chỗ ngồi xuống, hai mắt lấp lánh sáng nhìn ra bên ngoài.
Đạo diễn Chung kinh ngạc cảm thán, cứ như chúng đang rất mong chờ có chuyện xảy ra vậy.
Là một người đàn ông có kinh nghiệm gặp quỷ phong phú, đạo diễn Chung hỏi Trác Già, “Chúng ta phải đợi tới khuya à?”
Trác Giác kinh ngạc nhìn ông, “Vì sao Chung tiên sinh lại cho như thế?”
“Nghe nói nửa đêm âm khí thiên địa mạnh, cũng là lúc thực lực quỷ quái mạnh nhất”
TRác Già hơi gật đầu, cười đáp, “Quả nhiên Chung tiên sinh có kinh nghiệm phong phú. NHưng tình hình trấn nhỏ này thế nào, chúng tôi vẫn không rõ, có thể có quỷ quái xuất hiện hoặc không, đừng có lo”
Đạo diễn Chung ừm một câu, coi nó như câu an ủi.
Một lúc sau, TRác Già đột nhiên mở lời, “Quả nhiên kinh nghiệm Chung tiên sinh rất phong phú, quỷ tới rồi”
Đạo diễn Chung, “….” Ông thực ra cũng không muốn loại kinh nghiệm phong phú này tý nào đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.