Mê Mẩn Vì Em

Chương 154:




Du Lệ lái xe tải đi tới nơi đã hẹn với nhóm tiểu yêu là cây cổ thụ kia.
Nhóm tiểu yêu đã biết được tin từ Kim Điêu đi tuần tra trên bầu trời từ lâu, đám dê bò đi vội tới cây cổ thụ, đứng ở trên sườn núi dài cổ ngóng chờ, từ xa nhìn thấy chiếc xe tải nhỏ đang bò uốn lượn trên đường tới đây, đồng loạt phát ra âm thanh như chào hỏi vậy.
Chiếc xe tải dừng ngay ở triền núi. Lúc Du Lệ nhảy xuống, nhìn thấy Tiểu Báo Tuyết và Mèo rừng đứng trên lưng Bạch lộc, hai con vật nhỏ bò đến mỗi con một bên sừng xinh đẹp đứng ở đó, treo tòng teng ở đó.
Vứt hình tượng chúng là động vật sang một bên thì chúng tựa như một đứa lớn mang theo hai đứa bé bướng bỉnh vậy.
KIm Điêu từ trên trời sà xuống, đậu trên cây phát ra tiếng hót dài.
Kim Điêu vốn là bá chủ bầu trời, đồng thời cũng là vị tuần tra, một ngày đi ngàn dặm. Lúc đoàn phim đóng trên thảo nguyên, lúc nào cũng thấy bóng nó, tìm nó truyền lời rất tiện.
Lúc nhóm Du Lệ đi đến triền núi, Tiểu Báo Tuyết nhảy từ trên lưng Bạch lộc xuống, nhào phịch vào lòng cô.
Du Lệ cười tủm tỉm chào hỏi các con vật đứng dưới tàng cây cổ thụ, bảo, “Đồ nhiều quá, chỉ đành lái xe đưa tới, không biết các em có tự nguyện dẫn chúng tôi đi tới trang trại không?”
Đương nhiên là tự nguyện rồi, dù gì chúng nó cũng phải vội về trang trại mà.
Nhóm tiểu yêu đồng loạt đáp lời, Tiểu Báo Tuyết và Mèo rừng ỷ vào mình tuổi còn nhỏ, leo lên xe nhóm Du Lệ ngồi, còn những con vật khác thì lẽo đẽo đi theo sau.
Du Lệ vừa lái xe, vừa trò chuyện với nhóm tiểu yêu.
“Ngày nào các em cũng tới bên này chăn thả à?”
Mèo rừng là một đứa bé thành thật đáp (Không phải đâu, vì các chị đóng phim ở đây, nên anh Bạch Triệu nói là muốn đến đây giám thị các chị đó)
Bạch Triệu kia là chỉ tên con Bạch Lộc.
Du Lệ buồn cười hỏi, “Vì sao lại phải giám thị các chị vậy?”
(Để tránh con người bắt chúng em đi bán ạ, nghe bảo đám tiểu yêu chúng em đáng giá lắm, nhất là những động vật như chúng em đều là những động vật quý hiếm cần quốc gia bảo vệ đó ạ)
Mèo rừng ngẩng đầu hỏi (Chị Lệ Chi, có phải con người sẽ mang chúng em đến vườn bách thú không ạ, rồi bắt chúng em làm việc cả ngày, không làm thì không được ăn không ạ? Nếu không nghe lời có phải lột da làm thành quần áo không ạ…?)
Du Lệ: ….. Tổn thọ rồi nha! Rốt cuộc con Bạch lộc này đã dạy dỗ đám trẻ có quan niệm đáng sợ gì thế này?
Nhưng đối diện với đôi mắt to đơn thuần của mèo rừng, Du Lệ đành bảo, “Con người không quen thì quả thật không tin được đâu”
Rốt cuộc mèo rừng cũng yên tâm, giờ chúng với Du Lệ quen nhau rồi, hơn nữa Du Lệ còn là nữ thần của rất nhiều yêu ở Tây Bắc, chắc chắn không vấn đề gì rồi.
Khác hẳn với mèo rừng, Báo Tuyết là kẻ to gan, hơn nữa cũng rất thích gần gũi con người, lúc nào cũng tự mình ném mình đi, khiến lần nào Bạch lộc cũng sợ hết hồn lấy chân đạp xuống đất, rồi cứ tự trách mãi, cuối cùng đành phải gọi viện binh tới. Nghe bảo có một lần, Báo Tuyết tự mình đi tới Đông Bắc, đợi lúc Nhạc Chính Vương thu xếp thời gian tới đón nó, nó đã học được lời của nhóm yêu ở Đông Bắc, khiến cho nhóm tiểu yêu cứ sửa mãi rất là lâu, song vẫn còn sót lại chút,  lần nào nói chuyện với nó nghe mà đau cả đầu.
Du Lệ cảm thấy nhóm tiểu yêu nhà Nhạc Chính Vương rất thú vị, cũng không rõ Nhạc Chính Vương dạy thế nào được thế nữa.
Xe tải chạy không nhanh vì còn chiếu cố tới đám dê bò đi đằng sau nữa.
Nghe bảo nhóm tiểu yêu này ngày thường không có chuyện gì đều thích quấy rối khắp nơi, quấy rối không thì cũng không sao, chỉ sợ chúng tự mình đi, khiến Trác Già phải bố trí chút chuyện cho chúng làm là để chúng đi chăn thả.
Lúc Kim Điêu từ trên không trung lao xuống, đứng trên thùng xe tải, nghe thấy tiếng trò chuyện trong xe, kêu thì thầm mấy câu.
Chử Hiệt nghe thấy tiếng Kim Điêu bên ngoài, mặt lạnh tanh thuật lại, “Con Điêu bên ngoài hỏi em là, em có biết cô gái nào xinh đẹp lại kiên nhẫn không, giới thiệu cho Nhạc Chính Vương một người”
Không những Kim Điêu, mà đám động vật đi hai bên xe nghe thấy Chử Hiệt nói thế, đều thò cổ vào trong xe nhìn Du Lệ.
Du Lệ, “….. Thật xin lỗi nha, tạm thời chưa có”
Cả đám động vật nhỏ ủ rũ thất vọng, chưa từ bỏ ý định mà vẫn cứ truy hỏi mãi.
Yêu cầu của chúng không cao, chỉ cần xinh đẹp giống cô là được.
Chử tiên sinh giễu, “Tiểu Lệ Chi là cô gái đẹp nhất trong con người rồi, muốn tìm một người xinh đẹp như cô ấy à, các người nằm mơ đi”
Giọng điệu này sao lại kiêu ngạo đến mức này chứ nhỉ?
Nhóm động vật nhỏ không tin, tiếp tục hỏi dò Du Lệ, chị Lệ Chi xinh đẹp như thế, chắc chắn sẽ biết người xinh đẹp y vậy.
Du Lệ bị chúng áp đảo, đành bảo, “Sau này nói sau đi, nếu có chị sẽ thông tin với các em ngay”
Lúc này nhóm tiểu yêu mới hào hứng hẳn lên.
Đợi lúc xe tải chạy tới trang trại, Du Lệ đã hiểu rõ tốt xấu đủ loại về Nhạc Chính Vương từ đám tiểu yêu, nếu không phải đám tiểu yêu này còn nhỏ, không biết nhiều lắm, đoán chừng chuyện Nhạc Chính Vương đái dầm lúc mấy tuổi cũng nói ra tuốt, chẳng nể mặt mũi của Nhạc Chính Vương cũng nên.
Trác Già nhận được tin ra khỏi trang trại, nhìn thấy nhóm Du Lệ, vô cùng kinh ngạc, đợi lúc rõ ý đồ của họ, Trác Già cười bất đắc dĩ.
“Hai người tốn kém rồi” Cậu ta hơi ngượng nói.
Du Lệ cười bảo, “Không tốn đâu, so với Vân Thố và Thương Mộc Quyết năm lần bảy lượt chăm sóc và cứu giúp thì những này chẳng là gì cả”
Tiếp đó Trác Già gọi đám yêu trang trại ra giúp dỡ hàng xuống, cũng mời nhóm Du Lệ đến nơi nghỉ trong trại một lát, ăn cơm chiều xong mới về.
Du Lệ thấy không từ chối được, đành đồng ý, lại hỏi dò, “Nhạc Chính Vương có ở đây không?”
“Sáng nay ngài ấy đã vào núi từ sớm rồi, lúc này hẳn là đã về” TRác Già đáp, tự dưng cười phá lên, “Nhạc Chính Vương đã về rồi”
Du Lệ ngó ra ngoài trang trại, chẳng thấy gì cả.
Mãi cho đến khi Trác Già đưa họ tới một nhà bạt nghỉ ngơi uống trà, mới nghe thấy tiếng vạn mã chấn động bên ngoài, khí thế mêng mông cuồn cuộn, chỉ thuộc về cách lên sàn độc duy nhất của Nhạc Chính Vương.
Thì ra Trác Già đã nghe thấy âm thanh từ rất xa.
Nhạc Chính Tước từ ngoài bước vào, trong tay cầm roi ngựa, trên người mặc bộ đi ngựa sặc sỡ, tư thế oai hùng phi phàm, tư dung tuyệt thế, thật sự là một nam tử đẹp trai hết cỡ.
Mỹ nam tử cười sảng khoái hào hùng, mang theo mấy phần khí thế cao ngạo, “Hai người sao tự dưng tới đây vậy? Đêm nay mời hai người ăn dê nướng nguyên con nhé, đảm bảo tha hồ”
Chử Hiệt liếc nhìn anh ta một cái, Nhạc Chính Vương hào phóng vẫn là một con ma có cảm tình.
Du Lệ cười đáp, “Lúc trước có hứa với Vân Thố và Thương Mộc Quyết về đồ ăn vặt, hôm nay đồ được gửi từ bưu điện tới, vì thế mới tới một chuyến. Vân Thố và Thương Mộc Quyết vẫn ở trong núi sao?”
“Vừa rồi Thương Mộc Quyết làm loạn muốn xuống núi với tôi, nếu biết hai người tới, kiểu gì nó cũng muốn tới đây”
Mấy ngày nay Nhạc Chính Tước đã cảm nhận sâu cái dạng fan cuồng thế nào rồi, vì thần tượng, chỉ hận bản thân mình có thể trả giá vì thần tượng, khiến anh ta tức giận chỉ muốn đá cho mấy con yêu đó mấy đá.
Nhưng nói thêm, không có con người nào lại giống như Du Lệ vậy, để cả một đám yêu theo đuổi quả là rất thần kỳ.
Bữa tối rất phong phú, yêu trang trại đã nghiễm nhiên coi họ như khách quý để chiêu đãi, dê nướng nguyên con xếp lần lượt trên mặt đất, còn có rất nhiều đồ ăn quý của họ nữa.
Đại khái là tương đồng nhau, Nhạc Chính Vương cũng lôi rượu quý của mình ra, kéo Chử Hiệt uống cùng, bảo không say không về, nếu say thì ngủ lại trang trại mai mới về.
Chử Hiệt không cự tuyệt ai cả, chỉ nói ngoài lề, “Chuyện này không được, đêm nay vẫn phải về”
Nhạc Chính Tước ai nha một câu, “Vừa đi vừa về thế này chẳng phiền lắm à? Hay sáng mai tôi đưa hai người tới đoàn phim, cũng bớt việc hơn nha”
Chử Hiệt vẫn cự tuyệt, “Trấn nhỏ có tà ám, tôi phải về canh chừng”
Động tác Nhạc Chính Tước đang uống chợt dừng, hơi nhíu mày, ‘Sao lại thế?”
Tà ám gì mà dám sinh sự trên địa bàn anh ta thế? Không muốn sống nữa hả?
Chử Hiệt không nói bởi anh vẫn chưa thăm dò rõ tình hình.
Nhạc Chính Tước ném vò rượu trong tay đi, “Được, đêm nay tôi cũng về cùng hai người đi xem thế nào”
Chử Hiệt không cự tuyệt, ra vẻ thích đi thì đi.
Nhưng lúc quay đầu lại, anh lại nháy nháy mắt với Du Lệ.
Du Lệ, “…..” Con ma này quả nhiên có âm mưu, chỉ nói dăm ba câu thì đã sang tên cho đại ca rồi, mặc kệ thứ gì trốn trong trấn nhỏ, đều trốn không thoát.
Du Lệ ho khẽ một cái, cúi đầu uống rượu mã ngựa tiếp, coi như không biết.
Ăn cơm xong, thời gian cũng không còn sớm, Du Lệ và Chử Hiệt chuẩn bị về.
Trác Già gói cho họ ít chế phẩm rượu sữa ngựa của trang trại mang về, để cho nhóm Du Lệ và Chử Hiệt ăn kèm đồ ăn vặt.
Nhạc Chính Tước uống hơi say, mặt đỏ ửng, mắt ướt át, hoài nghi nhìn Chử Hiệt hỏi, ‘Anh uống cũng không ít rượu, sao lại không say thế hả?”
“Tôi uống như uống nước, có thể uống mười vò” Chử Hiệt đáp ngay.
Nhạc Chính Tước nghẹn họng, cảm thấy con ma này hơi đáng giận, ‘Nằm mơ đi! Rượu này là rượu quý của tôi, sao giống nước được chứ?”
Chử Hiệt bình thản đứng ở đó, trừng lại anh ta.
Trác Già dắt ngựa tới lo lắng hỏi, “Hay anh đi nghỉ trước đi, say rượu lái xe không tốt đâu”
Du Lệ đưa mắt nhìn con ngựa kia, khóe miệng hơi nhếch, cái này mà cũng coi là say rượu lái xe đó hả?
Nhạc Chính Tước vỗ vỗ vật cưỡi của mình, chẳng thèm quan tâm bảo, “Chỉ là chút rượu thôi mà, có là gì? Không sao, ông đây có thể đi được” Anh ta là Đại yêu, không phải là con người, uống chút rượu cưỡi ngựa có sao đâu?
Tiếc là Trác Già là con yêu lớn lên trong cái xã hội chủ nghĩa, rất tuân thủ luật pháp, kiên quyết không cho Nhạc Chính Vương say rượu lái xe.
Du Lệ bảo, “Chúng tôi có lái xe tới đây, nếu không ngại thì bảo Nhạc Chính Vương ngồi xe của chúng tôi, mai lại chở anh ấy về”
Sau khi Trác Già nghe xong cảm thấy chủ ý này không tệ, nên không ngăn nữa.
Vì thế Nhạc Chính Vương ngồi lên xe tải nhỏ, còn vật cưỡi của anh ta đi đằng sau, cùng nhau về trấn nhỏ.
Người lái xe dĩ nhiên là Du Lệ rồi.
Còn hai kẻ khác, đã uống rượu rồi, hơn nữa trong đó có một kẻ còn có thể lái ô tô nhỏ với tốc độ không phanh được, không lái xe được.
Bóng đêm vô tận, thảo nguyên mêng mang yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có một chiếc xe tải nhỏ chạy lặng lẽ trên đường quốc lộ.
Chử Hiệt không nhịn được bảo, “Tiểu Lệ Chi, để anh lái cho, hôm nay em đóng phim cả ngày rồi, cũng rất mệt, mệt thì không thể lái được”
Du Lệ, “…. Vậy say rượu lái xe được sao?”
“Anh không say” Chử tiên sinh đáp, “Hơn nữa đây là thảo nguyên, không có đèn xanh đèn đỏ, cũng không có giao cảnh, cho dù có nhanh chút cũng không sao, có phải không?”
Du Lệ do dự lát, thấy anh thực sự muốn thử, quyết định tin tưởng Chử tiên sinh, dừng xe lại, đổi vị trí cho anh.
Nhạc Chính Tước ngồi ở đằng sau hừ một cái, bảo, “Thật ra tôi cũng biết lái xe”
Chử Hiệt, “Anh không thể lái khi say rượu “
Chử Hiệt ngồi ở vị trí lái xe, trong ánh mắt khẩn trương của Du Lệ, lái xe trông rất ra dáng.
Lúc đầu tốc độ còn bình thường, đi được một đoạn, rốt cuộc Chử tiên sinh hiện nguyên hình, chiếc xe tải nhỏ phát ra âm thanh “ken két” xoèn xoẹt trên mặt đất, phi thẳng một mạch.
Con ngựa chạy đằng sau chiếc xe tải nhỏ há hốc mồm ngơ ngác nhìn chiếc xe chạy chẳng thấy tăm hơi đâu nữa, ra sức ngựa mà chạy cố đuổi cho kịp.
Nhạc Chính Tước cười phá ra, hưởng thụ tốc độ chạy cao tốc của chiếc xe tải nhỏ.
Du Lệ suýt bị văng ra ngoài, “…..”
Đời này cô không bao giờ tin Chử tiên sinh được nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.