Mê Mẩn Vì Em

Chương 151:




Trở lại lâu đài không lâu, Du Lệ đã nghe thấy nói là họ cuối cùng cũng được trở về thế giới loài người. Cô sững sờ, hỏi theo trực giác, “Thông đạo mở ra rồi à”
Chử Hiệt ừm một câu, “Hiện giờ đã gia cố phong ấn xong bia Mễ Nại Tư, lực lượng của nó đã ổn định, là chủ nhân Ma Cảnh, có thể mở ra thông đạo bất cứ lúc nào….”
Nghe anh giải thích, Du Lệ mới hiểu rõ vừa rồi thông đạo giữa Ma Cảnh và bên ngoài không mở ra được thực ra có liên quan tới bia Mễ Nại Tư.
Nếu lực lượng bia Mễ Nại Tư đã ổn định, vậy là chủ nhân của Ma Cảnh, muốn một ngày mở ra thông đạo mấy lần cũng không sao, nhưng nếu gông xiềng phong ấn bia Mễ Nại Tư lỏng, để lực lượng bia Mễ Nại Tư tán ra, ảnh hưởng tới lực lượng ổn định của Ma Cảnh, chủ nhân Ma Cảnh cũng chẳng cách nào mở thông đạo ra nổi, chỉ đành đợi lực lượng bia Mễ Nại Tư suy yếu lần nữa.
Muốn lực lượng bia Mễ Nại Tư yếu đi, điều đầu tiên là gia cố phong ấn nó lại, thứ hai là đợi lực lượng của nó tiêu tan.
Không phải tất cả mọi Cổ Ma đều có lực lượng như Chử Hiệt, có thể tự tay gia cố phong ấn nó lại, có nhiều Cổ Ma vốn không làm nổi chuyện này, thậm chí lúc tiếp cận với bia Mễ Nại Tư cũng bị lực lượng của nó làm bỏng, chẳng cách nào động đậy nổi.
Bởi thế có nhiều chủ nhân trấn thủ ma bia đều đành đợi lực lượng của chính nó tan dần.
Lực lượng bia Mễ Nại Tư thật ra là một vòng tuần hoàn, vào lúc lực lượng nó đạt tới mạnh nhất cũng là lúc chẳng cách nào phong ấn cho nổi, lực lượng sẽ tràn ra, tạo thành Ma Cảnh rung chuyển, cũng không cách nào mở ra thông đạo ra thế giới ngoài. Mãi cho đến khi nào lực lượng đó tan dần biến mất, Ma Cảnh mới khôi phục lại ổn định lần nữa.
Đây là chuyện mà chỉ có chủ nhân Ma Cảnh mới rõ nhất, có rất ít Ma tộc khác biết.
Càng hiểu về bia Mễ Nại Tư, Du Lệ càng cảm thấy nó vô cùng thần kỳ.
Cô nhìn nhìn Chử Hiệt chậm rãi nói, “Thật ra anh cũng là Ma tộc trấn thủ ma bia kia đi?”
Chử Hiệt vẫn nói câu cũ, “Không rõ, dù sao anh cũng chẳng nhớ gì”
Du Lệ chẳng nói được câu nào.
Vì thế mới nói, muốn biết gì thì vẫn đợi lúc nào ký ức của Chử Hiệt khôi phục mới được. Vấn đề ở chỗ là lúc nào thì anh mới khôi phục lại ký ức chứ?
Sau khi quyết định trở về, Nhạc Chính Tước giao lại cho Địch Mạn Nhân, bảo gã tiếp tục dưỡng thương, đợi anh ta xử lý mọi chuyện con người ở thế giới bên kia vẹn toàn đã, sẽ để cấp dưới tới đây triển khai xây dựng khu du lịch Lôi Nạp Đa Nhĩ, tiện cho Ma tộc học tiếng Trung, để họ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.
Địch Mạn Nhân:…. Thật sự cũng không vội mà!
Trước khi rời đi, Du Lệ và Chử Hiệt, Tuyết Lang đi hái quả Mã toa, chuẩn bị mang về thế giới con người.
Tuyết Lang thấy cô thích, kêu ngao ô một câu với cô, tỏ vẻ sau này nó trở thành thành chủ Lôi Nạp Đa Nhĩ nó sẽ cho người mang quả mã toa tới cho cô, để cô dùng nó làm nước uống bốn mùa.
Vân Thố tới tìm em ngốc nghe thấy thế khóe miệng hơi méo, nhưng vẫn thành  thật thuật lại lời em mình cho Du Lệ nghe.
“Vậy cảm ơn Thương Mộc Quyết nhé” Du Lệ nắm móng vuốt Tuyết Lang, “Lúc trước chúng tôi ở thành A Trát Bỉ Đặc cũng mang theo ít đặc sản về, quả sóng bà nướng lên giống bánh mì, ăn ngon lắm, sau khi rời khỏi đây, tôi cũng đưa một ít tới cho mọi người nhé”
Tuyết Lang dùng đầu cọ cọ cô, ý là một lời đã định.
Biết Du Lệ thích, Tuyết Lang và Vân Thố đều giúp hái thật nhiều quả mã toa.
Nhạc Chính Tước nhìn hai con yêu như muốn dâng trọn toàn bộ Lôi Nạp Đa Nhĩ ra cho người ta, mặt lạnh tanh nghĩ, anh ta đây là đang nuôi hai con gấu phá sản chăng? May mà hai con này còn chưa có vợ, nếu mà có vợ rồi, chắc là dọn sạch hết vốn ban đầu của anh ta chăng?
**
Sau khi từ thông đạo đen tối đi ra, nghênh đón là trận bão tuyết cuồng phong.
Du Lệ lạnh run lên, vừa rồi còn ở hải đảo ấm ám như mùa xuân, mà ngay sau đó là gió tuyết và núi tuyết liên tục, khí hậu kém nhau quá, khiến họ chẳng thích ứng chút nào.
May Chử Hiệt chuẩn bị từ lâu, dùng áo lông vũ bọc lấy người, rồi nhanh chóng rời khỏi khe hẹp.
Thật ra khe hẹp cũng không có hẹp, cũng không sâu, với bản lĩnh của họ, chỉ mấy phút là trở lại mặt đất.
Nhạc Chính Tước nhìn thoáng qua khe hẹp bị gió tuyết bao phủ, hơi nheo mắt lại.
Năm đó Ma tộc thiết kế thông đạo đi Ma Cảnh ở đây, chắc là hy vọng sau này anh ta lớn sẽ phát hiện ra. Tiếc là anh ta chưa bao giờ nghi ngờ huyết thống của mình, cũng chưa từng cố tìm kiếm lần nào, lần này nếu không phải Du Lệ và Tuyết Lang trượt chân ngã xuống, tự dưng mở ra thông đạo, đoán chừng cả đời anh ta đều không phát hiện ra.
Ngẫm nghĩ, Anh ta nhìn về Ma tộc ở đằng trước đang ôm con người, khóe môi hơi nhếch lên. Thật là con người có ý tứ đó.
**
Nghênh đón gió tuyết, cả đoàn người xuống núi.
Trong gió tuyết vang lên tiếng cú mèo kêu, nói rõ đường xuống núi cho họ tránh bị gió tuyết làm mờ mắt.
Đi thẳng một mạch xuống núi, đã nhanh chóng thấy ngựa để dưới chân núi, đây là ngựa do Nhạc Chính Tước nuôi, chịu rét hơn ngựa thường nhiều, canh ở đây cả ngày mà tinh thần vẫn rạng rỡ.
Nhạc Chính Tước và Chử Hiệt đồng loạt lên ngựa.
Du Lệ nằm cuộn trong lòng Chử Hiệt, kéo mũ áo choàng ra, quay dầu nhìn anh em Vân Thố đứng trong gió tuyết.
Vân Thố và Tuyết Lang tiễn họ tới tận đây thì dừng chân, không theo họ xuống núi nữa.
Du Lệ nói lớn tiếng, “Vân Thố, Thương Mộc Quyết, hai người không xuống núi à?”
Tuyết Lang kêu ngao ô một tiếng.
Vân Thố đáp, “Chúng tôi còn phải canh rừng, tạm thời chưa thể xuống núi được, nhưng chúng tôi sẽ tới thăm cô”
“Ngao ô”
Tuy Du Lệ không biết rõ nhưng thấy hai anh em giữ vững chức trách của mình, không nói gì, chỉ bảo, “Vậy được rồi, qua một thời gian nữa, tôi sẽ đưa đồ tới đây cho hai người, hai người đợi tôi nhá”
Vân Thố vui sướng trợn to mắt, không còn rụt rè nữa mà lớn tiếng đáp lại.
Hai con ngựa chạy từ núi tới, gió tuyết đan xen tuyết trên núi, truyền tới mấy tiếng sói hú réo vang.
Lúc Nhạc Chính Tước trở lại trang trại, trời cũng đã sáng.
Dân chăn nuôi trang trại cũng không nghỉ, nghe thấy âm thanh, mở rộng cổng ra, nghênh đón chủ nhân trở về.
Trác Già vui sướng bảo, “Mọi người về nhanh thật, không có chuyện gì chứ?”
Trác Già nói nhanh thật đúng là nhanh, tuy họ ở lại Lôi Nạp Đa Nhĩ một thời gian, nhưng thời gian ở thế giới con người thì chỉ là trọn một buổi tối, rõ ràng thời gian ở Ma Cảnh nhanh hơn thời gian ở thế giới con người nhiều.
Nghĩ đến gì đó thì chỉ cần đầu óc thông minh cũng sẽ hiểu và cũng sẽ điên lên vì chuyện này.
Nhạc Chính Tước xoay người xuống ngựa, cười to bảo, “Tiểu TRác Già, chỗ ta có một nhiệm vụ muốn giao cho cậu đây”
Trác Già, “…. Đừng nói trước, để chậm đã”
Du Lệ được Chử Hiệt ôm xuống ngựa, thấy bộ dạng Trác Già, không kìm được muốn cười, trực giác cho thấy loại chuyện này thường xảy ra, nếu không Trác Già cũng sẽ không có vẻ đau đầu nhức óc như thế.
“Đúng rồi, quỷ hút máu kia đâu rồi?” Nhạc Chính Tước hỏi, chưa quên mình từng nói gì, vui vẻ bảo, “Mau dẫn chúng ta đi xem, ta còn muốn giữ quỷ hút máu đó”
TRác Già, “Ở trong lồng đó”
Tiếp đó họ cũng không vội đi nghỉ, mà đi tới chỗ lồng sắt giam quỷ hút máu.
Lồng sắt vẫn là loại lồng sắt đó, nhìn qua quỷ hút máu đã biến thành ba, hai con thì rúc vào một góc, một con thì bị trói như cua vứt trên mặt đất.
Nhìn thấy quỷ hút máu bị trói kia, Du Lệ lập tức trầm mặc.
Cái cách trói mất hồn này, cũng may thân thể tố chất quỷ hút máu mạnh, không thì cũng đã bị gãy hai ba cái xương rồi.
Nhìn thấy họ, Thiết Tư Đặc bị trói như cua vô cùng xấu hổ và giận dữ, trừng mắt nhìn đầu sỏ gây ra, nếu không kiêng kỵ chuyện Nhạc Chính Tước sẽ có chủ ý quỷ quái gì chắc lúc này đã chửi ầm lên rồi.
Nhạc Chính Tước cười tủm tỉm thưởng thức kiệt tác của mình, hỏi nhóm Chử Hiệt, ‘Tiểu thư Du, Chử tiên sinh, hai người định xử lý gã thế nào?”
Chử Hiệt, “Bóp chết đi”
Du Lệ, “….”
Quỷ hút máu trừng mắt nhìn Nhạc Chính Tước, rồi lại chuyển mắt sang người Chử Hiệt và Du Lệ, dĩ nhiên nhận ra hai kẻ này là mục tiêu chúng tới Hoa Quốc.
NHưng lúc này là tù nhân, gã đã không cách nào nghĩ quá nhiều, sợ cái vị Đại Yêu Tây Bắc này thực sự sẽ nghe theo kiến nghị của Chử Hiệt mà làm nhục gã một trận rồi bóp chết, nên vội nói, “Nhạc Chính Vương, tôi là công tước quỷ hút máu, ngài không thể giết tôi được, gia tộc quỷ hút máu sẽ tới tìm tổ Dị Văn Hoa Quốc các người gây phiền toái đó”
“Không sao, ta giết ngươi xong, rồi hủy diệt thân xác của ngươi, họ cũng không biết ngươi chết ở đây, không phải sao?”
Trong lòng quỷ hút máu phát lạnh, biết loại chuyện này anh ta sẽ làm được.
Nhạc Chính Tước cười tủm tỉm bảo Trác Già chuẩn bị một chảo dầu, anh ta định chiên quỷ hút máu xem có kiểu gì.
Hai quỷ hút máu có thực lực nam tước sợ tới mức đầu sắp nổ tung, Thiết Tư Đặc thì trợn to mắt đỏ rực ấy, nhìn thẳng vào người yêu ma bên ngoài lồng sắt, sắc mặt cứng đờ.
Một lúc sau,  Thiết Tư Đặc cúi đầu, cuối cùng thỏa hiệp.
Một giờ sau, Nhạc Chính Tước lấy được tin mới nhất cười tủm tỉm nhìn về phía Chử Hiệt bảo, “Ân tình lần này tôi trả lại cho anh”
Chử Hiệt ừm một câu.
Du Lệ tò mò hỏi Nhạc Chính Tước, “Anh định xử lý ba con quỷ hút máu kia thế nào?”
Nhạc Chính Tước nhìn cô chớp chớp mắt, “Chẳng phải ở Lôi Nạp Đa Nhĩ đang cần sức lao động đó sao?”
Du Lệ, “…” Thật sự là bố trí quá ổn.
Vì thế mới nói, mấy con quỷ hút máu đó mà rơi vào trong tay Nhạc Chính Vương thì cũng đừng nghĩ bình yên mà rời khỏi Hoa Quốc, đều phải làm việc cho anh ta thôi.
Chuyện này cũng coi như là thủ đoạn lợi dụng phế vật, Nhạc Chính Vương chơi rất sướng.
Với chuyện Nhạc Chính Vương lợi dụng phế vật, Du Lệ rất tán thưởng, cũng khá mong đợi Lôi Nạp Đa Nhĩ sẽ xây dựng trở thành thánh địa du lịch, cô cũng sẽ tích cực tham gia ghi tên.
Cự tuyệt lời mời ở lại của trang trại, Du Lệ và Chử Hiệt cũng không nghỉ, ăn sáng xong thì rời khỏi trang trại.
Họ cưỡi ngựa cùng về.
Nhạc Chính Tước bố trí đàn ngựa đưa họ về, khí thế mêng mông ào ạt đó rõ ràng là bá chủ của thảo nguyên.
Ngồi trên lưng ngựa, Du Lệ dựa vào lòng Chử Hiệt. Chử Hiệt cúi đầu hôn lên vành tai trắng nõn của cô, hỏi nhẹ nhàng, “Mệt không? Có cần dựa vào anh nghỉ một lát không?”
“Vẫn ổn” Du Lệ đáp, nghỉ mấy ngày ở Lôi Nạp Đa Nhĩ cô thật ra không thấy mệt chút nào, vẫn có thể chịu nổi thêm một ngày nữa.
Vó ngựa lộc cộc, tốc độ cũng không nhanh, gió thu táp vào mặt nhìn trời xanh mây trắng, mắt Du Lệ hơi cay cay, vẫn thấy tiếc phong cảnh đẹp như thế.
Chử Hiệt thò tay che lên mí mắt cô, để mắt cô được nghỉ một chút.
Du Lệ lắc lắc mặt cười bảo, “Đâu có yếu như vậy chứ?”
Chử Hiệt mỉm cười không nói gì.
Du Lệ biết có thời điểm anh rất cố chấp, đành mặc anh, cùng tán chuyện với anh, “Không ngờ dã tâm của Tắc Long kia lớn đến thế, sau này nếu gặp được anh ta, chúng ta phải cẩn thận hơn chút”
Tin tức lúc trước Thiết Đặc Tư lộ ra, trong đó có âm mưu của quỷ hút máu và Cổ Ma Tắc Long, mục tiêu của họ không những là giáo đình mà thậm chí là toàn bộ thế giới phương Tây.
Chử Hiệt lạnh nhạt đồng ý, vốn chẳng để trong lòng.
“Chúng mình có cần nói một câu với Luda không anh nhỉ?” Du Lệ hỏi.
“Để sau đi” Chử Hiệt nhìn thẳng về trước, “Quỷ hút máu đến ẩn trong Hoa Quốc cũng có phần trách nhiệm của Giáo Đình”
Ý nói là giáo đình vô dụng như thế, họ cần gì phải giúp giáo đình chứ? Biết đâu chừng còn chẳng được một câu nói tốt nào hết.
Du Lệ ngẫm nghĩ, quyết định xem phản ứng của quỷ hút máu bên kia trước rồi mới quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.