Mê Mẩn Vì Em

Chương 141:




Có vô số ma thú chạy vội trong rừng, chúng điên cuồng chạy tới một nơi cần tới.
Vân Thố và Sói Tuyết đã sớm phát hiện ra dị thường, dẫn theo Du Lệ rời khỏi nơi đang ở, chạy đến nơi cao hơn, ngắm nhìn cảnh rừng núi trong đêm.
Nhìn về phía khu rừng chẳng có cuối kia, có vô số ma thú từ xa ào tới, đôi mắt chúng lấp lánh phát sáng trong đêm, như những ngôi sao di động điểm xuyết trong màn đêm, càng khiến cho không khí thêm khủng bố,.
Vân Thố vung cánh tay tóm lấy một con chim lao từ trên trời xuống, vặn gãy cổ ném nó ra xa.
Sói Tuyết đồng thời cũng chộp lấy một con ma thú lợn rừng, cố gắng tránh đám ma thú đang ào ào từ bốn phương tám hướng tới đây.
Tuy những ma thú này không có ý công kích, nhưng khí thế thẳng tiến không lùi ấy cùng với việc đâm đầu vào cây, đâm vào núi, vẫn khiến cho họ thêm vô số phiền toái. Là loài yêu có được lý trí con người, họ không cách nào chạy đội theo số đông mà đi, liền bị coi nhưng một chướng ngại vật, chỉ cần những ma thú đó đi qua thì coi như là chướng ngại vật bị diệt hoàn toàn.
Giống như thú triều vậy.
Nơi nào thú triều đi qua thì ở đó cây lớn bật gốc, núi đá bị đâm nát, toàn bộ thế giới như một núi băng bị phá vậy.
Du Lệ ngồi trên lưng Sói Tuyết, nhìn thảm trạng cảnh rừng mà đầu tê đi.
Những ma thú nổi điên đó khiến cô nhớ tới khu rừng săn thú ở A Trát Bỉ Đặc, cái con “Tiểu Khả ái’ kia phát cuồng lên.
Vân Thố dẫn theo cả bọn đi về nơi mà có ít thú triều, bất chấp khu rừng có Ma Binh mà đi, quyết định đi sâu vào tận nơi có Ma tộc ở.
Anh ta không rõ thú triều này phải kéo dài tới bao lâu, hoặc bao lâu thì xảy ra một lần, trước khi chưa xác định chắc chắn, Vân Thố tính toán muốn mượn dùng lực lượng ma tộc tránh một kiếp này.
Hai yêu gian nan đi về trước thú triều.
Họ không dám buông lỏng, chỉ mở đường máu từ trong ngàn vạn đàn thú mà đi thôi.
Sau khi đi qua đám ma thú phát hiện ra bọn họ, dũng mãnh mà không sợ chết tiến lên, trong không khí ngập tràn máu tươi càng kích thích thú tính của chúng, đôi mắt xanh lè lập tức trở nên đỏ rực.
Du Lệ cầm chặt chủy thủ trong tay, nằm trên lưng Sói Tuyết, ra tay tàn nhẫn mà chính xác về phía ma thú đánh lén, cô biết mình chẳng giúp được gì, chỉ cố gắng giảm bớt phiền toái cho anh em Vân Thố,
Máu nóng ấm phun tung tóe lên người lên mặt cô, cô cũng chẳng buồn lau, hơi thở ngập tràn mùi máu, cũng không rõ là từ trên người mình hay từ dưới thân Sói Tuyết tỏa ra nữa.
Vân Thố túm lấy được một sợi dây dài, tóm một tay ôm lấy Du Lệ lao về trước mà đi, chỉ mấy cái đã leo lên một gốc cây cao thô mấy chục mét.
Sói Tuyết cũng đi theo anh linh hoạt bò lên trên cây.
Đám ma thú đồng loạt đuổi theo họ đâm về phía cây, cái cây to bốn năm trăm năm bị đâm lắc lư, có thể gãy bất cứ lúc nào.
Du Lệ lau máu trên mặt hỏi, “Vì sao chúng lại cứ đuổi theo chúng ta nhỉ?”
Vân Thố lạnh lùng nói, “Chắc chúng coi chúng ta thành chướng ngại vật rồi”
Du Lệ, “….”
Sói Tuyết kêu ngao ô một cái (Tôi cảm thấy chúng chắc coi chúng ta thành đồ ăn của chúng rồi)
Vân Thố không thèm để ý tới em ngốc, nhìn đám ma vật dưới tàng cây đang đâm ầm ầm vào cây, trong lòng biết rõ cái cây này không trụ được lâu.
Quả nhiên, dưới sức lực của mấy ma thú, cả một cây to lớn cũng nghiêng hẳn đi.
Vào lúc cái cây bị đâm gẫy, Vân Thố đã nhảy dựng lên trước, Sói Tuyết dùng đuôi cuốn Du Lệ lên lưng, cùng chạy với anh em.
Họ nhanh chóng chạy xuyên qua rừng rậm, may trong khoảng thời gian này anh em Vân Thố đã quen với hoàn cảnh chung quanh, có thể lợi dụng hoàn cảnh ngăn cản những ma thú điên cuồng kia.
Chạy không rõ bao lâu, họ bị một đám ma thú chạy đuổi khắp nơi cuối cùng cũng không hẹn mà gặp đám Ma Binh.
Lúc hai bên gặp nhau, chưa kịp có hành động chiến đấu vì kẻ địch, Ma Binh đã giơ vũ khí lên đánh tới họ, ra vẻ phải giết chết họ bằng được mới thôi vậy.
Thần sắc Vân Thố lạnh băng, tóc mọc dài ra, trên mặt xuất hiện mấy yêu văn đẹp, đã yêu hóa một nửa, dứt khoát vặn gãy cổ Ma Binh chạy tới kia.
Sói Tuyết cũng cắn đứt đầu một Ma Binh, hai anh em xông thẳng tới nơi ít thú triều mà tới.
Nhóm Ma Binh và ma thú điên cuồng đuổi theo không rời.
Vân Thố để ý thấy động tác Ma Binh đằng sau, lợi dụng những ma vật điên cuồng mà kiềm chế tốc độ Ma Binh, nhanh chóng giải quyết đám Ma Binh chạy trốn nhanh nhất.
Ngao ô…
Sói Tuyết tru lên, Du Lệ nằm trên người nó túm chặt lấy chủy thủ, cả quần áo ướt sũng máu, người cứng lạnh vẫn chẳng dám thả lỏng.
Lúc lại gặp Ma Binh lần nữa, nhóm Du Lệ có thể khẳng định, mục tiêu đám Ma Binh này là họ, hơn nữa cũng có sát ý.
Vì sao những Ma Binh này lại muốn giết họ nhỉ? Chẳng lẽ là mệnh lệnh của chủ nhân Ma Cảnh sao?
Vân Thố và Sói Tuyết không khách sáo giết sạch những Ma Binh dám có gan đuổi theo đằng sau.
Máu trên quần áo càng ngày càng nhiều, Du Lệ cũng chết lặng, may nhờ bóng đêm che giấu màu máu, khiến cô chưa đến mức khó chấp nhận nổi, coi như bị tưới một màn mưa máu đi.
Đêm tối lặng lẽ qua đi hơn nửa, cả hải đảo vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ.
Mãi cho tới khi anh em Vân Thố dừng lại, chân tay Du Lệ mềm nhũn dựa trên người Tuyết Lang nghỉ ngơi, tuy mắt không nhìn thấy nhưng vẫn có thể biết rõ bộ lông ướt đẫm trên người Tuyết Lang mà đoán ra tình hình hai anh em họ không được ổn cho lắm.
Một luồng gió đêm thổi tới, cả người Du Lệ lạnh run lên. Quần áo đều thấm máu, dính trên người, mùi máu tươi phả vào mũi khiến buồn nôn.
Lớn như vậy mà Du Lệ chưa từng trải qua đêm nào hung hiểm như thế, bất giác thấy tâm tình phức tạp.
“Nghỉ trước một chút” Vân Thố nói, giọng hơi mệt mỏi.
Tuyết Lang quỳ rạp trên mặt đất, thò lưỡi ra thở.
Một người hai yêu tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, cách vách đá dày vẫn nghe thấy tiếng chân ma thú chạy bên ngoài làm cả khu rừng chấn động.
Đám ma thú đi ngang qua va chạm vào vách đá, nghe thanh âm nặng nề ấy khiến người ta có ảo giác như vách đá sắp sụp vậy, chỉ có thể nói động vật Ma Cảnh này quá lợi hại, da dày thịt thô, sức chịu đựng quá tốt.
Lúc họ tưởng như thế thì rầm một cái, vách đá bị đâm sụp xuống.
Vân Thố đứng lên trước, ngăn đám ma thú đang nhào tới, nói với em trai, “Thương Mộc Quyết, mang tiểu thư Du đi”
Tuyết Lang kêu ô một tiếng, thân hình cao lớn đứng lên, mệt mỏi cuốn Du Lệ lên lưng, dưới trợ giúp của huynh trưởng, nhanh chóng thoát ra khỏi vây bọc của ma thú, vừa chạy vừa kêu, tiếng kêu xen lẫn lo lắng và lo âu, lại còn đầy thúc giục nữa.
Vân Thố chẳng rảnh để suy nghĩ gì khác, cũng bất chấp đứa em thúc giục, vì thế anh ta bị một đám ma thú vây chặt.
Nếu ngày thường, những ma thú này chẳng là gì với anh ta cả, nhưng trải qua hơn  nửa vòng chạy trốn và chém giết, thể lực anh ta bị tiêu hao gần hết, chung quanh còn có vô số ma thú điên cuồng, giết hết đám này đến đám khác vĩnh viễn không hết, vốn chẳng cách nào thoát thân nổi.
Chẳng lẽ đêm nay phải ở lại chỗ này sao?
Vân Thố mơ hồ nghĩ, hy vọng mình có thể giữ đám ma thú này lại, để cho em mình và nữ thần của anh ta có thời gian chạy trốn tới chỗ Ma tộc ở.
Roạc!
Da thịt trên lưng bị lột đi một lớp, Vân Thố không còn cảm giác đau đớn nữa, chỉ quay tít trường đao trong tay, tiếp tục chém giết đám ma thú đã không còn thần trí nữa, cả người toàn máu nhìn như sát thần.
Vì không còn thần trí cho dù anh ta có giết nhiều, lệ khí ngút trời những ma thú này cũng không biết sợ, cũng không lùi bước.
Ngay lúc anh ta càng ngày càng mệt mỏi, chỉ theo bản năng chém giết, một hơi thở quen thuộc từ xa tới gần, Vân Thố cứ mơ màng nghĩ, sao hơi thở này lại giống lão đại đến vậy…..
“Tiểu Vân Thố, còn sống không?”
Vân Thố, “….”
Động tác Vân Thố cứng ngắc, mắt thấy một con ma thú cào móng vuốt tới nửa bên mặt, một tay túm lấy cổ áo anh ta, kéo anh ta cách xa ma thú công kích ra, đồng thời những ma thú công kích đó cũng bị người tới đá một đá văng đi.
Hàng loạt tiếng binh binh binh nổ mạnh vang lên, cùng với tiếng nổ mạnh là màn mưa máu và thịt băm bay đầy trời.
Vân Thố nhìn những ma thú công kích họ tự dưng nổ mạnh, biến thành đống máu thịt rơi từ trên trời xuống, khiến toàn bộ không trung đều toàn là màn mưa máu và thịt băm.
Đám Ma Binh đi theo Nhạc Chính Tước đến thấy cảnh đó sắc mặt tái nhợt, lại lần nữa khẳng định sự hung tàn của vị này.
Nhạc Chính Tước thoải mái kéo cả người Vân Thố đầy máu tới một bên, tránh màn mưa máu đó, nói đầy vẻ ghét bỏ, ‘Sao bị thương thành vậy thế hả? Thế Thương Mộc Quyết và tiểu thư Du đâu rồi?”
Vân Thố, “….. Chạy rồi”
Nhạc Chính Tước đập bộp một cái lên đầu, kéo anh ta tới một chỗ yên lặng an toàn rồi bảo, “Được rồi, cậu nghỉ ở chỗ này đi, ông đây đi tìm bọn họ”
Vân Thố ngơ ngác nhìn Nhạc Chính Tước rời đi, mãi lâu sau mới có phản ứng, nhìn về phía Ma Binh canh giữ chung quanh, thấy những Ma Binh này tay cầm vũ khí nhìn chằm chằm đám ma thú bên ngoài như lâm đại địch vậy.
Nhìn dáng vẻ đó, những Ma Binh này hẳn là lão đại để lại bảo vệ anh ta rồi.
Chẳng lẽ lão đại bọn họ đánh bại chủ nhân Ma Cảnh sau đó chiếm núi làm vua sao? Y theo tính cách của lão đại nhà họ thì thật sự có khả năng này lắm…
**
Tuyết Lang chở Du Lệ hoảng hốt chạy trốn không theo đường nào.
Nghe tiếng nó kêu ngao ô, trong lòng Du Lệ thấy sốt ruột định nói gì đó nhưng một luồng gió chui vào yết hầu khiến cô ho khan kịch liệt.
Tuyết Lang không dừng lại, tuy ngày thường rất bướng bỉnh, chuyện gì ngu cũng phải gây ra một lần, nhưng thời điểm mấu chốt nó lại là đứa bé rất nghe lời anh nó, anh nó bảo nó mang Du Lệ đi, nó cứ thế không nghĩ gì nhất định phải đưa Du Lệ đến nơi an toàn, sau đó trở lại tìm anh nó.
Du Lệ ho ngực đau, trước mắt tối đen, hai tay vô lực, không còn ôm được Tuyết Lang nữa, cả người bay thẳng ra ngoài.
Thấy tình cảnh này của mình, Du Lệ ôm đầu bảo vệ trước, chuẩn bị nghênh đón cơn đau đớn kịch liệt, một đôi tay chặn ngang bế cô lên, chỉ lát sau đã rơi xuống đất bình an.
Còn chưa kịp phản ứng, đôi tay bên  hông cô ôm chặt, sau đó là một giọng nói như sắp hộc máu, “Em định làm gì thế? Em có biết lúc này nguy hiểm tới cỡ nào không hả?”
Du Lệ, “….”
Tuyết Lang trong lúc chạy vội phát hiện ra người trên lưng đã bay đi, không dừng lại được.
Theo quán tính vọt lên trước vài bước, bốn chân khó khăn lắm mới dừng lại được, Tuyết Lang hoảng sợ quay đầu, sợ rằng nhìn thấy con người vỡ đầu chảy máu hoặc cả người bất động.
Nhưng đợi lúc nó chạy tới lại thấy nữ thần của anh nó không bị văng ngã, mà được một tên phủ đầy ma khí khắp người ôm lấy.
Du Lệ trợn to mắt nhìn Ma tộc đang tức giận mắng cô.
Chung quanh quá tối, cô không nhìn thấy rõ thần sắc của anh, cũng không thấy bộ dạng tức giận của anh, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết, hóa ra Chử tiên sinh mà đã quan tâm tới chuyện gì thì sẽ tức hộc máu tới vậy đó.
Trong lúc cô đang mơ màng, một tay nắm cằm cô nâng mặt cô lên.
Du Lệ thấy đôi mắt tỏa sáng của đối phương trong bóng đêm tựa như mắt của mãnh thú nào đó.
Trái tim cô hơi căng thẳng, lúc phản ứng được đã túm lấy tay anh, nói dồn dập, “Vân Thố còn ở đằng sau, chúng ta đi nhanh qua đó đi. Thương Mộc Quyết…”
Tuyết Lang kêu ngao ô một tiếng, ngồi xổm bất động ở đó.
Nữ thần à, ngài vẫn nên đem trấn an cái vị khắp người toàn ma khí kia lại rồi nói sau nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.