Mê Mẩn Vì Em

Chương 132:




Kết quả bất ngờ là, Chử tiên sinh đã đánh cho hai con vật kia một trận tơi bời.
Bạch lộc và kim điêu bị người ta đánh cho khóc lóc thảm thiết, quả thật không tin nổi sự thật trên thế gian này như vậy, chúng nó bị người ta tẩn cho! Lại còn đánh đến mức chúng nó chẳng có sức mà đánh trả nữa, đây còn là người nữa sao?
Chử tiên sinh không phải người vẫn bình thản nhàn nhã, xách con tiểu Báo Tuyết lên, quơ quơ giữa không trung bảo, “Các ngươi nói đi, xem giải quyết chuyện này thế nào?”
Mèo rừng thể hiện người nông dân kinh điển, ngồi xổm xuống chẳng dám nói gì.
Hai vó bạch lộc gõ gõ xuống đất, cố nhịn đau bảo, (Nó tặng ngài luôn ạ)
(Đúng, nếu Gấu Con không hiểu chuyện, ngài muốn giáo dục thế nào cũng được ạ) Kim Điêu phụ họa theo.
Mèo rừng khiếp sợ nhìn hai đại ca, mệt cho bọn họ thường ngày vẫn hay luôn mồm dạy dỗ chúng nó rằng, làm em phải đoàn kết thân ái, giúp đỡ lẫn nhau, thời điểm mấu chốt thế mà chẳng do dự vứt bỏ A Tuyết, chúng nó vẫn là yêu đó sao?
Bạch lộc không vui bảo, (Nếu không thì phải làm sao đây?) Đánh thì đánh không lại, A Tuyết vẫn còn trong tay người ta, họ còn có thể làm gì nữa đây?
Kim điêu cũng trầm mặc chịu đựng.
Tiểu Báo Tuyết cứ như không biết bản thân mình sắp phải từ bỏ đồng bạn, mềm như cục bông treo trên tay Chử Hiệt, cái đuôi thon dài vắt lên cổ tay anh, cả người lật lại, bốn cái móng vuốt túm lấy tay anh, cất giọng nói mềm mại (Người đẹp, tui, tui đi theo người…)
Đám thú, “…” Xin đừng mở miệng nói chuyện nữa mà!
Chử Hiệt liếc mắt nhìn nó một cái, chậm rãi nói, “Nếu vậy, con báo tuyết này chính là của ta! Không còn gì nữa thì ta đi đây”
Nói xong, Chử Hiệt xách theo Tiểu Báo Tuyết rời đi.
Ba con động vật trơ mắt nhìn anh mang tiểu Báo Tuyết đi, mãi cho đến khi anh biến mất ở trường quay, mèo rừng mới hỏi (Anh A Đề, A Điêu, giờ phải làm sao đây?)
Bạch lộc dùng chân gõ gõ, nói táo bạo, (Còn làm sao được nữa? Đương nhiên là tìm Nhạc Chính Vương rồi!)
(Vừa rồi các anh còn đánh nhau với con người đó, Nhạc Chính Vương mà biết sẽ tẩn cho các anh một trận ngay) Mèo rừng nói.
A Ngậm mở hai cánh ra, nói đầy hiên ngang lẫm liệt, (Hết cách rồi, dù gì thì cũng phải mang A Tuyết về, dù có bị đánh cũng đành chịu)
Nói xong, Kim Điêu vỗ hai cánh bay tới giữa không trung, bay về phía núi non xa xa.
Bạch Lộc dùng sừng nhấc mèo rừng lên, ném lên lưng rồi cũng tung bốn vó, dẫn theo đàn dê bò, chạy thẳng về phía chân núi tuyết.
Đàn dê bò chạy một mạch như điên, nhân viên công tác thấy cảnh đó ồ cả lên, “Aizz, mọi người xem, trong đàn dê bò có phải có con tuần lộc không? Hơn nữa còn là bạch lộc nữa!”
“Trên lưng con bạch lộc đó hình như có một con mèo đó!”
“Chắc không phải là mèo đâu, mà hẳn là loại đồng vật họ mèo thôi”
Chử Hiệt nhìn thoáng qua cả đàn động vật chạy như điên qua, không thèm để ý, xách Tiểu Báo Tuyết trở lại trường quay.
Đạo diễn Chung thấy anh xách báo tuyết về, lập tức sửng sốt, “Chẳng phải nói là thả rồi ư?”
Chử Hiệt ngồi xuống cạnh đạo diễn Chung, chọc cho nhóm phó đạo diễn không kìm được liếc nhìn anh một cái, tiện tay đặt Tiểu Báo Tuyết ở bên bảo, “Nó không chịu đi”
Đạo diễn Chung, “……”
Như chứng thực lời anh nói, Tiểu Báo Tuyết được Chử Hiệt thả xuống không những không đi, mà ngược lại còn bước từng bước chân ngắn ngủn chạy theo anh, rồi hậm hự trèo từ chân lên người anh, bò lên vai anh, mệt mỏi nằm ghé ở đó thò đầu lưỡi ra, ngay lúc Chử Hiệt vừa quay đầu đã mềm mại kêu ngao ô một cái, dùng đám lông trắng tinh của mình ra cọ cọ anh.
Tiếc là Chử hiệt lại là một kẻ lạnh lùng vô tình, chẳng bị con vật ngốc thu hút, lạnh nhạt mà giật nó ra.
Chử Hiệt cũng tương tự không bị nó mê hoặc, nhìn hành vi của Tiểu báo Tuyết mày hơi nhăn lại.
Lúc giờ nghỉ trưa, mọi người tụ tập bên nhau ăn cơm.
Nhân viên công tác phụ trách cơm trưa rất biết điều tặng cho Tiểu báo tuyết một ít thịt để ăn, nào ngờ Tiểu báo Tuyết chỉ ngửi ngửi, rồi ngoảnh đầu đi, kêu ngao ô một câu với Chử Hiệt.
Chử Hiệt bảo người ta cầm ít trái cây tới, thả xuống trước mặt Tiểu Báo Tuyết.
Báo Tuyết cọ cọ anh, cúi đầu vui sướng ngậm trái nho, cái đuôi ngoáy tít.
Thấy cảnh đó, tất cả mọi người ngơ ngác, báo tuyết thế mà lại chẳng ăn thịt, chỉ ăn trái cây thôi sao?
Sắc mặt đạo diễn Chung càng thêm nghiêm túc, do dự hỏi, “Chử tiên sinh, con báo tuyết này….”
“Đúng, như ông nghĩ vậy” Chử Hiệt đáp bình tĩnh.
Đạo diễn Chung, “….” Tôi không có nghĩ nó là một con yêu đâu!
Vừa diễn xong Du Lệ vẫn còn mặc đồ diễn đi tới, báo tuyết đang gặm quả táo thấy cô, lập tức nhấc bốn vó lên nhào qua chỗ cô, chạy quanh cô đầy vui vẻ, cái đuôi thì ngoáy tít lên.
Nữ số 2 Triệu Mạn Mạn đi theo đùa nó, thấy Tiểu Báo Tuyết chẳng hứng với mình thì cười bảo, “Con báo tuyết này chắc chắn là con báo gian, chỉ thích người đẹp thôi”
Chẳng đúng thế sao, nó rất nhiệt tình với Chử Hiệt và Du Lệ, chỉ có hai người này bất kể là ôm nó hay nói chuyện với nó, nó đều vô cùng ngoan ngoãn, nếu những người khác muốn sờ nó, nó sẽ thò thẳng móng vuốt ra, có vẻ chống lại.
Con này cũng có linh tính quá đi.
Đạo diễn Chung trầm mặc nhìn con Tiểu Báo Tuyết thành tinh bị nhét vào trong đoàn làm phim của mình, hơi lo lắng nghĩ, chẳng lẽ vừa đến Tây Bắc, đoàn làm phim của họ đã hấp dẫn yêu quái rồi sao?
Ngoài yêu ra, không rõ còn có yêu ma quỷ quái gì nữa không.
Thật lo lắng quá mà!
**
Tới tối lúc xong việc, Tiểu Báo Tuyết đi theo nhóm Du Lệ về trấn nhỏ.
Những người khác thấy thế, tuy rất thích nó, nhưng đây là động vật cấp quốc gia cần được bảo vệ, vẫn đi theo họ vậy có tốt không nhỉ? Có người đề nghị, hay gọi cho cục lâm nghiệp gần đó bảo họ mang nó đi đi.
Nào ngờ vừa nói đề nghị này xong, con Tiểu Báo Tuyết kia liền thò hai móng vuốt ôm chặt lấy Du Lệ không bỏ, cứ như muốn vĩnh viễn đi cùng cô vậy.
“Chẳng lẽ nó nghe hiểu được sao?”
“Chắc không thành tinh rồi chứ?”
“Không phải có quy định xây dựng đất nước xong, yêu tinh không được biến thành tinh sao?”
“Có lẽ là đã thành tinh trước khi xây dựng đất nước rồi”
“Hay là trước khi xây dựng đất nước đã sinh ra rồi, sau đó đúng lúc thành tinh, vì thế mới duy trì mãi bộ dạng thú con thế chứ….”
….
……
Cả đám người đều bàn luận liên tục về Tiểu Báo Tuyết khác thường, không khí vô cùng náo nhiệt, đạo diễn Chung nghe thấy mà mặt như sắp nứt toác ra.
Ông vốn đang lo cả đoàn người làm phim thật sự nhìn ra gì đó khác thường, nhưng nghe họ thảo luận chút, thì sợ rằng biết có kỳ lạ, vốn không sợ hãi mà còn hứng thú bàn luận mãi không ngừng.
Lần đầu tiên ông biết, nhân viên công tác và diễn viên trong đoàn đều là những người hoạt bát đến thế.
Cuối cùng Tiểu Báo Tuyết cũng không bị tiễn đi, đi theo Du Lệ và Chử Hiệt về phòng.
Trợ lý Trịnh cũng rất thích Tiểu Báo Tuyết này, nhưng não cô cũng không mở quá rộng, không nghĩ về phía yêu, chỉ cao hứng xắn tay áo lên tắm sạch sẽ cho nó, rồi lại tỉ mỉ hầu cơm cho nó.
Tiểu Báo Tuyết nghe thấy thế, cảm thấy không tồi, bố thí ăn một ít, nhưng vẫn thấy thích trái cây hơn.
Thấy hai móng Tiểu Báo Tuyết ôm chặt lấy quả nho màu tím to gặm đến mức nước bắn tóe loe, trợ lý Trịnh than lên, “Không ngờ thế giới hiện giờ không những  có con người hiểu được dưỡng sinh mà đến cả động vật cũng học được dưỡng sinh nữa”
Du Lệ, “……” Tuyết Dung à, em nghiêm túc chứ hả?
Nhóm Du Lệ về phòng nghỉ, Tiểu Báo Tuyết tung tăng đi theo sau họ.
Du Lệ tò mò nhìn con tiểu Báo Tuyết đang đi đi lại lại trong phòng, không nhịn được hỏi Chử Hiệt, “Có thật nó là động vật bình thường không nhỉ?”
“Không phải” Chử Tiên sinh bình tĩnh đáp, “Nó là con tiểu yêu mới khai trí”
Du Lệ, “…..”
“Nhưng vẫn chưa hóa hình” Nếu hóa hình, còn dám nhìn lén vợ anh thay quần áo nữa, tuyệt đối sẽ cắt “tiểu đinh đinh” (Ý là bộ phận giống đực) của nó ngay.
Lần đầu tiên Du Lệ tiếp xúc với yêu – Lâm Cửu những con yêu đã hóa hình đó không tính, vì họ chẳng khác gì con người cả, cô vốn không có cảm giác được gì, trong lòng vẫn thấy ngạc nhiên, kéo Tiểu Báo Tuyết tới trước mặt.
Tiểu Báo Tuyết phe phẩy đuôi, ngồi xổm trước mặt cô, hai móng đặt ở trước mặt, đôi mắt to tròn màu lam cứ trợn tròn nhìn cô.
Du Lệ lại lần nữa bị nó mê hoặc, cười bảo, “Vì sao em lại muốn về cùng chúng ta hả?”
Tiểu Báo Tuyết kêu ngao ô với cô một tiếng.
Du Lệ nghe chẳng hiểu, bất giác nhìn về phía Chử Hiệt, Chử Hiệt nói, “Nó bảo trông em thật xinh đẹp”
Lời này quả thật cứ như Chử tiên sinh biến tướng khen cô vậy, Du Lệ chẳng tin lắm, cười hỏi, “Anh nghe hiểu được nó nói gì à?”
Chử Hiệt ừm một câu, “Nghe hiểu được”
Lúc này Du Lệ hơi kinh ngạc chút, lại hỏi, “Thật sao?”
Chử Hiệt xách Tiểu Báo Tuyết xuống giường, dùng cái gối ở tủ đầu giường vòng lại làm đệm cho nó ngủ, cho nó thấy đây là nơi nó ngủ, rồi ôm Du Lệ lên giường đi ngủ, vừa nói, “Hôm nay nó lặng lẽ chuồn tới đoàn phim, có gan xem mọi người thay quần áo, thấy nó tuổi còn nhỏ, anh không thèm tính toán. Vốn định tìm trưởng bối nhà nó, nào ngờ trưởng bối nhà nó đánh không lại anh, nên quẳng nó cho anh”
Du Lệ đờ ra, không chắc chắn quay đầu nhìn con Tiểu Báo Tuyết ngây ngốc đáng yêu kia, hỏi nhỏ, “Nhìn thật à?”
Chử Hiệt lãnh đạm ừm một câu, nhìn về phía Tiểu Báo Tuyết với ánh mắt không tốt lắm.
Du Lệ ho nhẹ một cái, dạy dỗ con Tiểu Báo Tuyết kia, “Em là đực hả? Dám nhìn lén phụ nữ thay quần áo là bé hư đó, sau này đừng vậy nữa”
Tiểu Báo Tuyết đầu tiên là ngẩng đầu nhìn cô, sau đó một lúc lâu mới gật đầu với cô, dựng thẳng một móng nhỏ vuốt lên, cam đoan sau này nó sẽ không bao giờ làm chuyện như thế nữa.
Thực ra nó mới chỉ nhìn đến chân cô thôi, mà cái chân đó vừa trắng nõn lại vừa dài nữa, xinh đẹp quá đi.
**
Sáng hôm sau, nhóm Du Lệ tới trường quay, Tiểu Báo Tuyết vẫn đi theo sau.
Du Lệ hỏi Chử tiên sinh, “Trưởng bối nó có tới đón nó không?”
“Chắc là có” Còn đến lúc nào, Chử tiên sinh cũng không rõ.
Sau khi nghe xong, Du Lệ ôm tiểu Báo Tuyết vào lòng, nói với nó là nếu trưởng bối tới đón phải nói trước, rồi ôm nó lâu hơn.
Còn những người trong đoàn phim quan tâm với nó, cứ để Du Lệ ở chơi với nó vài ngày, rồi cho người mang nó đưa đi tới cục lâm nghiệp ở gần đó, tiểu Báo Tuyết ngoan ngoãn ngốc nghếch, cũng không vội tiễn nó đi.
Cứ thế qua vài ngày, trưởng bối Tiểu Báo Tuyết vẫn không thấy tăm hơi đâu.
Ngay cả Du Lệ cũng cảm thấy không biết trưởng bối của Tiểu Báo Tuyết có phải đã quên nó rồi không, tự dưng thảo nguyên lại có động tĩnh.
Đoàn người làm phim đang quay phim ở thảo nguyên, cảnh chính là nữ chính và nam chính đang bị bọn bắt cóc đuổi bắt chạy thật xa, ở đó bỗng vang lên một trận ầm ầm, cứ như có hàng vạn con ngựa lao đến vậy.
Trong nháy mắt, toàn bộ công việc của đoàn phim đều ngưng lại, mọi người nhìn về phía xa.
Rồi nhanh chóng có hàng đàn ngựa đông nghịt xuất hiện trước tầm nhìn, chúng lao nhanh từ xa mà đến, thanh thế đông nghịt mêng mông như thế, quả  đúng là hàng vạn ngựa lao đến thật.
Tất cả mọi người đều bị trận thế này làm cho kinh ngạc.
Mấy ngày này, họ ở đây đóng phim, tuy cũng gặp được số ít dân chăn nuôi, nhưng đại đa số đều là chăn bò dê, hiếm khi có cả đàn đông thế kia, càng không cần phải nói chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi, đám ngựa đó mạnh mẽ hung hãn, đang lao thẳng tới phô thanh thế, trông khổng lồ vô cùng.
Có nhiều người bị nó làm cho hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch. Mãi cho đến khi đàn ngựa tới gần, cuối cùng cũng thấy rõ ràng, cầm đầu là một con ngựa đen cực kỳ cao lớn hung mãnh, thần tuấn lạ thường, trên lưng ngựa ngồi một người đàn ông tuấn mỹ tà dị mặc trang phục dân tộc thiểu số.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.