Mê Luyến

Chương 29: Trăm năm [Hạ]




Edit+Beta: Lã Thiên Di
Kính Hinh biết được tin Rihan đã qua đời là do Rihyon nói cho nàng biết nhưng nàng không hề lộ ra biểu cảm bi thương hoặc kinh ngạc. Sau khi qua đời nàng luôn ngủ say ở trong một mảnh hắc ám, không lâu sau thì nàng từng nghe đến âm thanh con nhà mình, hắn nói là đến làm bạn với nàng. Hơn nữa khi bị triệu hồi ra đây, nàng không có nhìn thấy bóng dáng của Rihan, nàng đã liền suy đoán được đúng mấy phần.
Kính Hinh vừa mới đến gần bóng dáng màu đen ấy. Nàng đã quay đầu nhìn về phía chính mình, đó là khuôn mặt quen thuộc nhưng lại lại vô cùng xa lạ. Cảm thấy quen thuộc là vì khuôn mặt ấy chính là Otome, người đã luôn vì nàng làm mọi món ăn, xa lạ là vì biểu cảm của nàng cực kì lạnh như băng, mi mày (ánh mắt) lộ ra một cỗ cao ngạo ý. Nháy mắt nhìn thấy Kính Hinh, khuôn mặt nàng lạnh lùng lộ ra vẻ tươi cười, thanh âm mềm mại mà lạnh lùng: “YouHime a, thật không ngờ đã qua bốn trăm năm, thiếp thân còn có thể tái kiến ngươi.”
Bởi vì Rihyon vừa mới nói cho nàng chân tướng Rihan chết đi cùng với Otome và Gitsune ở chung một thân thể. Cho nên Kính Hinh cũng không có biểu hiện phản ứng kinh ngạc nào, khóe miệng Kính Hinh hơi giơ lên lộ ra một tia châm chọc, nhưng tươi cười lại cực mỹ: “Mượn thân thể của con dâu ta, ngươi hẳn cũng nên gọi ta là ‘Mẫu thân’ đi. Bất quá lấy tuổi tác của ngươi ra đếm đi đếm lại, ta cảm thấy xưng hô như vậy cảm thấy rất là buồn nôn.”
Đối mặt với vị đại nương dám ăn luôn gan của Rihyon, còn dám nguyền rủa luôn hậu đại của nàng, hơn nữa còn dám bám vào trên người Otome, lợi dụng Otome giết chết Rihan, từ đáy lòng Kính Hinh cảm thấy chán ghét, đại khái vĩnh viễn sẽ không đối với bà ta sinh ra hảo cảm. Tuy rằng Rihyon nói bà ta đã giải trừ nguyền rủa gia tộc Nura nhưng chỉ vì nguyền rủa của bà ta mà đã tạo ra tấm bi kịch cho Rihan và Otome.
Otome rời đi làm cho Rihan cảm nhận được sự đau đớn khi mất đi người mà mình yêu thương nhất.
Rihan tử vong là cho Otome cảm nhận được sự đau đớn, tuyệt vọng khi giết chết người nàng yêu bằng chính hai tay mình.
Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện này chính là do bà ta tạo thành.
Gitsune hơi nghiêng đầu, nàng hiểu được cảm giác Kính Hinh đối với mình đại khái là phi thường chán ghét, cười nhẹ: “YouHime, thiếp thân đã sống hơn một ngàn năm. Nhìn đến ngươi, về sau lần đầu tiên ta cảm thấy sinh ra một loại cảm giác tiếc hận, thân là nhân loại mà ngươi dám đối với thiếp thân ta hạ ra nguyền rủa đi theo thiếp thân đến suốt bốn trăm năm. Nếu ngươi là Ayakashi như lời nói, đại khái sẽ là một vị năm đó có thể cùng thiếp thân tranh nhau ngôi vị thống lĩnh màn đêm -chủ nhân của các linh hồn.”
“Cho dù bây giờ ngươi có tâng bốc ta cũng không cải biến được sự thật là ta ghét ngươi.” Kính Hinh nhún vai cực kì vô tình, nhẹ nhàng vòng vo liếc mắt một cái.
“Cho dù trở thành Ayakashi sống lâu như vậy cũng rất phiền phức. Nhất là ngươi, ngươi là một ‘Ayakashi đầu thai’. Đã chết rồi lại sống, đã sống rồi lại chết, việc đó cứ lặp đi lặp lại mệt chết đi được. Về phần chủ nhân của các linh hồn, phu quân của ta có con, tôn tử đều là thống lĩnh màn đêm. Nhưng cho dù bọn họ có là thống lĩnh đi chăng nữa cũng phãi ngoan ngoãn nghe lời ta nói.” Nàng thế nhưng là nữ nhân ‘Đứng’ trên cả thống lĩnh Ayakashi nữa cơ.
Gitsune đạm cười, nhẹ giọng nói: “Ân, thật ưu tú đâu, con cháu của ngươi.”
Kính Hinh lườm liếc nàng một cái, trầm mặc một lát, mỉm cười hỏi: “Ta không muốn cùng ngươi nhiều lời, ta nghĩ muốn gặp Otome. Sau khi gặp được Otome, ta sẽ tự động giải lời nguyền cho ngươi.”
Gitsune nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bên tai vọng lại lời những lời bốn trăm năm trước Kính Hinh đã nguyền rủa nàng: ‘Ngươi sẽ lại xuống địa ngục với trái tim tan nát cõi lòng. Vô luận trải qua bao nhiêu thời đại, ta cùng với con cháu của Nura đều sẽ đều phá hủy giấc mộng của các ngươi. Giấc mộng của các ngươi sẽ không bao giờ thành hiện thực!’
Nháy mắt bị Seimei — đứa con của mình đưa xuống địa ngục, nàng qua thật đã xuống địa ngục với trái tim tan nát cõi lòng. Hiện tại Seimei bị Rikuo đả bại, coi như là giấc mộng bị đã bị hậu đại của nàng ta phá hủy. Nàng đem thân thể cùng ý thức giao cho Otome, Gitsune tưởng, nguyền rủa của Kính Hinh càng thêm giống tiên đoán, là tiên đoán tương lai sau này.
“Mẫu thân đại nhân……”
Giọng nữ mềm mại mà ôn hòa lộ ra một tia run run nghẹn ngào. Ánh mắt Kính Hinh hơi buồn bã, nhìn khuôn mặt ôn nhu của Otome, nàng nhẹ nhàng lay động ánh mắt. Nàng nên đối với đứa nhỏ này phải nên nói cái gì bây giờ……
Kính Hinh hơi di chuyển người, tay nàng xuyên qua thân thể Otome, một tia hắc khí từ trong cơ thể Otome thoát ra. Sau khi Kính Hinh giải trừ nguyền rủa đối với Gitsune, nàng mỉm cười: “Thật sự là vài trăm năm rồi không nhìn thấy đâu……”
“Con đã không gánh vác được hạnh phúc của Rihan đại nhân, con đã tự tay giết chết chàng……”
Trong mắt nàng không có nước mắt, nhưng Kính Hinh lại cảm nhận được sự tuyệt vọng trong mắt Otome. Kính Hinh lẳng lặng đứng ở bên người Otome, nhẹ giọng nói: “Hài tử ngốc, cái gọi là gánh vác, không phải chỉ có một người mà là hai người cùng nhau gánh vác hạnh phúc của nhau.”
Cả người Otome khẽ run lên, nghe được âm thanh trầm nhẹ của Kính Hinh: “Đây là ta đã đưa cho con, con đã tiếp nhận nó rồi, liền không thể trả lại nga!” Otome ngẩng đầu, Rihyon đã xuất hiện tại bên người Kính Hinh, Kính Hinh từ trong tay Rihyon lấy lắc tay lưu ly đưa lại trước mặt nàng.
Hốc mắt Otome chậm rãi đỏ lên, bàn tay run nhè nhẹ tiếp nhận lắc tay, thấp giọng nói: “Mẫu thân đại nhân, nếu có thể lại một lần nữa phụng dưỡng ngài thì tốt rồi. Nếu ngài luôn luôn đều ở……”
“Ta luôn luôn đều ở đây nga, ta hiện tại không phải đã xuất hiện trước mặt con rồi sao?”
Kính Hinh mỉm cười, nhìn đến trăm nhóm Ayakashi của Gitsune tiến đến nghênh đón nàng, Kính Hinh cười tủm tỉm nói: “Nha, Gitsune, ngươi hiện tại bám vào trên người Otome nhà ta. Nếu như ngươi dám khi dễ nàng, cho dù ta hiện tại chính là linh thể, cũng sẽ đuổi ngươi tới chân trời góc biển, lại một lần nữa nguyền rủa ngươi.”
Nghe được lời nói của Kính Hinh, khóe miệng Otome giơ lên tươi cười cao ngạo, nhân cách đã chuyển biến thành Gitsune, nàng thấp giọng nói: “Này thật đúng là lời uy hiếp khủng bố đâu, thiếp thân hội ghi khắc.”
“Nhớ kỹ rồi thì nhanh chóng biến mất trước mặt ta đi.” Kính Hinh bĩu môi, biểu cảm ôn nhu vừa mới đối đãi với Otome đã hoàn toàn không thấy.
“Cứ như vậy mà rời đi đi.” Nếu là nhân cách của Otome, nàng đại khái sẽ không bỏ rơi nàng ấy được.
Gitsune thật sâu liếc mắt nhìn Kính Hinh. Cùng Otome xài chung một thân thể, nàng có thể cảm nhận được tình cảm mà nàng ta dành cho Otome, nàng thập phần kính yêu cùng yêu thích vị ‘Mẫu thân đại nhân’ này, Gitsune hơi cúi mâu, thấp giọng nói: “Thiếp thân cùng nàng đều chờ mong lần sau cùng ngươi gặp mặt.”
Nghe được lời nói của Gitsune, Kính Hinh nhẹ nhàng bĩu môi. Nhìn thấy Otome nàng cảm thấy thật cao hứng, nhưng là nàng cũng không nghĩ tới việc tái kiến Gitsune .
“Nura phu quân, chàng từ đầu tới cuối đều không có nói chuyện đâu”
Kính Hinh nhìn chăm chú vào Gitsune sau khi biến mất. Quay đầu nhìn về phía phu quân nhà mình, âm thanh ôn nhu lộ ra một tia trêu tức: “Nghe Rikuo nói đến bốn trăm năm chàng đã biến thành một vị lão nhân. Vì sao tới khi gặp riêng ta lại biến thành bộ dáng trẻ tuổi cơ chứ?”
“Đây là điều đương nhiên.”
Rihyon tươi cười cực kì yêu mị: “Hidemoto đều là bộ dáng của bốn trăm năm trước. Ta tự nhiên cũng muốn phi thường soái khí xuất hiện trước mặt nàng.”
“Không cần miễn cưỡng thân thể của chính mình. Nếu sử dụng yêu khí nhiều quá sẽ không tốt với cơ thể hiện tại của chàng”
Kính Hinh lo lắng nhìn thoáng qua Rihyon, mím môi cười: “Nura phu quân cho dù biến thành tiểu lão đầu, ta cũng vẫn như cũ yêu thích chàng a.”
Mâu quang Rihyon khẽ run lên, còn không kịp mở miệng, chợt nghe đến âm thanh của Night Rikuo: “Tổ mẫu đại nhân.”
“Nga, là Rikuo a!”
Kính Hinh bay tới bên người tôn tử của mình, Night Rikuo nhẹ nhàng cười: “Ân, nhà trưởng thứ mười ba Keikain gia nói, chờ thời điểm rạng sáng đêm sâu nhất, tổ mẫu đại nhân có thể đụng chạm đến đồ vật này nọ. Còn có thể ăn được nữa, mẫu thân cùng Yuki-Onna Setsura hỏi tổ mẫu muốn ăn cái gì?”
Nghe được lời nói của Rikuo, khóe miệng Rihyon hơi vừa nhếch lên. Hidemoto, tên kia quả nhiên là cố ý trả thù hắn về việc giấu thư hắn ta gửi cho nàng.
“Ăn ?”
Nháy mắt hai mắt Kính Hinh sáng ngời: “Chỉ cần là ăn ngon, ta đều muốn ăn…… Ta đi đến phòng bếp nhìn xem, Hidemoto thật sự nói ta có thể ăn cái gì sao? Nha, Nura phu quân, ta……”
Ánh mắt Rihyon ôn nhu nhìn Kính Hinh tươi cười, thấp giọng nói:“Đi thôi.”
“Hidemoto, vì sao Nurarihyon nói ngươi là tình địch của hắn?”
Nghe được lời Yura nói, Hidemoto đem tầm mắt từ bóng dáng Kính Hinh chuyển qua trên người Yura, Keikan Ryuuji một mặt nhàn nhã chống má, đối với muội muội nhà mình nói: “Tình địch còn có thể là ý tứ gì nữa. Nhà trưởng thứ mười ba cũng theo đuổi người ta nhưng bất quá đã thất bại hoàn toàn.”
“Ôi…… Hidemoto từng đã theo đuổi tổ mẫu của Nura đồng học sao?” Yura kinh ngạc trừng lớn mắt.
Hidemoto hì hì cười: “Xem như là như vậy đi. Ta đã tỏ tình nhưng đã bị cự tuyệt.”
“Một vị mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, cũng khó trách ngươi sẽ thích.” Nghe được lời Ryuuji nói, Hidemoto mỉm cười, không có trả lời. A Hinh hấp dẫn hắn không phải là diện mạo nàng. Hắn cũng không nghĩ đến việc giải thích gì, chính là che miệng cười: “Để A Hinh có thể được ăn, Nura gia nhất định sẽ chuẩn bị cho nàng rất nhiều đồ ăn ngon. Nura-chan cùng A Hinh đã từng ăn chực ở nhà Keikain rất nhiều lần. Hôm nay chúng ta cũng phải tới nhà bọn họ ăn chực đi.”
Nhìn khuôn mặt Hidemoto tươi cười, Yura hơi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Sau khi tổ mẩu của Rikuo được triệu hồi đến, Hidemoto cùng Nurarihyon, còn có trăm nhóm Ayakashi của Nura gia, mỗi người tựa hồ đều thật cao hứng. Tổng cảm giác tổ mẫu Rikuo thật là lợi hại đâu, có thể làm cho tất cả mọi người lộ ra tươi cười vui vẻ.
“Đó là mẫu thân của Đệ nhị đi?” Kubinashi nhìn về phía Kính Hinh: “Quả nhiên như lời Đệ nhị nói, mẫu thân hắn trong trăm nhóm Ayakashi thế hệ đầu tiên có địa vị cực kì cao.”
“Đệ nhị cực kì tôn kính mẫu thân hắn.” Kurotabou hơi lấy tay nâng vành nón một chút. Cho dù có những ngày Rihan đại nhân ưu sầu vì Otome rời đi nhưng mỗi khi nói về mẫu thân, trong mắt Rihan đại nhân sẽ toát ra quang mang nhàn nhạt.
Aotabou vuốt đầu, ha ha cười: “Nha, thật sự là một vị mỹ nữ tuyệt sắc a. Ta nhìn đều đến nổi mê mẩn, ha ha!”
“Nếu Rihan đại nhân còn tại đây như lời nói. Có thể được nhìn thấy mẫu thân, nhất định so với bất luận kẻ nào cũng đều cao hứng hơn.”
Nghe được lời nói của Kubinashi, Kurotabou nhẹ nhàng lắc đầu: “Rihan đại nhân cùng ta nói rồi. Nếu chính mình qua đời thì an táng ngài cùng với mẫu thân ở cùng nhau. Linh hồn cũng sẽ đồng thời cùng mẫu thân ngủ say, cho nên mấy năm nay Rihan đại nhân nhất định luôn bồi ở bên người mẫu thân.”
“…… Là như thế này sao? Rihan đại nhân đã cùng ta nói, nếu hắn thật sự không thể sống lâu hơn Wakana-sama, như vậy linh hồn hắn sẽ luôn bên cạnh bảo vệ Wakana-sama.” Kubinashi nói một chút, bất đắc dĩ cười: “Xem ra, cho dù Rihan đại nhân đã qua đời cũng thật thật bận rộn a.”
Nghe được lời Kubinashi nói, Kurotabou cũng mỉm cười. Là đâu, vô luận là mẫu thân vẫn là thê tử. Vị mà đại nhân muốn thủ hộ mà nói chính là người quan trọng nhất đối với hắn.
Kính Hinh cùng Rihyon cùng nhau đi đến đình viện, ở dưới tàng cây anh đào, Kính Hinh mỉm cười nói: “Nura phu quân, đến ngồi ở chỗ này đi. Đã thật lâu rồi chúng ta không có cùng nhau ngắm hoa anh đào.”
Rihyon cười nhẹ hỏi: “Không muốn cùng Rikuo đến phòng bếp nhìn một chút sao?”
“Không đi. Để sau khi có thể đụng chạm này nọ, thứ mà ta muốn đụng chạm đầu tiên nhất quả nhiên vẫn là Nura phu quân.” Kính Hinh mỉm cười trả lời, tươi cười so với anh đào ở phía sau hắn càng thêm sáng lạn xinh đẹp.
“Tiểu Hinh……”
Hắn luôn nhớ kỹ tên của nàng, âm thanh trầm thấp mà ôn nhu mang theo trăm năm tưởng niệm: “Thật không ngờ linh hồn của nàng vẫn luôn luôn ngủ say ở nơi đó.”
“Đó là đương nhiên đi. Tuy rằng luôn luôn ngủ say nhưng ta có thể cảm nhận được sự thủ hộ của Nura phu quân nga!”
Kính Hinh cong khóe miệng lên: “Chàng còn đang ở ngay bên cạnh ta. Ta làm sao có thể sẽ biến mất đâu, đúng không, Nura phu quân……”
Kính Hinh vươn tay, lần này cánh tay không có xuyên qua người Rihyon mà thân thể nàng đã ôm chặt lấy cổ hắn, nàng thấp giọng nói: “Kiếp sau, ta nguyện ý trở thành Ayakashi, còn chàng thì làm nhân loại. Lúc đó thiếp nhất định sẽ tìm được chàng, sau đó cũng giống như vậy thủ hộ chàng đến trăm năm. Để rồi thiếp có thể cảm nhận được sự cô độc của chàng trong mấy trăm năm qua.”
Cả người Rihyon khẽ run lên, thân thủ gắt gao đem nàng ôm thật lâu trong lòng: “Cô độc? Ta cũng không có cảm giác như vậy. Còn có con cháu chúng ta nhớ lại là một việc vô cùng hạnh phúc. Nháy mắt được gặp Tiểu Hinh, ta chỉ biết sẽ cùng Tiểu Hinh ở cùng nhau cả đời. Cuộc đời ta, cả đời này sẽ luôn sống trong hạnh phúc.”
Kính Hinh tựa đầu nhập cần cổ hắn, buồn thanh hỏi: “Thật sự cảm thấy hạnh phúc sao?”
“Ân, Tiểu Hinh. Thói quen của ta chính là luôn muốn ở bên cạnh bảo vệ nàng.” Ngón tay hắn chậm rãi phất qua tóc đen nàng.
“Cho nên, hãy cho ta được tiếp tục bảo vệ nàng đi. Nếu kiếp sau chúng ta không cẩn thận bỏ lỡ nhau thì sao. Cho nên nàng hãy chờ sau khi ta cách thế, ta sẽ đến bên cạnh nàng, linh hồn của hai chúng ta sẽ vĩnh viễn được ở bên cạnh nhau.”
Nước mắt Kính Hinh mông lung che khuất tầm mắt. Sau khi nàng đã yêu hắn, nàng luôn suy nghĩ, chính mình đã phải trải qua trận xuyên không không khoa học này, thậm chí còn cùng với linh hồn ‘YouHime’ dung hợp nữa nhưng may mắn thay nàng đã được gặp hắn. Khi nàng còn sống, nàng đã luôn luôn hạnh phúc đều là vì hắn tồn tại.
Cho nên nàng luôn lo lắng, nàng có thể hay không làm cho hắn hạnh phúc. Hiện tại nghĩ đến, khi nàng còn sống đã đều nỗ lực cố gắng làm cho hắn càng ngày càng hạnh phúc: “Ta sẽ chờ chàng, cho nên Nura phu quân liền phải cố gắng bồi dưỡng thân thể khỏe mạnh, sống thêm vài trăm năm nữa đi.”
“Tiểu Hinh… Tiểu Hinh… Tiểu Hinh…”
Hắn luôn nhớ kỹ tên của nàng, một lần lại một lần, trầm thấp mà ôn nhu, mang theo làm tâm người ta thấy thâm tình: “Tiểu Hinh… Ta yêu nàng……” Cánh tay hắn ôm chặt lại, tựa hồ muốn đem cánh tay của mình biến thành xiềng xích, cứ như vậy đem nàng vĩnh viễn khóa trụ. Hắn luôn khắc sâu yêu nàng, chưa bao giờ thay đổi.
“Thật là, Nura phu quân luôn mặt không đổi sắc nói những lời buồn nôn, điểm này hoàn toàn không có thay đổi đâu.”
Kính Hinh cười nhẹ, hơi nghiêng đầu đem đầu tiến đến bên tai hắn, cả người thuần hắc nổi lên ôn nhu gợn sóng. Hiện tại nàng đã không cần hắn phải cường điệu lời nói, nàng liền hiểu được lời ngon tiếng ngọt này đều là tình cảm chân thành của hắn.
Âm thanh hắn mang theo mê hoặc lòng người yêu mị, thấp giọng hỏi: “Sau đó thì sao, Tiểu Hinh không cho ta câu trả lời sao?”
Nghe được lời Rihyon nói, hai má Kính Hinh nổi lên một tia đỏ ửng. Đã thành hôn mấy trăm năm thế nhưng khi nói những lời nói buồn nôn này, đôi mắt vàng lấp lánh ấy lại tràn ngập mong chờ nàng hồi đáp, Kính Hinh bất đắc dĩ cười, thấp giọng nói: “Nura phu quân, ta cũng yêu chàng.”
Miệng Rihyon huống về lỗ tai Kính Hinh thổi, bên môi tràn đầy ý cười: “Tiểu Hinh, ta còn muốn nghe nữa……” Hai má Kính Hinh đỏ bừng cả lên, nhéo hắn lỗ tai.
“Mẫu thân……” Tsurara có chút lo lắng nhìn về phía mẫu thân. Mẫu thân thích Đại thống lĩnh, như vậy khi nhìn bóng dáng hai người bọn họ bên nhau, trong lòng mẫu thân hẳn rất là khó chịu đi. Nhưng mà tổ mẫu của Rikuo-sama thoạt nhìn thật sự là một vị nữ tử vô cùng ôn nhu lại xinh đẹp.
“Thật sự là, một chút biến hóa cũng đều không có đâu.” Setsura hơi nheo lại mắt, tựa hồ nhớ tới năm ấy hai bóng dáng cũng này dựa tựa vào nhau nhưng mà là dưới cây ăn quả. Quay đầu lại nhìn ánh mắt lo lắng của nữ nhi, quyến rũ cười: “Tsurara, con nhất định phải cướp cho bằng được nụ hôn của Rikuo, đây chính là tâm nguyện của ta.”
“Mẫu thân……”
Hai má Tsurara nổi lên đỏ ửng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Tổ mẩu của Rikuo-sama thoạt nhìn là một người vô cùng ôn nhu a.”
“…… Ôn nhu ư? Nàng thế nhưng lại là một người vô cùng ác liệt mới đúng chứ.”
Setsura nhẹ nhàng cười: “Nhưng nàng quả thật cũng là một người vô cùng ưu tú.”
“Sau khi nhìn thấy tổ mẩu của Rikuo-sama, mẫu thân thoạt nhìn thật cao hứng đâu.”
“Hoàn hảo, bởi vì ta miễn cưỡng tán thành nàng là bằng hữu của ta.”
Tầm mắt Setsura nhìn theo hai bóng dáng dưới tàng cây ôm nhau quay trở về, nàng sờ đầu nữ nhi một chút: “Đi thôi, phỏng chừng nàng ấy sẽ đến phòng bếp tìm đồ ăn. Chúng ta trước hết vào trong làm cơm trước đi.”
“Ân.”
Thời gian bình tĩnh mà trôi qua, mà nàng cùng hắn luôn trải qua sinh tử của tình yêu. Dường như cùng thời gian không có quan hệ gì, bất luận là trăm năm hay là ngàn năm. Nàng sẽ cùng hắn vĩnh viễn cầm tay nhau làm bạn cả đời, không chút biến hóa, bừng tỉnh vĩnh viễn hẳn đều là như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.