Mẹ Kiếp! Tôi Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 17: Sóng Gió Bất Đầu






Vốn tưởng rằng sự bình yên ấy sẽ kéo dài mãi tôi nào có ngờ được một trận sóng gió đã bắt đầu nổi lên rồi.
Có thông tin đức vua bệnh nặng, thái tử chuẩn bị lên kế vị cùng lúc tứ đại gia tộc vậy mà chỉ trong một ngày đã có hai tộc lớn sụp đổ.
Tình hình thật sự rất hỗn loạn, vốn là hôm nay đi bàn một vụ làm ăn thay cha lại thấy cảnh tượng hỗn độn của người dân tôi hốt hoảng mà quay về dinh thự.Cha và anh không ai ở dinh thự tôi lại càng lo lắng hơn ngồi ở nhà chính đợi ông về, đến gần tối mới thấy cha cùng anh trai bước vào, không giữ được bình tĩnh tôi chạy vội lại hỏi:- Cha, anh..
hai người đã nghe tin tức rồi chứ!Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của họ tôi càng thêm phần lo lắng hơn, tiến vào trong vừa ngồi xuống tôi nghe cha cất giọng có phần mệt mỏi nói:- Có lẽ sắp tới chúng ta sẽ không còn những ngày bình yên nữa rồi!Không giữ được vẻ bình tĩnh tôi lại tiếp tục hỏi:- Thưa cha! Tại sao hai gia tộc lớn như vậy lại sụp đổ chỉ trong cùng một ngày được chứ? Tin tức đó là thật sao?Anh trai thở ra một hơi mệt mỏi nói:- Là thật!Còn nghĩ đó chỉ là những tin đồn mà thôi, tại sao lại sụp đổ cùng lúc như vậy được chứ, nghe anh Demon trả lời chắc nịch như vậy cuối cùng tôi cũng đã tin đều là sự thật.Cha nhìn dáng vẻ lo lắng của tôi, muốn trấn an:- Con cũng đừng quá lo lắng.Tôi khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không thể bình tĩnh được.

Cứ có cảm giác sắp tới gia tộc mình cũng không thể bình yên được.
Còn chưa đợi tới ngày mai đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, tôi cùng cha và anh hướng ra phía cửa lớn, một đoàn người đang tiến lại.
Bất giác tôi thấy hình bóng một người mà tôi không bao giờ muốn gặp lại, cái tên công tước nhà William đúng là mỗi khi thấy hắn ta thì không có lúc nào là không có chuyện.Nhưng khoan đã! Đi bên cạnh hắn ta còn ba người đàn ông tôi nhìn có phần quen mắt, phía sau là một đám binh lính của hoàng gia.
Càng lúc càng tiến lại gần hơn, tôi cũng nhìn rõ mặt từng người, Gì đây chứ? Những kẻ này chính là anh trai đầu của cô cùng với người mà tôi ngỡ đã chết rồi chứ, còn vì hắn mà đau buồn một thời gian dài vậy mà giờ đây hắn còn sống sờ sờ đó không ai khác chính là người thầy của tôi Henry.
Chả mấy chốc dinh thự đã đầy ắp người, hắn ta cứ vậy mà tiến vào chễm chệ ngồi đối diện với cha tôi, còn những tên kia thì đứng bên cạnh.
Trong mắt tôi bây giờ nhìn bọn họ thật giống như mấy cái tên xã hội đen đi đòi nợ vậy..Nhìn cái dáng vẻ cao ngạo của cái tên nhà William này quả thật quá chướng mắt mà, thật hay làm sao hội tụ đủ những người mà tôi ghét.
Liếc nhìn Henrry, nghĩ lại thấy thật nực cười mà tôi còn đau buồn vì cái chết của anh ta, thì ra điều hắn hỏi tôi lúc trước chính là ý nói sẽ có sự việc này.

Nhận thấy cái nhìn căm ghét của tôi Henry cúi mặt xuống không dám nhìn tôi, lại nhìn sang cái tên anh cả của tôi, quả thật trực giác của mình không sai mà từ lần đầu gặp đã thấy không có thiện cảm nhưng thật không ngờ hắn vậy mà phản bội lại chính gia tộc mình được, nhìn cái dáng vẻ đang cười sung sướng của hắn ta chắc hẳn đã đợi ngày này rất lâu rồi..Cả cha và anh tôi cũng không khỏi ngỡ ngàng, chả có lý do gì bọn họ lại không nhìn ra được những kẻ thân quen ấy đang phản bội lại gia tộc mình.
Có lẽ bọn chúng quá nôn nóng mà muốn giải quyết hết những gia tộc lớn trong hôm nay, còn đang nghi ngờ làm thế nào hai gia tộc kia lại sụp đổ nhanh như vậy giờ nhìn thấy tình cảnh này cuối cùng cũng đã hiểu ra.Còn cái tên công tước William cứ ngồi đó yên lặng như thể mọi chuyện không liên quan gì đến hắn ta cả cha tôi như thể không giữ được bình tĩnh mà cất tiếng nói trước:- Darius William thật không nghĩ tới có ngày phải gặp ngươi trong hoàn cảnh này nhỉ! Ngươi có thể loại bỏ được hai nhà công tước lớn thì dĩ nhiên có chuẩn bị cả phần cho gia tộc ta rồi chứ nhỉ?Hắn ta nở nụ cười nhẹ:- Đúng là ngài thông minh hơn hai cái lão già kia đó, ta cũng đỡ phải giải thích nhiều!Nói xong hắn ta ngả lưng xuống chiếc ghế, dáng vẻ ung dung của kẻ thắng cuộc.
Nhìn sắc mặt cha tôi tối đi, cố giữ bình tĩnh nói:- Ngươi nghĩ gia tộc Robert ta sẽ dễ dàng bị đánh bại như vậy sao?Không buồn nói nữa hắn ta nhìn người anh cả tôi ra hiệu, như hiểu ý hắn gật nhẹ mà mang một xếp giấy để lên bàn.
Không biết nội dung là gì chỉ thấy khi cha tôi xem xong thì đột nhiên mất bình tĩnh lao đến nắm cổ áo người anh cả mà quát lớn:- Mày đúng là đồ khốn nạn, gia tộc Robert đã làm gì có lỗi với ngươi chưa? Một con chó bị vứt ven đường được ta đem về vậy mà giờ ngươi dám làm những điều này.Hắn ta không để ý mà hất mạnh ông ra, anh Demon nhanh chóng lên đỡ lấy ông.
Sau một lúc Darius như thể mất kiên nhẫn không muốn tiếp tục xem màn kịch nhàm chán này cất giọng nói:- Dừng cái màn kịch tình thân lại đi.

Ta sẽ nói thẳng..Dứt lời hắn liếc nhìn tôi một cái nở một nụ cười bí hiểm.
Tôi giật mình một phen, gì nữa đây nãy giờ tôi còn chưa có làm gì mà.Hắn ta tiếp tục nói: -Với những tội danh như thế ngài cũng tự biết mức thiệt hại rồi chứ, chỉ là nếu xóa bỏ gia tộc Robert thì cũng quá đáng quá rồi!Cha tôi bây giờ đã hoàn toàn mất bĩnh tĩnh nói:- Ha..
ngươi còn muốn gì đây?Nhận thấy đã đủ hắn ta nhìn cha tôi nói:- Tạm thời ta sẽ chỉ hạ gia tộc ngài xuống thành hầu tước thôi, còn món nợ của ngài ta nghĩ hay là nên để tiểu thư nhà ngài đến làm hầu gái ở chỗ ta thì thế nào?Cha tôi như không nén được tức giận đến cả anh trai tôi cũng không còn giữ được bình tĩnh mà hét lớn:- Ngươi dám đụng vào con bé thử xem, số nợ gì đó ta tự có cách xoay sở.Dù chưa hiểu lắm nhưng nghe hắn ta nói tôi đến chỗ hắn làm người hầu thật là nực cười mà, rốt cuộc hắn ta tại sao lại phải làm vậy với tôi chứ, chưa để tôi cất tiếng từ chối hắn ta nói:- Tiểu thư hãy suy nghĩ cho kỹ, ta sẽ không cho ai cơ hội lần hai! Số nợ đó không phải nhỏ đâu, ta sẽ trả thay cho cha tiểu thư nếu như cô đồng ý..Dứt lời hắn ta đứng dậy cùng đám người đó rời đi.
Cha tôi như thể không chống đỡ nổi nữa mà ngất đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.