Edit: Bao/ Beta: Padu
"Này này yêu nữ, ngươi đừng đi. Tiểu sư đệ của ta mới 15 tuổi, ngươi không đến nỗi vừa mắt một đứa trẻ đấy chứ? Ây ây ây, yêu nữ, về đây, đừng bắt tiểu sư đệ! Muốn bắt thì bắt ta đi, ta cũng không kém ——" Diệp Thần lớn tiếng gào.3
Nhưng Nam Tầm đã bay xa, không nghe được bất kì câu nào hắn nói. Diệp Thần vừa cố sức đuổi theo vừa gọi với, dáng điệu lại thong thả nom hết sức buồn cười.
Lúc này Lê Phong đã tìm được cái hang chui vào, ung dung móc một cái chai từ trong bọc, rải bột thuốc từ cửa hang vào trong.
Xong xuôi, cậu khí định thần nhàn ngồi khoanh chân ngay ngắn, tay khoanh trước ngực chờ đợi.
Leng keng, leng keng.
Lê Phong nghe được tiếng lắc bạc êm tai. Bỗng, tiếng chuông hơi dừng rồi lại vang lên, lúc này kêu theo từng nhịp từng nhịp, hẳn chủ nhân chiếc lắc đã đáp xuống mặt đất đi về hướng cửa hang.
Cuối cùng, tiếng động dừng trước cửa.
Lê Phong ngẩng đầu nhìn qua, nương ánh sao đêm thấy được nửa người dưới của một nữ nhân. Đó là chiếc váy dài đỏ như lửa, đôi chân xinh xắn mang ủng ngắn, hai cái lắc chuông bạc treo trên giày phản ánh sáng bạc dịu êm.
Nữ nhân kia lại nhích lên hai bước che cửa hang. Lối vào vốn hẹp nhỏ lập tức bị lấp hơn phân nửa, khiến ánh sao hắt xuống dừng hết trên người cô.
Leng keng leng keng, leng keng leng keng.
Nữ nhân giật giật chân, rồi bất ngờ ngồi xổm xuống.
"Này, tiểu ca ca, ngươi còn định trốn trong đây tới khi nào?" Giọng nói nũng nịu chứa ý cười truyền vào.
Trong hang tối thui, Nam Tầm không thấy rõ người, chỉ nhìn ra được một cái bóng mơ hồ. Lê Phong thì khác. Tuy nữ nhân chắn đi rất nhiều ánh sáng, nhưng khi cô ngồi xuống, ánh sao liền lướt qua đỉnh đầu và hai vai cô len lỏi nhảy vào. Lại bởi vì hơi nghiêng đầu nên ánh sáng từ sườn mặt vẩy lên người, phác họa gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Con ngươi phong tình sóng sánh hội tụ vô số ánh sao, thoạt nhìn càng lấp lánh nhuốm vài phần tinh nghịch.
Cô cười hỏi cậu, còn muốn ở trong này tới khi nào? Nhưng cậu rõ ràng chỉ mới trốn vô.
"Này, tiểu ca ca, ngươi không ra thì ta động thủ đấy nhé." Nam Tầm nói, tay đã cuốn lấy sa đỏ bên hông.
Ánh mắt Lê Phong khẽ động, mở miệng thốt câu đầu tiên: "Ngươi là Hồng Y La Sát?"
Nam Tầm nghe giọng đối phương thì hơi sửng sốt, nhưng rồi mau chóng nhẹ cong môi đỏ. Giọng người này thật dễ nghe, trong trẻo, sạch sẽ vô cùng.
"Đúng vậy tiểu ca ca, ngươi biết ta hả?" Cô cười hỏi.
Lê Phong nghiêm trang đáp: "Yêu nữ Ma giáo giết người như ngóe, sao có thể không nghe danh?"
Nam Tầm cười khanh khách: "Ui cha cha, tiểu ca ca sao có thể nói vậy. Người ta chẳng qua sống ở Ma giáo từ nhỏ, khuôn mặt dáng người quyến rũ chút, nhiều người yêu mến ta thôi mà. Sao lại thành yêu nữ chứ?"
"Người đời truyền rằng ngươi trời sinh tàn bạo, giết người không chớp mắt, hành vi còn phóng đãng, đêm cưỡi vô số nam. Những điều này ngươi nhận không?" Lê Phong hỏi lại.
Nam Tầm nghe mà suýt hộc máu.
Nói nàng ta trời sinh tàn bạo cũng thôi, tại lúc tâm trạng không tốt Hồng Y xác thật giết người thảm không nỡ nhìn. Nói nàng ta hành vi phóng đãng cũng tạm chấp nhận, ai biểu Hồng Y bắt nhiều mỹ nam nhà lành làm chi. Nhưng đêm cưỡi vô số nam là cái quái gì?
Lúc Diệp Thần và mấy sư huynh đệ bàn về yêu nữ thỉnh thoảng sẽ đề cập tới chuyện cười người lớn. Đêm ngự vô số nam là một trong số đó. Dù Lê Phong không tham gia với bọn họ, nhưng thật ra nghe được hết.
Nam Tầm cười duyên: "Tiểu ca ca đừng nghe người ngoài bậy bạ. Ta giữ mình trong sạch, cùng lắm thích mời mỹ nam tới phủ uống vài chén mà thôi."
Lê Phong nhìn cô không nói.
Nam Tầm hơi ngừng, rồi cố tình nhẹ giọng đầy cám dỗ: "Tiểu ca ca, ngươi ra đây cho ta xem trước được không? Trong hang tối quá, người ta không thấy rõ ngươi trông thế nào đâu."
Lê Phong nghe thế lại đè thấp giọng: "Ngươi vào đi. Tối chút không phải càng tốt sao?"
Nam Tầm thật muốn cười to ba tiếng. Rõ là ngây thơ. Định nói vậy để lừa cô, nhưng nói xong lại tự mình đỏ mặt chứ gì.
Như cô dự đoán, Lê Phong trong hang nói câu làm người mơ màng đó xong thì mặt đỏ rần tới tận cổ.
Nam Tầm quá biết kịch bản của mấy nhân sĩ chính đạo này. Kêu cô vào không phải vì muốn làm chuyện mất hồn đó, mà vì bên trong đã đặt sẵn mai phục.
"Tiểu ca ca, ta đếm đến ba, nếu ngươi không tự ra ta sẽ động thủ đó nha ~"
Lê Phong ngồi ngay ngắn bất động như núi.
"Một... hai... ba." Dứt lời, dải sa bên hông Nam Tầm bay vọt vào hang. Nội lực khiến sa đỏ trở nên cứng cỏi vô cùng, quấn liên tiếp mấy vòng lên eo đệ tử phái Thanh Vân.
Thời điểm sa đỏ bay tới, Lê Phong thoáng sửng sốt, chưa kịp hồi hồn đã bị nó kéo ra ngoài.
Nam Tầm quấn sa đỏ kéo người tới trước mặt, tính nhéo vạt áo người nọ đùa giỡn chút thì thấy mặt cậu, lập tức khựng lại.
Qua một chốc giật mình, cô thu sa đỏ quấn về bên hông. Sau đó đi hai vòng quanh Lê Phong quan sát cậu, càng nhìn càng nhíu chặt mày.
Lê Phong đứng nghiêm mặc cho cô quan sát.
Nam Tầm thất vọng thầm thở dài. Non nớt như vầy, sáng sủa tốt đẹp như vầy, kiểu gì cũng không giống đại Boss tiềm tàng.
Nếu không phải Tiểu Bát bế quan, cô thật rất muốn kêu nó xem thử giá trị ác niệm của cậu em này. Mà sao cũng được, cô không định hình thành tật xấu ỷ vào Tiểu Bát.
"Tiểu đệ đệ, năm nay đệ bao tuổi rồi? Mười sáu chưa?" Nam Tầm không khỏi trêu ghẹo.
Tiểu đệ đệ quá ư là đẹp. Thanh tuấn như trúc, thanh nhã như lan, chỉ có điều quá non. Nếu phải làm bộ bắt đàn ông, cô cũng ngại hại đời một tiểu đệ đệ đơn thuần thế này. Cơ mà cô không thể đi một chuyến không công, vì vậy muốn đùa vài câu.
Lê Phong thấy vẻ hài hước trong mắt nữ nhân thì hàng mày dài nhíu lại, môi mỏng cũng hơi mím: "Còn tám tháng nữa là tròn mười sáu."3
Nam Tầm vốn không để bụng, nhưng khi trông thấy động tác nhỏ của cậu thì bỗng ngẩn ra, các loại cảm xúc phức tạp nhảy loạn dưới sâu đáy mắt. Cuối cùng, hình ảnh ngưng tại màu đen tối tăm.
Đột nhiên, cô cười tươi với Lê Phong, liếc cậu một cái phong tình vạn chủng: "Tiểu đệ đệ, chẳng hay đệ có hứng thú tới nhà ta làm khách không?"
Cặp mắt đen trong veo của Lê Phong dừng trên gương mặt quyến rũ ấy, khóe miệng thế nhưng cũng nhếch lên, chủ động vươn tay với Nam Tầm.