Edit: Trant/ Beta: Bánh Bao, Padu, RED.
Nam Tầm bị anh túm lảo đảo lại gần, đối diện gương mặt tuấn tú ấy mà chợt thẫn thờ.
Hiển nhiên, phản ứng của Nam Tầm bị đối phương hiểu thành hoa si. Ánh mắt đáng ghét kiểu này anh đã gặp quá nhiều.
Tạ Lương Thành dứt câu cảnh cáo liền hất tay cô, móc khăn gấm nếp gấp vuông vức khỏi túi lau mấy ngón vừa chạm phải, rồi vứt thẳng khăn xuống đất, cất đôi chân dài đạp lên.
Khăn gấm vốn tinh tươm bị in dấu giày, dấu giày còn rất chỉnh tề.
Nam Tầm tức muốn cười. Cô nhìn chằm chằm tấm lưng người nọ, bỗng "a" lên lao bắn tới, nhấc cao chân đạp mông anh.
Người đàn ông đằng trước lập tức xoay người né cú đá.
Nhưng đó chỉ là chiêu giả. Thời điểm anh nghiêng người tránh, Nam Tầm bất ngờ vung đấm vào mặt anh.
Tạ Lương Thành trợn trừng mắt giơ tay chắn, khi nắm đấm sắp đập vào mũi thì tay anh vừa lúc bao lấy tay cô định bẻ ngoặt.
Nam Tầm đoán được liền mượn lực gập eo theo hướng bẻ, dồn sức trở mình giật cánh tay và nắm đấm. Cả người trơn tuột như một con cá chạch.
Dường như Tạ Lương Thành không ngờ một cô thôn nữ lại bản lĩnh nhường này, cô thoát được chiêu đánh trả bản năng làm anh sửng sốt.
Nhân lúc Tạ Lương Thành ngây ra, Nam Tầm nhảy chồm lên bám người anh như bạch tuộc.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời làm một loạt động tác. Tay sờ hết những chỗ có thể sờ, chân cọ cọ đá loạn những nơi có thể cọ. Gần như sàm sỡ hết toàn thân anh.
Một loạt động tác chỉ diễn ra trong hai ba giây. Trước khi anh kịp nổi bão, Nam Tầm đã nhảy xuống lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách an toàn.
"Cô không phải thôn nữ bình thường? Rốt cuộc cô là ai? Do kẻ nào phái tới?" Tạ Lương Thành đanh mắt tiến lên.
"Chẳng phải cậu cả giỏi lắm sao, tự cậu tra đi." Nam Tầm cao giọng.
Tạ Lương Thành nhìn cô chòng chọc, giọng trầm trầm: "Không cần biết ai phái cô tới, chỉ cần tôi phát hiện cô làm chuyện không nên làm --"
"Cậu sẽ giết em? Em hiểu rồi." Nam Tầm ngắt lời, hừ lạnh: "Chỉ mới cầm tay mà cậu đã ghét đến độ vứt hẳn chiếc khăn mới, còn giẫm lên nó ngay trước mặt em. Khác gì sỉ nhục người ta không?"
Mặt Tạ Lương Thành rét căm căm, nói một câu coi như giải thích: "Tôi không sỉ nhục cô, chẳng qua không quen bị phụ nữ đụng chạm."
Nam Tầm trợn trắng mắt: "Xin hỏi, em chạm cậu trước à? Rõ ràng cậu chẳng nói chẳng rằng siết tay em. Siết bầm chưa tính, cậu còn ghét bỏ? Gia giáo cậu cả tốt thật, thôn nữ em đây được mở mang kiến thức."
Tạ Lương Thành lướt mắt qua cánh tay trắng nõn của cô, quả nhiên thấy cổ tay ứ máu, thậm chí hằn dấu ngón tay mờ mờ.
Vừa rồi anh dùng có tí xíu lực.
Nam Tầm hết sức đắc ý khoanh tay trước ngực: "Cơ mà, cả người cậu bị em sờ gần hết rồi, có phải cậu định cởi quân phục luôn không? Nhưng cậu chớ cởi vội, ít nhất cũng... chờ em đi đã."
Tạ Lương Thành sầm mặt: "Cô cố ý."
Nam Tầm cong khóe miệng, đáp: "Đúng vậy, em cố ý đấy. Sao nào? Cậu cả định đánh phụ nữ à?"
Tạ Lương Thành mím môi mỏng: "Tôi không đánh phụ nữ." Chỉ giết.
Nam Tầm hếch hếch cằm: "Vâng. Cậu thấy rồi đó, chỗ cậu ở ngay phía trước, tự vào thôi. Nghe bà cả bảo cậu không thích hầu gái phục vụ, có cần em gọi giúp cấp dưới cho không? Dễ bề hầu cậu tắm rửa thay đồ.
À phải rồi... nhà cũ không được hiện đại như chỗ cậu, chỉ có thể tắm thùng. Cả người đều bị em sờ, cậu ráng chà kỹ vào nhé. Nếu cậu ngại quân phục bẩn không cần nữa thì bảo em, em mang đi đốt giúp. Không cần cảm ơn."
Nói xong, cô liếc cái thắt lưng bị mình đá xiêu vẹo, tung tăng chạy lấy người.
Tạ Lương Thành trông cô muốn nhảy cẫng tới nơi, trong mắt xẹt qua vẻ âm trầm.
Cô gái này...
La Phó quan ở xa xa bị sốc. Cô ả lại dám nhảy lên người Thiếu soái!
Lẽ nào cô ả chết tiệt không biết Thiếu soái ghét nhất bị phụ nữ động chạm sao?
Trừ Hà tiểu thư, chưa giống cái nào đứng gần Thiếu soái đến vậy. Không không, cô nàng này đỉnh hơn Hà tiểu thư nhiều, ôm luôn rồi.
Tạ Lương Thành gọi La Phó quan tới giao nhiệm vụ rõ ràng: "Trong vòng ba ngày, tôi phải biết tất cả những chuyện từ nhỏ đến lớn, bối cảnh thân phận của cô ta. Khi bé từng đi đâu, tiếp xúc ai, tra tất cho tôi. Trong ba ngày mà không xong, cậu ở lại tra tiếp."
La Phó quan nào muốn ở lại trấn nhỏ hẻo lánh, vội hứa sẽ điều tra nhanh chóng.
"Cái đó... Thiếu soái muốn tắm ạ? Cần tôi báo cho phòng bếp không?"
Tạ Lương Thành khựng lại, lạnh nhạt nói: "Không cần. Cậu dẫn anh em qua nhà kề* chen chúc tạm đi, chúng ta ở đây ba ngày."
[*Nhà kề: nằm trong tứ hợp viện.]
La Phó quan hô "Rõ" rồi chạy đi.
Tạ Lương Thành quay đầu thoáng nhìn nhà chính đã được tu sửa, trong đầu lóe lên gương mặt ai kia, đặc biệt là đôi mắt đen láy đầy lươn lẹo.
Mấy chiêu thức tấn công phòng thủ đó rõ từng qua huấn luyện, sao có thể là thôn nữ bình thường...
...
Tiểu Bát tỏ vẻ khó hiểu cách làm của Nam Tầm: "Ôi thánh thần thiên địa ơi, sao ngươi dám OOC trước mặt đại Boss? Ngươi lại tính làm gì?"
Nam Tầm tươi cười hớn hở: "Ngươi bảo anh ta tôn trọng dân chủ đề cao khoa học, ghét phong kiến ngu dốt lạc hậu mà? Thế thì OOC anh ta cũng không nghĩ ta bị ma nhập mà mang đi thiêu đâu. Ha ha, ngươi nói đúng không?"
Nói rồi, cô lại vuốt vuốt cằm suy tính: "Đại Boss kiêu ngạo bất cần chắc chắn không chủ động đề cập chuyện bị ta cả gan sàm sỡ cho người khác, OOC cũng chẳng to tát gì."
Tiểu Bát: "OOC còn hợp tình hợp lý ghê gớm, đến phục ngươi luôn."
"Ngươi thấy phản ứng của đại Boss rồi đó, có vẻ tưởng ta là gián điệp địch cài vào. Vì vậy để đề phòng, anh ta sẽ giám sát ta từng giây từng phút. Ôi, ta thế mà vô sỉ đến độ dùng cách này thu hút sự chú ý." Nam Tầm não ruột than.
Tiểu Bát: "Ồ, hóa ra thu hút sự chú ý cũng cần nhiều kỹ thuật vậy. Thân ái, ngươi càng ngày càng thông minh đó nha, bỏ xa thế giới trước tận mười con phố."
Nam Tầm buồn bực: "Rốt cuộc ngươi ngứa mắt ta ở thế giới trước cỡ nào?"
Tiểu Bát bốp chát: "Lười như heo, sao không ngứa cho được?"
Nam Tầm:...