Lần này vào giấc mơ, Nam Tầm không thấy đường phố cổ kính nữa. Thay vào đó là trời đất bao la, non xanh nước biếc.
Cụ tổ lại mặc bộ trường bào trắng trước kia. Anh chắp tay sau lưng đứng trước một cái thác hùng vĩ nước đổ ầm ầm, hơi ngửa đầu ngắm cảnh.
"Cụ tổ ——" Nam Tầm hét lớn.
Đợi anh quay đầu Nam Tầm liền hưng phấn phi qua, chúi đầu vào ngực anh: "Cụ tổ cụ tổ, con thích nơi này quá!"
Thẩm Duệ Uyên ôm bé con xông tới, ánh mắt dừng trên mặt cô thật lâu.
Nam Tầm bị anh nhìn phát hoảng: "Sao vậy cụ tổ?"
Thẩm Duệ Uyên mỉm cười: "Không có gì, chỉ là trông bé thế này vẫn đẹp nhất."
Nam Tầm sờ sờ mặt mình, cố ý hỏi: "Cụ tổ không thích dáng vẻ con ở thực tại ạ? Dù sao con cũng tiếp tục sống bằng cơ thể đó."
Mắt Thẩm Duệ Uyên chứa ý cười, dịu dàng bảo: "Thích. Chỉ cần là bé, thành dạng gì cụ tổ đều thích."
Nam Tầm được voi đòi tiên, hỏi tiếp: "Vậy lỡ con làm chuyện cụ tổ rất rất ghét, cụ vẫn tha thứ cho con chứ?"
Cụ tổ không nói mấy câu như "Phải xem chuyện gì..." mà dứt khoát gật đầu: "Sẽ. Bất kể bé làm gì."
Nam Tầm ho khan, lại hỏi: "Cụ tổ, nếu ở trong mơ lâu quá, lần này ra ngoài có khi nào cụ sẽ lại quên mất chuyện của chúng ta trong này không ạ? Hoặc là mơ hồ không rõ?"
Lúc hỏi, Nam Tầm len lén liếc anh.
Thẩm Duệ Uyên ôm eo cô cười khẽ: "Bé yên tâm. Bây giờ cụ mạnh hơn rồi, chắc chắn nhớ rõ từng câu bé nói."
"Vậy nếu chúng ta ở trong này lâu thiệt là lâu, cụ tổ có chắc sẽ nhớ hết chứ ạ? Nhớ rõ luôn ấy?"
Ý cười trong mắt Thẩm Duệ Uyên càng sâu: "Nhớ rất rõ."
Nam Tầm:...
Nhớ rõ cũng mặc kệ!
Nam Tầm lôi anh đi du ngoạn khắp nơi. Chèo thuyền trên sông, bắt cá dưới nước, lên cây hái quả.
Chơi mệt rồi cô lại muốn ngắm sao.
Thẩm Duệ Uyên quả thật nghe lời chiều ý Nam Tầm. Anh vung tay, cảnh tượng lập tức thay đổi.
Mặt cỏ mênh mông vô bờ, màn đêm lấp lánh đầy sao. Xung quanh hết sức yên ắng, chỉ nghe được tiếng côn trùng kêu râm ran.
Nam Tầm kéo anh nằm lên cỏ, gối đầu lên tay anh cùng ngắm sao.
"Trời đêm cụ tổ biến ra thật đẹp quá." Nam Tầm cảm thán.
"Nếu bé thích, sau này ta sẽ thường xuyên mang bé tới xem."
"Cụ tổ."
"Ừm?"
"Biến thêm mấy con đom đóm nữa đi ạ."
Thẩm Duệ Uyên bất đắc dĩ: "Được."
Chỉ chớp mắt, trong bụi cỏ xuất hiện vô số chấm nhỏ xanh lá nhấp nha nhấp nháy, bay múa khắp nơi.
Vài con vờn quanh, phủ lên mặt hai người một tầng màu xanh vàng ấm áp.
Nam Tầm không khỏi nắm chặt tay anh, đột ngột nói: "Cụ tổ, kế tiếp con muốn làm một chuyện. Bất kể con làm gì, cụ cũng không được cắt ngang. Cụ tổ đồng ý với con được không?"
"Được ——" Âm cuối Thẩm Duệ Uyên còn chưa dứt, bé con bên cạnh đã xoay người đè lên, cúi đầu hôn môi anh.
Thẩm Duệ Uyên chợt trừng to mắt, khó tin nhìn cô. Vẻ mặt như bị sang chấn, tam quan vỡ nát.
Nam Tầm vươn tay che mắt anh. Sợ Thẩm Duệ Uyên kháng cự, cô thậm chí ghì chặt cả tay chân anh. Rồi cẩn thận gặm môi anh, làm sâu thêm nụ hôn này.
Người bên dưới hồi lâu chẳng phản ứng gì làm Nam Tầm căng thẳng, không khỏi thoáng ngừng, từ từ buông bàn tay che trên đôi mắt ấy.
Đến khi thấy rõ trạng thái cụ tổ, cô lại ngẩn ngơ.
Hai mắt cụ tổ chẳng biết biến đỏ từ khi nào, sâu thăm thẳm. Đuôi mày, khóe mắt như thể hơi nhếch lên, tạo cảm giác mê hoặc.
Sau khi Nam Tầm gỡ tay, anh cứ thế nhìn chòng chọc vào cô.
"Cụ tổ, con... con thích cụ..." Nam Tầm lắp bắp: "Không phải kiểu thích cụ nghĩ, mà là tình cảm nam nữ. Con rất muốn rất muốn cụ!"
Đã nói phải bá vương ngạnh thượng cung, nhưng bắt gặp đôi mắt đỏ sẫm, sâu thẳm của cụ tổ, Nam Tầm tự dưng nhát cáy.
"Bé đã xong chuyện muốn làm với ta chưa?" Người nằm trên mặt đất nhìn cô, hỏi.
Nam Tầm còn tưởng cụ tổ sẽ nổi trận lôi đình, nào ngờ đối phương chỉ bình tĩnh hỏi thế.
Cô vô thức trả lời: "... Còn... chưa ạ."
"Chưa xong thì phải tiếp tục. Ta dạy bé bỏ việc dở dang bao giờ?" Thẩm Duệ Uyên nhướng mày. Vẻ phong tình đầy cám dỗ trong mắt làm Nam Tầm suýt nữa tưởng anh là cụ tổ giả.
"Thế nào? Dám nói mà không dám làm, hửm?" Thẩm Duệ Uyên cười nhạt. Chất giọng vẫn hiền lành như cũ, nhưng chẳng biết có phải Nam Tầm có tật giật mình hay không mà cứ cảm thấy âm cuối giương lên như móc câu, câu lấy tâm trí cô.
Cô không khỏi nuốt nước miếng, lí nhí hỏi: "Cụ tổ, con có thể tiếp tục thật ạ? Cụ sẽ không một chưởng đập bay con chứ?"
Thẩm Duệ Uyên nhìn cô không nói lời nào.
Nam Tầm tru lên nhào qua gặm tiếp, vừa gặm vừa lột áo anh.
Mới đầu Thẩm Duệ Uyên còn không động đậy, cho đến một giây nào đó anh như quyết định điều gì, đột nhiên nâng tay siết chặt eo cô, tay khác giữ gáy cô chủ động đón hùa. Thậm chí đảo khách thành chủ.
Tận khi quần áo hai người lả tả trên đất, tay chân quấn chặt lấy nhau, Nam Tầm vẫn ngu người.
Ủa nói bá vương ngạnh thượng cung mà, sao tự nhiên từ công lại thành thụ vậy? Hình như hơi khác tưởng tượng nha.
À đâu, khác một trời một vực thì có!
Cụ tổ dịu dàng nhưng không mất cường thế chiếm lấy cô. Đang trong mơ mà cái ôm hết sức chân thật, cơ thể anh lạnh như màn đêm. Động tác chậm rãi thong thả lẫn một tia ngang tàng.
Nam Tầm ôm chặt anh, không ngừng thì thầm bên tai: "Cụ tổ, con thích cụ."
Nói đến cuối đã khàn giọng, vừa rên rỉ vừa nói.
Lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, thuận tiện trở mình phập phồng trên cỏ, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía... Một đêm cứ thế trôi qua.
***
Hôm sau tỉnh lại, Nam Tầm cảm giác uể oải, mệt mỏi vô cùng. Đại khái là nằm mơ nhiều quá, ngủ không đủ giấc.
Lúc Nam Tầm sửa soạn xong xuống lầu ăn sáng thì phát hiện cụ tổ đang ngồi trên bàn cơm, tay phải cầm ly đế cao ung dung nhấm nháp chất lỏng bên trong. Thẩm Quang Bích ngồi ở đầu khác cạp bánh mì.
Cô biết chất lỏng ấy là máu, nhưng không biết Thẩm Tông Diệu kiếm từ đầu ra, chế thành từng bình đặt trong tủ lạnh. Máu đã được đặc biệt xử lý nên mùi không quá nồng.
Cụ tổ không hay uống, chỉ khi tâm trạng khá tốt mới nhấp một ly nhỏ.
Nam Tầm nghĩ, lượng máu này chắc cũng cỡ người thường uống rượu vang?
Thẩm Duệ Uyên thấy cô xuống thì buông ly vẫy tay với cô, dịu dàng gọi: "Lại đây nào."
Nam Tầm thấy chỗ nào kỳ kỳ. Vẻ mặt cụ tổ rõ ràng như chẳng có gì xảy ra.