Edit: Bánh Bao/ Beta: the rest
"Em tuổi còn nhỏ mà học lừa phỉnh là không tốt đâu." Mặt Tròn thấm thía nói.
Nam Tầm trả lời nghiêm trang: "Em không lừa chị. Nhưng đã có em ở đây, em sẽ giúp chị tránh được kiếp này. Bình thường em chẳng lo chuyện bao đồng đâu, vì thấy chị công đức thêm thân nên mới muốn giúp thôi."
Cô gái mặt tròn có luồng khí nhàn nhạt màu vàng vờn quanh người. Chỉ ai có công đức thêm thân mới xuất hiện màu vàng điềm lành này.
Không phải nhờ công đức tổ tiên thì cũng do bản thân người ấy làm nhiều việc thiện.
Mặt Tròn vỗ vai Nam Tầm, lại cười phá lên: "Chị bảo này em gái, em nói cứ như thật ấy. Cơ mà em gạt người già mê tín còn được chứ không gạt được chị đâu."
Nam Tầm bất đắc dĩ thở dài, đành nói: "Em căng thẳng quá, chốc nữa em nắm tay chị được không?"
Mặt tròn duỗi tay ra: "Đây, cho em nắm. Về sau đừng đi lừa lọc lung tung nữa, nhỡ gặp phải người thích chấp nhặt, cẩn thận bị gửi lên đồn đấy."
Nam Tầm nghĩ thầm: Rất cảm ơn lời nhắc nhở thiện ý của cô.
Sau khi người chơi đều ngồi vào chỗ, hai nhân viên bước lên kiểm tra ghế cho từng khách. Xác nhận dây an toàn đã thắt, thanh chắn cũng bình thường.
Chỉ một lát sau khi nhân viên rời đi, Drop Tower được khởi động. Đài ngồi chầm chậm đưa mọi người lên cao.
Nam Tầm bình tĩnh nhìn du khách dần thu nhỏ trên đất, bất ngờ hỏi Mặt Tròn kế bên: "Chị nặng bao nhiêu?"
Mặt Tròn đang hít sâu, nghe vậy ngớ ra: "Cân nặng? Của chị á? Chị không nặng không nhẹ, vừa tròn 50kg."
"Aaa... bắt đầu rồi!" Hai tay cô nàng lập tức nắm chặt thanh chắn.
Nam Tầm thấy Mặt Tròn căng thẳng thế, chỉ sợ đã quên vừa đồng ý gì với cô. Vậy nên cô trực tiếp nắm cánh tay cô nàng.
***Nhìn xem mình đang đọc ở đâu rồi hẵng giục truyện nha mấy độc giả ở web lậu***
... Bắt đầu rồi.
Drop Tower lên tới nơi cao nhất rồi đột ngột tuột xuống.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, đám thanh niên la to oai oái. Thậm chí có anh chàng nào đó còn không ngừng hét: "Đã quá, đã ——"
Nếu là vài phút trước, Nam Tầm chắc chắn sẽ cùng hét "quào quào" như họ. Nhưng lúc này cô yên lặng tột cùng, chỉ có bàn tay đang nắm Mặt Tròn là từ từ siết chặt.
Bất thình lình, ghế của Mặt Tròn bật khỏi đài trụ!
Cô nàng hoảng sợ thét chói tai. Trong nháy mắt ghế dựa bị long, Nam Tầm ra sức nắm chặt lấy cánh tay cô nàng cùng rơi tự do.
Bạn của Mặt Tròn tận mắt thấy ghế bật ra, sợ tái mét mặt. Đứng hình mất một giây rồi hét toáng lên: "A ——"
Khung cảnh thót tim dọa toán người phía dưới hết hồn. Kẹo que trong miệng cậu bé gần đó rớt độp xuống đất, người mẹ nhanh tay bịt mắt con mình: "Đừng nhìn!"
"Ối trời ơi! Ghế cô gái kia bay ra cả rồi ——" Một người hoảng sợ gào.
Thẩm Duệ Uyên không khỏi nhíu mày, Thẩm Quang Bích cũng bị dọa ngây người. Lần đầu tiên tới đây lại "được" chứng kiến cảnh người rớt từ trên cao. Nếu không phải Thẩm Hiểu Nhu bắt được thì rơi từ độ cao này, cô gái kia nào còn mạng để sống?
Người dưới đất tức thì tụ qua bên này, nhân viên sợ tới mức hồn phi phách tán.
Lúc mới rơi tự do, bởi vận tốc tương đối (v) khá nhỏ nên Nam Tầm không tốn nhiều sức để giữ Mặt Tròn. Nhưng làm cô phát sầu là, chốc nữa sẽ giảm tốc.
Khi trước cô từng đọc tin nói rằng gia tốc hãm (a) của Drop Tower có thể lên tới 3.5m/s^2. Lại thêm thanh chắn trước ghế khiến cô không cách nào dùng cả hai tay túm người. Hơn nữa xung lực (A) lớn lúc giảm tốc không phải một cánh tay cô có thể chịu được.
Đến lúc đó nếu không nắm chắc, cô nàng sẽ bay vọt ra! Kết cục có thể đoán được!
Dưới đất hiện lên một bóng trắng. Thẩm Duệ Uyên không biết đã lướt qua rào chắn từ khi nào đứng dưới Drop Tower.
"Bé mau ném người xuống." Người nọ nói.
Giọng không lớn, nhưng Nam Tầm đã rơi nửa đường lại nghe rất rõ. Cô thấy cụ tổ.
Chỉ trong một hai giây, Nam Tầm đưa ra quyết định.
"Tiểu Bát, cho ta mượn linh lực." Nam Tầm nói.
Tiểu Bát không nói hai lời lập tức cho cô mượn.
Nam Tầm cắn đầu lưỡi nhỏ máu, niệm chú ngữ cổ. Giây tiếp theo, xuất hiện một màng chắn vô hình bao quanh cô nàng mặt tròn.
Bắt đầu giảm tốc!
Xung lượng khổng lồ tác động lên cánh tay khiến Nam Tầm run rẩy suýt chút nữa buông ra.
Đờ mờ, hóa ra 50 kí nặng thế!
May mà màng chắn vừa tạo có thể giảm tốc độ rơi của Mặt Tròn.
Nam Tầm dùng vu thuật. Tuy nhiên lần này cô sẽ không mất quá nhiều tuổi thọ, dù sao người cô cứu cũng mang công đức.
Hai, ba phút nguy hiểm qua đi, Mặt Tròn và Nam Tầm đều tiếp đất an toàn.
Hai chân Mặt Tròn vừa chấm đất đã nhũn ra, cả người lẫn ghế trực tiếp đổ rạp.
Bạn cô ấy sợ tới mức khóc rống lên. Đợi nhân viên luống cuống mở đai an toàn thì lập tức nhào tới ôm Mặt Tròn đang nghệt ra: "Hu hu, Bánh Bao cậu làm tớ sợ muốn chết, sợ muốn chết..."
Người vây quanh ngày càng đông, chuyện đã chấn động tới những nơi khác.
Nam Tầm nhìn sang cụ tổ. Anh không chút biểu cảm đi đến trước mặt, nắm tay cô dắt ra khỏi đám đông.
"Cụ tổ, con sai rồi." Nam Tầm lanh lợi vô cùng. Đối phương chưa nói gì, cô đã ngoan ngoãn nhận sai.
Cụ tổ chỉ im lặng kéo cô ra ngoài.
Thẩm Quang Bích đi sau hai người. Lúc đầu còn kinh hồn hú vía, giờ dần bình tĩnh lại thì mới thấy khó hiểu.
Rốt cuộc Thẩm Hiểu Nhu xử lý kiểu gì? Xung lực lớn như vậy, con bé sao có thể kéo người lại không để rơi xuống được?
"Cụ tổ, con có thể giải thích." Nam Tầm nói nhỏ: "Vừa rồi con thấy có người quay video, nghĩa là dùng di động ghi lại cảnh ban nãy ấy ạ, rồi sẽ có rất nhiều xem được. Một người trưởng thành rơi xuống từ giữa không trung, người bình thường sao mà đón nổi? Con không muốn ai chú ý tới sự bất thường của cụ tổ. Lỡ gặp phải người xấu, bọn họ nổi lên ác ý với cụ thì làm sao?"
Thẩm Duệ Uyên nghe thế, bước chân khựng lại.
Tiểu Bát tru lên: "Giảm giảm! Giá trị ác niệm cụ tổ giảm 5 điểm!"
Nam Tầm nói tiếp: "Cụ tổ, con chỉ không muốn cụ gặp chuyện chẳng lành. Hơn nữa cụ xem, con cứu được cô gái đó mà có bị sao đâu."
Thẩm Duệ Uyên im lặng kéo cô đi vài bước thì bỗng trầm giọng: "Sau này đừng làm chuyện ngớ ngẩn nữa. Nếu người nọ kéo bé rơi cùng thì sao?"
Nam Tầm "A" lên: "Sao có thể chứ. Con thắt đai an toàn mà, trước người còn có thanh chắn nữa."
Thẩm Duệ Uyên hờ hững đáp: "Đai an toàn của cái ghế kia chẳng phải đã bay ra à?"
Nam Tầm cúi đầu lầm bầm: "Đó là trường hợp đặc biệt mà."
Sau đó vội ôm cánh tay anh dụi đầu nhỏ: "Cụ tổ, sau này sẽ không thế nữa. Dù con bay ra thật thì vẫn còn cụ mà, không phải sao? Hì hì."
Thẩm Duệ Uyên lạnh nhạt liếc cô: "Không có lần sau."
"Ai da! Được rồi, nếu còn lần sau con sẽ cho cụ tét mông!"
Thẩm Duệ Uyên nghe vậy mới không đanh mặt nữa, dần dịu lại.