Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 449: Nàng muốn công, công công công!




Edit: Trant/ Beta: PD, RD, BB, BL
Chờ Nam Tầm tỉnh lại, nàng mẹ nó hối hận xoắn cả ruột.
Cmn đêm động phòng hoa chúc của nàng ahhhh, thế nhưng nàng lại lãng phí cơ hội làm "công". Tiểu yêu tinh Ánh Hàn kia, quả thực vô pháp vô thiên, vậy mà dám làm phản!
Tiểu Bát thấy nàng tỉnh, lập tức hưng phấn hú hét: "Đỉnh! Nam Tầm siêu siêu đỉnh! Đêm qua khi các ngươi đại chiến ba trăm hiệp xong, giá trị ác niệm của đại Boss ở thế giới này rớt xuống kỷ lục luôn.
Ngươi đoán xem giảm bao nhiêu? Đờ mờ 20 điểm! Hu hu hu, gia vốn đã định bỏ qua thế giới này, không ngờ đại Boss tự dưng hào phóng thế, chuyện này làm gia lại lần nữa bùng lên ý chí chiến đấu!"
Hai mắt Nam Tầm sáng rực lên.
Vậy ra... Quả nhiên là do tư thế?
Nhưng nàng tức khắc nghiến răng. Không được, nàng muốn công, công công công!
"À đúng rồi, tối hôm qua trước khi hai ngươi động phòng, đại Boss nghe được câu nào đó của ngươi thì giá trị hắc hóa bỗng dưng tăng 10 điểm."
Nam Tầm: "Đờ mờ, sao lại tăng nữa? Ta đã nói gì? Tối qua chẳng phải ta chỉ thừa dịp uống say đùa giỡn Hàn Hàn tí thôi ư?"
Tiểu Bát: "Lão tử cũng quên mất câu nào rồi, dù sao cũng do ngươi nói gì đó khiến đại Boss mất hứng. Có điều tất cả đều không quan trọng khà khà, mẹ nó giá trị ác niệm thế mà giảm tận 20 điểm, muah ha ha..."
"Kẽo kẹt". Có người bước vào. Nam Tầm lập tức nhắm mắt lại làm bộ chưa tỉnh.
"Dao Dao, nàng tỉnh rồi phải không?" Giọng nói trầm thấp pha lẫn ý cười.
Nam Tầm tiếp tục giả chết.
"Dao Dao, ta thấy lông mi nàng động kìa."
Ánh Hàn kéo người đang giả vờ ngủ trên giường ôm vào lòng.
Nam Tầm bất ngờ mở mắt, vẻ mặt hết sức bất mãn đẩy hắn ra.
Ánh mắt Ánh Hàn hơi trầm xuống, nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, đối phương đã chủ động ôm lấy hắn. Chỉ là tư thế có sự thay đổi, biến thành đối phương ôm hắn trong ngực.
Nam Tầm thì thầm: "Ta là thê chủ của chàng, hiểu không? Tư thế ôm phải như thế này!"
Ánh Hàn nhướng hàng mi dài, thực thuận theo cúi thấp đầu gối lên vai nàng, bày dáng vẻ nàng dâu nhỏ, hỏi: "Thế này sao?"
Nam Tầm thỏa mãn gật đầu: "Chuẩn rồi đó." Sau đó duỗi tay vuốt đầu hắn: "Hàn Hàn, về sau thê chủ ta sẽ che chở chàng."
Ánh Hàn cong môi cười: "Vậy cảm ơn thê chủ."
Nam Tầm bị choáng váng bởi nụ cười của hắn.
Thật câu người, tiểu yêu tinh.
"Ta vừa qua chỗ cha nương thỉnh an, kính trà rồi." Ánh Hàn đột nhiên nói.
"Sớm vậy sao? Hôm qua chúng ta trễ như thế mới... Chàng không mệt ư?"
"Không mệt, cơ thể ta vẫn tốt. Nhưng ngược lại là nàng, nửa đường đã ngủ mất. Xem ra cha cho nàng uống canh bổ là một quyết định rất sáng suốt."
Nam Tầm: Đờ mờ!
Nàng đây đang bị một ca nhi thế giới nữ tôn nghi ngờ "bất lực"? Này há chẳng phải cũng như nghi ngờ khả năng của một thằng đàn ông thế giới bình thường?
Chuyện này với nàng mà nói xác thực vô cùng nhục nhã! Vô cùng nhục nhã!
"Tiểu yêu tinh, đêm nay có dám tái chiến ba trăm hiệp không!" Nam Tầm hùng hổ "thách đấu".
Ánh Hàn nghiêng đầu sang bên, nhìn nàng, đuôi lông mày khẽ nhếch: "Thê chủ, vi phu nguyện ý phụng bồi đến cùng."
Đờ mờ, đôi mắt nhỏ khiêu khích kìa!
Nam Tầm đang muốn chấn chỉnh quyền uy, không ngờ Ánh Hàn vùi trong lòng nàng chợt ngẩng đầu, một tay nhẹ nhàng nắm cằm nàng nâng lên, bất ngờ hôn xuống không cho nàng cơ hội đề phòng.
Nam Tầm phản kháng không đến hai giây đã thỏa hiệp, còn chủ động ôm lấy tiểu yêu tinh.
Ưm, sắc đẹp ngay trước mắt, chấn chỉnh thê cương gì đó đi gặp quỷ đi.
***
Chờ Nam Tầm sửa soạn thoả đáng đi thỉnh an cha nương thì cũng muộn lắm rồi.
Thái Thương nhìn con gái nhà mình, vẻ mặt một lời khó nói hết.
"Dao Dao à, tuy con và Ánh Hàn mới đại hôn, nhưng cũng phải biết kiềm chế lại chứ."
Dù cho Nam Tầm không soi gương, nàng vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ uể oải hiện giờ của mình, mắt còn treo hai cái quầng thâm.
Lão cha à, thật sự không phải con cầm thú đâu, tiểu yêu tinh nào đó mới là cầm thú đòi hỏi vô độ. Tối qua "thượng" con gái người đến suýt bị ép khô.
Cơ mà Nam Tầm quyết yên lặng cõng cái "nồi" này.
"Cha, con đi thư phòng đọc sách."
"Đi đi." Thái Thương vội vàng phất tay, tỏ vẻ ghét bỏ.
Nam Tầm thực sự muốn chửi chó má. Phụ thân thổ hào ngày thường thương yêu nàng nhất giờ đang bày ra vẻ mặt chướng mắt?
Kết quả Nam Tầm mới vừa đi, Thái Thương đảo mắt liền nở nụ cười với Ánh Hàn, kéo tay hắn đi dạo hậu hoa viên.
"Ánh Hàn, phương diện này Dao Dao không biết tiết chế nặng nhẹ, mong con thông cảm chút." Thái Thương ho nhẹ.
Ông nghe được hạ nhân ngoài tân phòng nói, tối qua động tĩnh trong phòng rất lớn, hơn nữa còn cực kỳ lâu. Ánh Hàn nhất định là bị lăn lộn hết sức rồi.
Đứa nhỏ này thật ra rất hiểu chuyện. Rõ ràng bản thân vô cùng mệt mỏi, thế nhưng sáng sớm vẫn đến kính trà ông và Tiếu Hồng, sợ lễ nghĩa không chu toàn. Nào như Tiếu Dao, trễ như vậy mới dậy, thật là chẳng giống ai.
Ánh Hàn nghe vậy hơi cúi đầu, thoạt nhìn như là đang xấu hổ.
"Tạ cha quan tâm, tối qua con chỉ hơi mệt chút thôi ạ. Dao Dao thực ôn nhu, con vẫn khỏe." Ánh Hàn thấp giọng trả lời, một bộ hiền thê lương mẫu hiểu chuyện.
Thái Thương vỗ vỗ vai hắn, ghé lại gần nhỏ giọng nói gì đó. Lần này vành tai Ánh Hàn hơi ửng hồng.
Trẻ con à...
Một đứa bé của hắn và Tiếu Dao, hình như cũng không tồi?
Lúc này Nam Tầm đang ở thư phòng làm việc riêng. Kỳ thật những gì cần đọc nàng đều đọc xong rồi, kiểu gì cũng vào được năm mươi vị trí đầu, cho nên nàng khó được để mặc bản thân đi vào cõi thần tiên.
Tiểu Bát tò mò hỏi: "Thân ái ơi, ngươi đang nghĩ gì thế?"
Nam Tầm trả lời không cần dùng não: "Nghĩ vấn đề tư thế."
Tiểu Bát:...
Nam Tầm: "Đêm nay ta quyết phải chấn chỉnh thê cương!"
Tiểu Bát tàn nhẫn vạch trần sự thật: "Vô dụng thôi. Dù là thế giới nữ tôn, trước mặt đại Boss ngươi cũng chả thể công nổi đâu há há há ~"
Nam Tầm: Ngươi xéo.
Ban ngày hai người đã hạ chiến thư, lần này nàng nhất định phải nổi dậy một lần.
Nam Tầm chờ mãi chờ mãi, rốt cuộc chờ được buổi tối. Nàng đánh đòn phủ đầu, đẩy ngã Ánh Hàn xuống giường.
Ánh Hàn mỉm cười nhìn nàng, cười đến yêu tà vô cùng.
"Dao Dao, nàng không hỏi thử xem ban ngày cha nói gì với ta sao?"
Nam Tầm quấn quấn quần áo thành dây thừng, dùng nó trói tay chân Ánh Hàn, vây khốn tứ chi hắn. Sau đó đĩnh đạc ngồi lên eo ai kia, khoanh tay trước ngực bễ nghễ nhìn xuống từ trên cao, cười tủm tỉm: "Chúng ta làm chuyện quan trọng trước."
Ánh Hàn hơi híp mắt: "Được, nghe thê chủ, làm chuyện quan trọng trước."
Đến khi mọi việc đã vào quỹ đạo, Nam Tầm không hề kiêng nể triển lãm năng lực bản thân. "Roẹt" một tiếng, quần áo trói buộc Ánh Hàn bất thình lình bị hắn... xé rách.
Nam Tầm đờ mờ trong lòng, sức lực này quả thực...!
"Hàn Hàn, cảnh cáo chàng không được lộn xộn nha."
Kết quả, Ánh Hàn thật sự không lộn xộn, chỉ ngẫu nhiên đỡ eo nàng mỗi khi nàng lười biếng hoặc mệt mỏi, chủ động giúp đỡ một phen.
Cuối cùng dù Nam Tầm có ở trên, thì nàng cũng cảm thấy hết sức khuất nhục.
Tiểu Bát "hắc hắc hắc" cười nhạo: "Ngươi xem, gia đã bảo rồi, ngươi không "công" nổi đâu."
Nam Tầm: Hứ! Tức thiệt đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.