Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 44: Tiếng vỗ tay phía sau lưng




Editor: Norah
Beta-er: PaduC
Sau khi tiễn Bạch Khê Diệp đi, Nam Tầm cả người toàn mồ hôi chuẩn bị đi tắm nước nóng.
Cô đưa tay kéo khóa sau lưng, với hồi lâu mới tới, kéo xuống một mạch.
Đột nhiên, lưng Nam Tầm cứng đờ.
Cô cảm thấy hình như sau lưng có người nào đang nhìn cô. Cô chợt xoay người, kết quả phía sau trống rỗng không có gì cả.
Cánh cửa sổ sát đất để một khe hở, gió thổi vào từ khe hở kia mang vào luồng khí mát lạnh, thổi vào làm tấm rèm màu trang nhã bay lên lại hạ xuống.
Nam Tầm vội vàng đóng cửa sổ lại, sau đó tiếp tục cởi quần.
Cởi được một nửa, cảm giác bị thứ gì nhìn chằm chằm càng rõ hơn.
Nam Tầm xoay người nhìn hồi lâu, chắc chắn không có gì cả mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây cô giống như hơi căng thẳng đến sắp bệnh thần kinh.
Nam Tầm cởi quần áo thật nhanh, sau đó dùng tốc độ như tên bắn vọt vào phòng tắm.
“Ha ha.” Một tràng tiếng cười trầm thấp vang lên, chỉ là trong nháy mắt đã hòa tan trong gió.
Tuy là vào ở biệt thự để trống của Bạch Khê Diệp, Bạch Khê Diệp cũng uyển chuyển bày tỏ ý nghĩ anh bằng lòng nuôi cô. Nhưng Nam Tầm là một người phụ nữ vô cùng độc lập, vẫn luôn kiên trì đi làm việc ở quán rượu.
Ngày này quán rượu làm ăn có hơi vắng vẻ, lúc cô đi hát tối, chỉ có lác đác vài người.
Nam Tầm ngồi xuống trên sân khấu, bình thản hát vào micro một bản tình ca nhẹ nhàng “Theo đuổi”.
Giọng hát như nỉ non buồn triền miên hát về tình yêu cầu mà không được, khi hát xong, những người bên dưới đồng loạt vỗ tay.
Quán rượu mà Nam Tầm ca hát là một quán yên tĩnh, hoàn cảnh rất tốt, phần lớn người đến chỗ này là để thả lỏng tâm tình, uống một ly rượu, nghe thêm một bản tình ca nhẹ nhàng, mệt mỏi cả ngày có thể được giảm bớt không ít.
Nam Tầm quét mắt qua, trên mặt mấy vị khách trong quán rượu mang theo ý cười, rất là hưởng thụ.
Hết thảy đều rất bình thường, nhưng không biết sao cô lại nảy sinh một ít cảm giác kỳ quặc.
Bỗng nhiên một ngọn gió thổi đến bên tai, làm cho Nam Tầm không nhịn được rùng mình.
Trong quán rượu kín thế này thì gió ở đâu ra?
Nam Tầm càng nắm chặt micro, cô hơi nghi ngờ có phải gần đây cô bị bệnh hay không, sao cứ có ảo giác hoặc là ảo tưởng.
Một mình Nam Tầm ngồi trên sân khấu, cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo bao quanh cô, làm cho cô không có chỗ trốn.
Cô cố gắng vứt bỏ cảm giác không bình thường kia, cầm micro hát lên ca khúc thứ hai “Yêu thầm”.
Tình yêu cầu mà không được, đau khổ thầm kín, một ca khúc được cô hát lên truyền cảm mười phần.
Bởi vì không có nhiều người, cho nên khi cô hát xong ca khúc thứ hai, tiếng vỗ tay cũng thưa thớt.
Nhưng cũng vào lúc này, Nam Tầm bỗng nắm chặt micro trong tay.
Cô nghe thấy tiếng vỗ tay của một người, phát ra từ phía sau cô, vô cùng rõ ràng, từng tiếng từng tiếng một.
Nam Tầm từ từ quay đầu lại, nhìn thoáng qua phía sau mình.
… Không có ai.
Nam Tầm bỗng cảm thấy sự lạnh lẽo lan từ bàn chân lên, lan thẳng đến lòng cô.
Không có ai, vậy tiếng vỗ tay kia truyền đến từ chỗ nào?
Cô không có nghe nhầm, vừa rồi thật sự có người vỗ tay ở phía sau cô.
Đến lúc này, cuối cùng Nam Tầm cũng nhìn thẳng vào suy đoán trong lòng mình.
Cô cảm thấy suy đoán này có hơi tức cười, nhưng mà lúc này cô thật sự không cười nổi.
Nam Tầm đâm tiểu nhân ở trong lòng, cười lạnh với Tiểu Bát: “Tiểu Bát à, có phải ngươi đã sớm biết ta muốn đánh chết ngươi, cho nên liền giấu đi không nói? Vốn tưởng rằng là một thế giới thanh tân, nhưng không ngờ là một thế giới có khẩu vị nặng như vậy. Này tốt nhất là ảo giác của ta, bằng không… Ha ha, ta tìm được cơ hội nhất định phải đánh nát đầu ngươi.”
Cô không biết lúc nào thì mình trêu chọc thứ này.
Cô tự nhận mình chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm, Bạch Mạt lại càng không làm chuyện trái lương tâm, cho dù thế giới này thật sự có quỷ, cũng không nên tìm đến cô.
Nam Tầm bị suy đoán trong lòng ép đến khó thở, dù ở thế giới trước nhìn thấy Yêu Vương ăn thịt người, cô cũng không có hoảng sợ như vậy.
Bởi vì, thứ không biết được là đáng sợ nhất.
Vội vàng hát xong hai khúc, Nam Tầm nhanh chóng xuống sân khấu.
Cô muốn lập tức rời khỏi chỗ này.
Lúc này đúng lúc có một đôi tình nhân rời đi, Nam Tầm thở phào nhẹ nhõm, không dám nhìn mặt của những người khác, chào hỏi với người pha chế quen, theo sát sau lưng hai người rời đi ngay.
Rất nhanh, Nam Tầm đã trở về trong đám người, chỗ này có một phố xá sầm uất, rất náo nhiệt.
Nghe thấy tiếng rao bán náo nhiệt xung quanh, còn có đèn neon đẹp mắt, tâm trạng căng thẳng của Nam Tầm thoáng thả lỏng.
Nam Tầm đi đến trạm chờ xe buýt mình đi mỗi ngày, lên một chuyến có nhiều người. Bởi vì quán rượu ở trung tâm thương mại, cách đó không xa lại là phố xá sầm uất, cho nên người lên xe không tính là ít, có khoảng mười người.
Nhưng mà ngay sau đó, Nam Tầm bỗng nghĩ đến gì đó, có hơi hoảng sợ.
Cô vừa mới chuyển đến biệt thự của Bạch Khê Diệp, chỗ đó là khu biệt thự, khu vực không tính là rất vắng vẻ, nhưng mà hoàn toàn không sầm uất, cho nên sau khi cô xuống xe còn phải đi thêm một chuyến xe buýt nữa.
Nam Tầm muốn gọi điện thoại cho Bạch Khê Diệp, để cho boss lớn đến đón mình. Đều nói quỷ sợ kẻ ác, Bạch Khê Diệp giá trị ác niệm 100, quỷ gì gì đó chắc chắn không dám đến gần.
Nhưng mà Nam Tầm gọi vài cuộc, đều không có người nghe.
Lúc này xe đã đến điểm cuối, Nam Tầm không thể không xuống xe.
Mấy người vừa rồi xuống xe nhanh chóng rời đi từng người một, cuối cùng chỉ còn một mình cô đợi xe buýt ở trạm xe.
Gió đêm mùa hè có hơi lạnh, Nam Tầm không khỏi co mình lại, siết chặt điện thoại trong tay.
Nam Tầm không nhịn được lại gọi một cuộc điện thoại, đầu bên kia điện thoại vẫn luôn bận, cũng không biết là xảy ra chuyện gì.
Cũng may Nam Tầm không phải đợi xe đến quá lâu, Nam Tầm vội vã lên xe.
Bác tài xế nhìn thoáng qua cô, cười nói: “Cô bé à, sau này vẫn nên ít ra ngoài trễ thế này.”
Nam Tầm nâng khóe môi: “Cảm ơn bác, sau này cháu sẽ chú ý ạ.”
Nam Tầm nhìn lướt qua bên trong xe, có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi ở hàng cuối cùng.
Bây giờ Nam Tầm rất muốn tìm một người nói chuyện, nên cô đi đến bên cạnh người nọ, chủ động chào hỏi người nọ.
Người đàn ông bên cạnh vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi nghe thấy giọng nói của cô thì không nhịn được quay đầu lại nhìn cô.
Bộ dạng người đàn ông này rất tuấn tú, đôi mắt vô cùng sâu, áo sơ mi quần tây giày da, hoàn toàn là trang phục của tinh anh tầng lớp trên xã hội.
Nam Tầm thấy hơi quen mắt, nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Nam Tầm cười với anh, hỏi: “Tôi đi khu biệt thự ở phía trước, không biết anh đi đâu?”
Người đàn ông nhìn cô nói: “Tôi cũng vậy.”
Giọng nói anh rất êm tai, trong trong lành lạnh, tốc độ chậm mà trầm ổn.
Có người cùng nói chuyện, cảm xúc sợ hãi lúc trước của Nam Tầm giảm bớt không ít.
Người đàn ông bên cạnh không phải là người hay nói, nhưng nói chuyện với anh rất thoải mái, cho dù nói gì, anh cũng có thể tiếp chuyện, sau đó nói một đề tài mới.
Sau khi đến trạm, hai người xuống xe cùng nhau, Nam Tầm đã khôi phục tâm trạng bình thường vui vẻ tạm biệt bác tài xế.
Bác tài xế kia có hơi khó khăn nâng khóe miệng với cô, cười đến mức có chút khó coi.
Đợi đến lúc Nam Tầm đi xa, tài xế vội vàng quay đầu lại nhìn xem bên trong xe, rõ ràng không có một bóng người nào, cũng không biết cô bé vừa rồi thì thầm nói chuyện với ai…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.