Editor: Norah
Beta-er: PaduC
Tiểu Bát nghe ra nghi ngờ của Nam Tầm, giọng điệu khẳng định, chỉ thiếu vỗ ngực đảm bảo: "Có khi nào mà gia không thực hiện chuyện gia đã đồng ý hay không hả?"
Nam Tầm ha ha một tiếng, trực tiếp khép mắt lại nghỉ ngơi.
Tiểu Bát cảm thấy tiếng cười ha ha này của Nam Tầm cực kỳ châm biếm và khinh thường.
"Là thật đó, lần này không lừa ngươi, ta biết một bí mật lớn động trời của bạo quân này!" Tiểu Bát vội vàng nói.
Nó là con thú thú cực kỳ đáng tin cậy, tiếng cười ha ha châm biếm này của Nam Tầm quả thực đang làm nhục thú cách của thú thú như nó.
Nam Tầm lười biếng mà nhấc mí mắt lên, nói với vẻ lơ đễnh: "Ồ? Không biết là bí mật lớn động trời gì đây?"
Tiểu Bát nhỏ giọng nói: "Ta nói với ngươi nha, bạo quân này, ngươi đừng nhìn dáng vẻ hắn cao lớn anh tuấn như vậy, thực ra hắn... Hì hì, không thể giao hợp."
Nam Tầm chợt mở to mắt, ánh mắt phát sáng, một loại cảm xúc hưng phấn không rõ nguyên do xông thẳng lên trong thân thể nàng, chỉ thiếu chút hóa thành đôi cánh đưa nàng bay lên.
"Tiểu Bát, ngươi không lừa ta chứ?"
"Không có đâu, đời trước bạo quân này có thể giao hợp đó, nhưng có lẽ do trong lòng có bóng ma nên đời này không được."
Thế nhưng, mấy ngày kế tiếp, Tiểu Bát liền tự vả vào mặt mình.
Thúy Hoàn đến bẩm báo tin tức như thường, mấy ngày hôm trước Hoàng thượng sủng hạnh vị Tiệp dư nào đó, hôm kia sủng hạnh vị Chiêu dung nào đó, hôm qua lại sủng hạnh vị Lý Thục phi kia.
Tiểu Bát vội vàng nói ta có thể giải thích nhưng Nam Tầm không còn muốn nghe nữa.
Thúy Hoàn vừa dâng trà đã thấy nương nương nhà nàng thoải mái nhàn nhã mà phẩm loại trà rẻ mạt này, tức giận bất bình mà nói: "Nương nương, sao người lại không nóng nảy chút xíu nào vậy? Nếu cứ tiếp tục như vậy, nương nương thật sự sẽ ngốc cả đời ở lãnh cung. Hay là, để nô tỳ lén xuất cung mật báo cho lão thái gia và lão gia?"
Nam Tầm dùng tay chọc chọc trán của tiểu nha đầu: "Thúy Hoàn ngươi ngốc à, ngươi cho rằng Hoàng thượng chỉ đày ta vào lãnh cung đơn giản vậy thôi sao? Chắc chắn hắn còn phái người âm thầm giám thị chúng ta. Nếu như một người sống sờ sờ như ngươi biến mất, chẳng lẽ hắn lại không biết à?"
Thúy Hoàn càng bực mình hơn: "Vậy chúng ta chỉ có thể bó tay chịu chết sao?"
Nhưng Nam Tầm lại cười cười: "Đây không phải gọi là bó tay chịu chết, đây gọi là nghỉ ngơi dưỡng sức. Trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù Hoàng thượng có ý muốn chặn tin tức thì không quá hai ba ngày, cơ sở ngầm trong cung vẫn có thể truyền việc này cho gia gia và phụ thân họ."
Thúy Hoàn bị nàng làm công tác tư tưởng một phen, cuối cùng cũng buông tha ý nghĩ trèo tường xuất cung đi mách lẻo, nhưng ra ngoài trộm một ít hạt giống hoa gì gì đó thì nàng ấy vẫn làm vô cùng vui vẻ.
"Nương nương, nô tỳ đã trộm được hạt giống hoa và hạt giống rau mà người bảo nô tỳ trộm."
Nam Tầm nhéo mũi nàng, khen ngợi: "Đứa bé ngoan, làm không tệ."
Tiểu Bát không nhịn được mà nói thầm một câu: "Ngươi như vậy rất giống bộ dạng ba Lệ Sâm cưng chiều ngươi."
Động tác của Nam Tầm cứng đờ lại.
Tiểu Bát lập tức không nói gì. Hình như vừa rồi nó đã nói gì đó không nên nói.
Nam Tầm và Thúy Hoàn cùng đào đất trong viện, Thúy Hoàn đào hố, Nam Tầm rắc hạt giống rau vào bên trong, hết hạt giống rau lại bắt đầu trồng hoa.
Tại sao lại là rau, đó là bởi vì ngày nào Nam Tầm cũng ăn canh cặn thịt thừa, ăn đến nỗi muốn ói ra, còn trồng hoa là bởi vì nàng muốn làm chút trà lài để uống, thật sự không nuốt trôi được loại trà rẻ mạt kia.
Tuy cung Trì Mộ này là lãnh cung nhưng cái gì nên có đều có, ví như trong sân có một cái giếng nước, nghe nói trước kia có n cung phi bị nhốt vào nơi này chết đuối ở đây, lại ví như trong sân có một gốc cây hòe cứng cáp, cực kỳ thuận tiện cho người ta thắt cổ tự tử.
Nam Tầm lại không sợ nơi đây từng có quá nhiều người chết như vậy, ngay cả lệ quỷ mà nàng cũng đã gặp, còn sợ mấy con tiểu quỷ này à? Nàng chỉ hơi quan ngại, nước giếng có nhiều người chết này còn có thể uống được sao?
Sau khi Tiểu Bát biết điều nàng lo lắng thì lập tức tặng nàng một viên Tịnh Thủy Hoàn, ném một viên thuốc nhỏ xuống liền đảm bảo nước này trở nên sạch sẽ, còn có thể hội tụ linh khí.
Vấn đề nước uống đã được giải quyết, vấn đề đồ ăn cũng đã được giải quyết, còn lại chính là tiêu khiển.
Nam Tầm không yêu thích thứ gì, múa kiếm đánh quyền là đủ. Có điều nàng vẫn làm một bàn đu dây dưới gốc cây hòe lớn, còn lót một miếng đệm mềm trên chỗ ngồi.
Bên cạnh bàn đặt thêm một cái xích đu, một cái bàn nhỏ, trên bàn nhỏ lại bày thêm một ít quả hạch và hoa quả, còn có một ấm trà đang bốc hơi nghi ngút.
Nam Tầm lười biếng mà ngã trên ghế dựa, lắc lư theo xích đu, hơn nữa còn phơi dưới ánh nắng ấm áp, thoải mái đến muốn ngủ.
Tiểu Bát trực tiếp nổi giận: "Có phải người đã quên mình tới đây làm gì hay không? Mẹ nó vậy mà ngươi lại bắt đầu hưởng phúc ở lãnh cung!"
Ở trong lãnh cung cũng có thể ở ra cảm giác như khách sạn năm sao, có lẽ khắp thiên hạ này chỉ có mình Nam Tầm.
Nam Tầm ngáp một cái, trấn an: "Không phải ta vì dẫn bạo quân kia qua đây sao, hắn muốn ta sống thê thảm bi ai, nhưng hiện tại ta lại sống tiêu dao tự tại như thế này, không như ý nguyện của hắn, cho nên ngươi cứ nhìn xem, hắn sẽ nhanh chóng có hành động."
Tiểu Bát tạm thời bị nàng vỗ về thành công, nhưng tận đáy lòng nó vẫn cảm thấy Nam Tầm kiếm cớ để mình lười biếng, thế mà cái cớ này lại vô cùng có sức thuyết phục.
Vừa đợi liền đợi đến ba tháng, rau trong sân đã lớn, hoa đang nở rộ đỏ đỏ tím tím xinh đẹp, trên bàn đu dây dưới gốc cây hòe đầy cánh hoa hòe rơi lả tả, hương thơm xộc vào mũi.
Nam Tầm đang múa kiếm trong sân.
Nàng vốn đã biết một ít kiếm pháp đơn giản, cộng thêm Tần Bộ Diêu này lại là nữ tử tướng môn, học được không ít chân truyền từ Tần lão gia tử, nên múa được kiếm pháp tuyệt đẹp.
Nam Tầm mặc một thân váy trắng đơn giản mộc mạc, tóc vấn cao, đuôi tóc thả ra sau lưng.
Dáng người nữ tử áo trắng múa kiếm nhẹ nhàng phóng khoáng, quả thật bay nhanh như rồng bay lượn, uốn lượn như nhạn bị kinh động.
Kiếm hoa đẹp đẽ chém thẳng giữa màn hoa hòe rơi lả tả, mỹ nhân bạch y múa đến người toàn cánh hoa, cũng nhiễm hương thơm khắp cả người.
Thúy Hoàn đứng cạnh nhìn với vẻ mặt si mê, trong tay bưng ấm trà, lúc nào cũng có thể chuẩn bị dâng trà.
Thấy cuối cùng mỹ nhân cũng múa xong một bộ kiếm pháp, sau đó thu kiếm đi về phía mình, Thúy Hoàn vội vàng chạy chậm qua, vừa lau mồ hôi cho nàng vừa châm trà.
"Nương nương, đây là trà hoa hòe hôm qua nô tỳ mới ủ, người mau nếm thử đi." Thúy Hoàn vội vàng thúc giục.
Nam Tầm cười cười mà sờ sờ đầu nàng ấy, nhận trà rồi uống một hơi cạn sạch, chậc chậc hai tiếng: "Trà do Thúy Hoàn nhà chúng ta pha có khác, cực kỳ ngon."
Thúy Hoàn bị nàng khen ngợi đến nỗi khuôn mặt trứng ngỗng đỏ bừng lên: "Bữa khác nô tỳ đổi trà lài cho nương nương, nô tỳ làm rất nhiều loại trà, sau này mỗi ngày đổi một loại cho nương nương."
Nam Tầm cười nói được, sau đó lười biếng nằm trên xích đu.
Thúy Hoàn vội vàng tung tăng dâng một cuốn thoại bản* lên: "Nương nương, hôm qua nô tỳ vừa mới tìm được thoại bản, ít nhất nương nương có thể xem được bảy tám ngày."
*Thoại bản: sách truyện, tiểu thuyết
"Thúy Hoàn nhà ta thật sự quá tri kỷ, cám ơn bảo bối Thúy Hoàn." Nam Tầm cười tủm tỉm mà ngoéo cằm tiểu nha đầu một cái.
Thúy Hoàn đẩy móng vuốt của Nam Tầm ra, trả lời thẹn thùng: "Nương nương nói cảm ơn gì chứ, thật sự làm nô tỳ ngại chết, những thứ này đều là chuyện nô tỳ phải làm."
Tiểu Bát:...
Mẹ nó, fan não tàn.