Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 74: Vả Mặt Thánh Nữ Cao Khiết (18)




Từ trò khôi hài ở đại hội võ lâm lần trước đến này đã hơn hai tháng, thấy không có chút tin đồn nào lọt ra, Đường Huyên Huyên cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, dù sao nàng ta thật sự rất khó tiếp nhận những ánh mắt bọn họ nhìn mình, điều đó khiến nàng ta cả người không thoải mái. Trước kia nàng ta là Thánh Nữ Minh Tịnh trai được người ngưỡng mộ không dám nhìn thẳng, hiện giờ lại là đứa con hoang trong mắt thế nhân, là chứng cứ phạm tội lớn nhất cho việc mẫu thân nàng ta không tuân thủ tổ huấn, chênh lệch to lớn này làm nàng ta rất khó tiếp nhận lại không thể không tiếp nhận, bởi vì đây là một sự thật khó chối cãi, ngay cả chính nàng ta cũng vô lực phản bác.
Nội lực thâm hậu giúp Đường Huyên Huyên có cảm giác nhạy bén với chung quanh hơn, chẳng sợ nàng ta không muốn nghe những lời đó cũng sẽ tự lọt vào tai nàng ta không sót chữ nào, rơi vào trong lòng nàng ta để lại trên đó một vết tích thật sâu.
Minh Tịnh trai xưa nay tuân thủ nghiêm ngặt quy củ của tổ tông, chuyện Mộc Tuệ Tâm chưa lập gia đình đã giấu giếm sinh nữ nhiều năm sớm đã phạm vào sai lầm lớn không thể tha thứ, nhưng Mộc Tuệ Tâm có thể nào là người thúc thủ chịu trói, huống chi bà ta chưởng quản Minh Tịnh trai nhiều năm căn cơ thâm hậu, không thể lay động.
Các trưởng lão Minh Tịnh trai lại không nghĩ vậy, bọn họ làm việc theo quy củ chưa bao giờ dám có chút buông lỏng, càng cực quý trọng thanh danh của Minh Tịnh trai, bọn họ há có thể cho phép có một chưởng môn bại hoại nề nếp gia phong, còn thêm một Thánh Nữ có thân phận khiến người khác lên án chứ? Hai bên vẫn luôn giằng co chẳng xong, khắc khẩu đánh nhau sớm đã là chuyện thường ngày, đã từng một vùng đất thanh tịnh sớm đã nhiễm hồng trần thế tục, cuối cùng không thể quay về được sự yên bình như trước kia. Đường Huyên Huyên nhắm mắt lại, trong lòng không biết là tư vị gì, chỉ cảm thấy tất cả tư vị hỗn tạp trong lòng.
Từ Lâm Khiêm bị thương thấy hảo huynh đệ đã chết, lần này cũng không đuổi tới kịp, dù sao hắn ta còn phải nói rõ với cha mẹ Kiều Trọng, Đường Huyên Huyên trong lòng không thể ức chế nhớ tới hắn ta, từ đây một phát không thể vãn hồi. Đường Huyên Huyên đang nhớ về Từ Lâm Khiêm, Từ Lâm Khiêm lại làm sao không phải kia chứ?
Ngay cả khi thân phận Đường Huyên Huyên bị vạch trần, nàng ta vẫn như cũ là ánh trăng sáng trước cửa sổ, là nốt chu sa trước ngực của Từ Lâm Khiêm, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi. Chỉ là thân phận Kiều Trọng cũng không đơn giản, nếu không xử lý tốt chắc chắn sẽ để lại mối họa về sau, hắn ta không thể không tự mình xử lý.
Từ Lâm Khiêm không phải là người am hiểu nói dối, nhưng vì an nguy của người trong lòng mình hắn ta cam nguyện làm như thế, hơn nữa vui vẻ chịu đựng. “Bá phụ bá mẫu, là Lâm Khiêm sai, là do con không chiếu cố tốt Kiều huynh, xin hai người trách phạt con đi!”
Từ Lâm Khiêm quỳ một gối xuống đất, quả nhiên là một phen thành ý. tiếng khóc Kiều mẫu nghẹn ngào vang lên, tiếng khóc cực kỳ bi thương khiến người không đành lòng nghe tiếp. Khuôn mặt Từ Lâm Khiêm giấu dưới ống tay áo nhiễm sắc hổ thẹn, lại không thể không kiên trì nói tiếp.
“Lúc ấy Thiên Ma giáo thế cường, yêu nữ Thành Tuyết Lan lại võ công cao cường, Lâm Khiêm thật sự không phải đối thủ của ả. Kiều huynh đã từng đắc tội với ả, cho nên gặp độc thủ.” Nói tóm lại lời của Từ Lâm Khiêm cũng coi như là lời nói thật, nhưng mấu chốt là hắn ta che giấu phần quan trọng nhất, giấu đi sự tham dự của mẹ con Mộc Tuệ Tâm, nửa thật nửa giả làm người không phân biệt rõ.
“Bốp bốp bốp——” không biết vỗ tay từ đâu truyền đến cắt ngang bầu không khí bi thương trong phòng, làm Từ Lâm Khiêm vốn đang chột dạ kinh hoảng thất thố ngẩng đầu lên, đối diện trực tiếp với tầm mắt của người vừa tới, cuối cùng xấu hổ dời ánh mắt đi.
“Thì ra Từ Lâm Khiêm thiếu hiệp không phải không thích tục vật, mà là không muốn vì người không liên quan mà miễn cưỡng chính mình nha! Đường Huyên Huyên có nam nhân như ngươi khuynh tâm yêu nhau cũng coi như là phúc khí.” Tuyết Lan cảm khái vạn phần, lại không có nửa ý châm chọc, chỉ là đơn thuần cảm khái mà thôi.
Đối với Thành Tuyết Lan mà nói Từ Lâm Khiêm quả thật không xem như một nam nhân tốt, nhưng cũng không xấu. Nhưng với Đường Huyên Huyên lại là thiệt tình thực lòng, không hề xen lẫn nửa phần giả dối, nguyện làm tất cả, hy sinh tất cả vì nàng ta.
Từ Lâm Khiêm cho là Tuyết Lan đang châm chọc mình, há miệng thở dốc nói không ra một câu phản bác nào, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, “Xin lỗi……”
“Ngươi không có gì thực xin lỗi ta, mỗi người có một quan điểm khác nhau mà thôi.” Tuyết Lan đã có một cái nhìn khác, cuối cùng cũng hiểu Thành Tuyết Lan vì sao lại váng đầu mà đi thích Từ Lâm Khiêm như vậy rồi.

Thành Tuyết Lan từ nhỏ nhận hết ấm lạnh thế gian, duyệt tẫn thiên phàm nam nhân tuấn mỹ nào mà chưa từng gặp qua? Từ Lâm Khiêm tuấn tú thật nhưng cũng không đến mức làm người nhất kiến chung tình phi khanh không gả, mà mảnh chân tình thuần túy kia mới là lý do chân chính đả động Thành Tuyết Lan.
Giang hồ hiểm ác không thể không phòng, những người dấn thân vào giang hồ đã quá quen với chuyện này. Huynh đệ gắn bó keo sơn cũng có thể đâm nhau một đao, phu thê tuy hai mà một cũng có thể phóng ám tiễn lẫn nhau, quan hệ giữa người với người mỏng giống như là một tầng giấy cửa sổ, ngươi trước sau vẫn luôn phải giữ đề phòng, nếu không biết đâu một ngày sẽ không thấy được mặt trời ngày mai nữa.
Thành Tuyết Lan đã nhìn quen các mặt âm u tàn nhẫn nên có thể ứng phó tự nhiên với chuyện này, nhưng lại không có biện pháp với tiểu tử ngu ngốc Từ Lâm Khiêm, cuối cùng chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng quân lính tan rã. Đơn giản là thấy phần chân thành này khiến người đau lòng, làm người muốn tới gần, tới gần phần ánh sáng đáng quý kia, chẳng sợ vì thế mà thương tích mình đầy.
Thành Tuyết Lan là người một khi đã nhận định thì sẽ không quay đầu, nàng ấy nhận định Từ Lâm Khiêm cũng nhận định phần ấm áp này, cho nên nàng ấy chết không buông tay, chẳng sợ mình đầy thương tích chẳng sợ vạn kiếp bất phục.
Tuyết Lan thở dài một hơi, lại thêm vài phần hiểu biết với tính cách bản nhân của Thành Tuyết Lan, càng thêm kính nể nàng ấy. So với Từ Lâm Khiêm hàm hậu vô tri thuần túy, tâm thái của Thành Tuyết Lan mới cái là đáng quý khó có được nhất, yêu thuần túy khiến nàng ấy không oán không hối mà trả giá bất kể hết thảy cho Từ Lâm Khiêm.
Trong chốc lát, trong lòng Tuyết Lan đã chuyển qua vô số cái ý niệm, thần sắc trên mặt càng thêm vẻ lãnh đạm. “Ta không kham nổi hai từ xin lỗi của Từ Lâm Khiêm đại công tử, yêu nữ ai cũng có thể giết chết sao mà xứng chứ?”
“Thì ra ngươi chính là yêu nữ giết nhi tử ta.” Kiều phụ vỗ bàn đứng lên sắc mặt đầy hung hãn, tiếp theo hô “Người đâu, đem yêu nữ này bầm thây vạn đoạn cho ta!”
“Ta xem ai dám ——” Chỉ mấy gia đinh mà thôi Tuyết Lan cũng không để vào mắt, chưa chờ nàng động thủ tiếng nam nhân quát lớn đột nhiên truyền đến.
Chờ thấy được thân ảnh cao lớn ngược sáng đi đến xong hai đầu gối Kiều phụ mềm nhũn thiếu chút nữa ngồi quỳ trên mặt đất, nhanh chóng phản ứng lại liền quỳ xuống lớn tiếng thỉnh an.
“Vi thần tham kiến Dật Thân Vương!” Đây chính là thân vương đương triều, ông ta chỉ là một quan ngũ phẩm nho nhỏ, ngàn vạn không thể đắc tội Vương gia. Lúc này Kiều phụ đã quên mất nỗi đau mất con vừa rồi, chỉ đắm chìm trong sự sợ hãi vô biên.
Xưng hô như vậy mau chóng làm mọi người phản ứng lại, trong lúc nhất thời hô hô lạp lạp quỳ đầy đất, đều là kinh sợ không kềm chế được, chỉ trừ Tuyết Lan.
Từ Lâm Khiêm cũng không quan tâm việc của triều đình, nhưng vẫn biết một chút, phình lá gan ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc đụng phải tầm mắt Bạch Mộ Phong. Đây…… Đây không phải nam tử ngày đó sao? Từ Lâm Khiêm hoảng loạn cúi đầu, tâm loạn như ma.
“Chẳng qua chỉ là tiểu quan địa phương mà thôi, cũng dám một tay che trời, thật sự chuẩn bị chiếm núi làm vua xưng vương xưng bá sao? Vương phi của bổn vương là người ngươi có thể tùy ý khinh nhục? Thật là to gan ——” Nhớ tới một màn vừa rồi, Bạch Mộ Phong như cũ là tức giận khó tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.