Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 19: Vả Mặt Chân Ái Bạch Liên Hoa Vườn Trường ( 18 )




“Thanh Thanh, lần này cảm ơn em.” Dưới tình huống xấu hổ như vậy Lãnh Phong chỉ có trốn tránh, còn may có bạn gái giúp anh ta.

“Chúng ta là người yêu, giúp anh là nên làm.” Bạch Thanh Thanh thẹn thùng cười, nhu nhược như bạch liên lay động.

Lãnh Phong trong lòng cảm động, càng thêm ngưỡng mộ quý trọng Bạch Thanh Thanh, hạ quyết tâm phải đối xử tốt với cô ta.

Lúc Ngô Tuyết Lan vào cửa liền cảm nhận được một tầm mắt ăn thịt người, nhưng cô không thèm để ý từ từ nhàn nhàn ngồi vào chỗ, một tay nâng cằm phát ngốc.

Trong khoảng thời gian này tới nay, tất cả mọi người đã biết gút mắt tình cảm của ba giữa Lãnh Phong, vốn tưởng rằng này ba người oan gia ngõ hẹp nhất định lưỡng bại câu thương, nhưng ai biết thế nhưng bình tĩnh như thế, thật là chẳng vui gì hết.

Thời gian tích tắc trôi qua, giữa trưa có tiếng la hét ầm ĩ từ bên ngoài truyền đến, tăng thêm vài phần không bình tĩnh trong cơn nóng bức sau giờ ngọ.

“Tôi tới tìm con gái tôi, các người không thể ngăn tôi…… Thanh Thanh……” Cái tên quen thuộc quét đi cơn buồn ngủ của Ngô Tuyết Lan, khó được xốc lên tinh thần.

Cười như không cười nhìn về phía Bạch Thanh Thanh, quả thật là sắc mặt tái nhợt không thấy một tia huyết sắc, trong mắt lập loè sợ hãi kinh hoảng cùng với một tia che giấu chán ghét, tuy rằng chỉ có trong nháy mắt mà thôi.

“Thanh Thanh em không sao chứ? Sắc mặt thật không tốt, không bằng chúng ta đi phòng y tế nhìn xem sao!” Mặc dù tâm tình không tốt, Lãnh Phong vẫn quan tâm Bạch Thanh Thanh như cũ.

“Em không sao.” Bạch Thanh Thanh lắc đầu, sắc mặt tái nhợt hiện lên một tia đỏ ửng, chỉ là đôi tay giấu dưới bàn lặng lẽ nắm chặt.

“Thanh Thanh…… Thanh Thanh…… Ba tới thăm con.” Âm thanh ngoài cửa càng lúc càng lớn, khiến người khác khó có thể bỏ qua.

Lãnh Phong nghe vậy nhíu mày, anh ta đã nghe được âm thanh ngoài cửa, nhấc chân định đi tìm hiểu kỹ.

“A Phong, bụng em không thoải mái, chúng ta tới phòng y tế đi!” Bạch Thanh Thanh nắm lấy cánh tay Lãnh Phong, trên tay hơi dùng sức mà trở nên trắng, như là sợ Lãnh Phong chạy mất.

Lãnh Phong dừng chân lại đánh giá sắc mặt Bạch Thanh Thanh, ánh mắt hiện lên tìm tòi nghiên cứu nhưng cũng chưa nói gì, chậm rãi gật đầu.

Ngô Tuyết Lan chờ chính là trận trò hay này, sao có thể mặc kệ nam nữ vai chính chạy trốn, lập tức đứng lên chặn đường bọn họ.

“Từ từ ——”

Khóe miệng ngậm tươi cười trào phúng, giọng Ngô Tuyết Lan cất cao không ít quả thực thành công khiến cho mọi người chú ý.

“Bạch Thanh Thanh, nếu tôi không nghe lầm, người bên ngoài đang kêu tên của cô thì phải! Dù sao toàn bộ trường học chẳng ai có cùng tên với cô, cô cứ như vậy chạy trốn làm gì? Chẳng lẽ là làm nhiều chuyện trái với lương tâm quá rồi?”

Lời nói của Ngô Tuyết Lan khiến cho các bạn học tranh luận, bắt đầu rộn ràng nhốn nháo thảo luận lên, càng thêm sôi nổi.

“Đúng vậy, cô ta nếu không làm chuyện trái với lương tâm thì chạy cái gì? Người đàn ông ở ngoài hình như tự xưng là ba cô ta, này có cái gì không thể gặp.”

Những lời như thế nhiều đếm không xuể, Bạch Thanh Thanh nước mắt cũng sắp rớt, hiện tại đã không có đường rút lui, cô ta chỉ có thể căng da đầu đáp.

“Tiếng vừa rồi là gọi tôi sao? Xin lỗi tôi không nghe rõ, cảm ơn nhắc nhở.” Chuyện tới hiện giờ chỉ có liều chết không nhận, tóm lại chỉ là lấy cớ một cách đàng hoàng mà thôi.

“Không có gì, nếu ngoài cửa chính là ba cô, cô nhanh đi xem đi! Dù sao nơi này của chúng ta cũng là trường học quý tộc, cãi cọ ầm ĩ dễ dàng xảy ra chuyện.”

Đây là đang châm chọc gia cảnh của cô ta sao? Bạch Thanh Thanh cắn chặt răng, không phải chỉ là xuất thân tốt hơn cô ta sao? Trừ bỏ cái này, Ngô Tuyết Lan chỗ nào so được với cô ta?

Lãnh Phong khó được không có há mồm phản bác, trên thực tế anh ta cũng tán đồng lời nói của Ngô Tuyết Lan, rốt cuộc ở đây đều không phải người thường, sau lưng đều đại biểu cho các thế lực khác nhau, náo loạn nữa sẽ rất khó xem.

Ngô Tuyết Lan theo ở phía sau xem náo nhiệt, làm Bạch Thanh Thanh tức run bắn cả người, một đám người nối đuôi nhau mà nhập bọn cùng nhau xem náo nhiệt, chỉ có thể làm cô ta càng thêm khó chịu.

“Thanh Thanh cuối cùng con cũng ra rồi, nhóm bảo vệ ngoài cửa này đều ngăn không cho ba đi vào.” Bạch Cường thấy Bạch Thanh Thanh ánh mắt sáng lên, nếu không phải bị ngăn lại ông đã sớm nhào lên.

Quần áo giặt đến bạc màu mang theo nếp nhăn, rõ ràng người đàn ông hơn bốn mươi tuổi lại vô cùng tang thương, nếp nhăn trên mặt giống như khe rãnh trên núi, thì ra đây là cha ruột của Bạch Thanh Thanh, một hán tử nông thôn giản dị tự nhiên thô lỗ vô tri.

Ngô Tuyết Lan một bên đánh giá người cha này của Bạch Thanh Thanh, lại kết hợp tư liệu 008 đưa, mau chóng đưa ra kết luận.

Này lại nói tiếp chính là một đoạn chuyện xưa khác, Bạch Thanh Thanh xuất thân gia đình nông thôn, người xinh đẹp học tập tốt, cũng là tồn tại giống như thôn hoa. Cô ta từ nhỏ liền tâm cao khí ngạo, sau khi hiểu biết về thành phố lớn phồn hoa càng bị mê hoặc, chết sống cũng muốn dọn đến sống trong thành phố.

Bạch Cường yêu thương Bạch Thanh Thanh, tuy rằng khó xử vẫn cắn răng tới nơi này an cư lạc nghiệp, mỗi ngày làm việc nặng nhọc nuôi sống con gái, đáng tiếc ông một phen khổ tâm tất cả đều đút cho chó ăn.

Học phí trường học quý tộc há lại gia đình như Bạch Thanh Thanh có thể gánh vác nổi, nhưng Bạch Cường vẫn cắn răng chấp nhận, có thể thấy được quyết tâm này. Đáng giận nhất chính là, Bạch Thanh Thanh trước nay cũng không chịu để người ngoài biết quan hệ cha con với Bạch Cường, không cho phép ông đến trường học.

Trên thực tế nguyên chủ cũng từng tra được chuyện này, đem việc này thọc tới Lãnh gia, đáng tiếc chính là khi đó Bạch Thanh Thanh hai người cảm tình đã bền chắc, không chỉ có không có thể chia rẽ bọn họ, ngược lại làm cho bọn họ cảm tình càng tốt.

Về phần là chuyện gì khiến hán tử thật thà Bạch Cường này không màng Bạch Thanh Thanh phản đối chạy tới trường học, Ngô Tuyết Lan ý vị thâm trường cười.

“Ba, ba tới trường học làm gì vậy? Ba muốn tìm con, gọi một cuộc điện thoại là được rồi.” Bạch Thanh Thanh mặt mang mỉm cười, không nhìn kỹ căn bản phát hiện không được cô ta cứng đờ.

“Ba……” Bàn tay to thô ráp của Bạch Cường chà xát góc áo, nghĩ một hồi làm như hạ quyết tâm nói.

“Ba muốn tìm con thương lượng nhưng tìm không thấy người, đành phải tới trường học.” Ông chính là nói thật, số din động của Bạch Thanh Thanh ông cũng không biết, chỉ có lúc đòi tiền ồng mới có thể nhìn thấy con gái.

Bạch Thanh Thanh còn chưa kịp nói chuyện, Ngô Tuyết Lan lại dẫn đầu bật cười, “Ha ha……”

“Cô cười cái gì?” Lãnh Phong chính là không muốn nhìn dáng vẻ hiện giờ của Ngô Tuyết Lan, lập tức bực bội nói.

“Thân là cha mà lại không biết số điện thoại số điện thoại của con gái nhà mình, này chẳng lẽ không buồn cười sao? Việc Bạch Thanh Thanh có di động này chúng ta đều biết rồi, cũng đều có lưu số điện thoại, thì ra ở trong lòng Bạch Thanh Thanh chúng ta nhóm bạn học này so với ba cô ta còn quan trọng hơn, thật là khiến người ta cảm động mà.”

Thái độ của Lãnh Phong Ngô Tuyết Lan cũng không để ý, chẳng qua chỉ là đứa nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi, nếu không phải vì làm nhiệm vụ cô căn bản khinh thường đấu với người như vậy.

“Bạch Thanh Thanh thật đúng là bất hiếu nha, ba của cô ta mà lại hoàn toàn không biết gì về cô ta cả.”

“Nhìn bộ dạng của ba cô ta bị ghét bỏ cũng là có khả năng, thì ra cô ta không phải vô tội như trong tưởng tượng của tôi nha!”

“Ngô Tuyết Lan nói rất đúng, chuyện chúng ta đều biết ba cô ta lại không biết, thật là quá đáng thương.”

Các bạn học cũng không cố kỵ Bạch Thanh Thanh lập tức liền bắt đầu thấp giọng thảo luận, nói thật nếu không phải cố kỵ Lãnh Phong bọn họ mới không nhỏ giọng như thế đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.