Editor: Kiều Tiếu Nương Tử
"Chính xác, khi giá trị hắc hóa trở về số 0, ký chủ vốn dĩ không thuộc về vị diện này sẽ bị vị diện bài xích, theo phương thức do vị diện quyết định mà rời đi, đồng thời thời gian bài xích sẽ tương ứng với thọ mệnh của nguyên chủ để tránh việc phát sinh nguy hiểm cho ký chủ."
"Thế nên, vị diện này..."
Trong cốt truyện gốc, thời gian của nguyên chủ không còn được mấy ngày.
"Đúng" Tiểu Phấn Hồng mở miệng chứng thực suy đoán của Yến Lạc, "Sau khi giá trị hắc hoá của vị diện này về giá trị gốc, ký chủ phải nhanh chóng rời khỏi để tránh phát sinh ngoài ý muốn."
Trên giao diện còn dư ba mươi mấy giá trị hắc hoá, Yến Lạc chớp chớp mắt, thực nhanh phải rời khỏi nơi này sao? Cũng đúng, dù sao cũng không phải thế giới của mình, không phải thân thể của mình.
"Vậy thế giới này sẽ thế nào?"
"Nếu dựa theo quỹ đạo mà ký chủ đã dẫn dắt, đối với vị diện này mà nói, tất cả là do thọ mệnh của ký chủ đã tới, chết đi là chuyện bình thường thôi."
Như vậy cũng khá tốt, Yến Lạc gật đầu tỏ vẻ bản thân đã hiểu, xinh đẹp ngáp một cái, màn che cửa sổ bị kéo lên một nửa, vài tia sáng mặt trời chiếu xuống bên gối Yến Lạc, ánh vàng rực rỡ loá mắt.
Chắc bởi vì là vị diện thứ nhất nên mới đơn giản, cơ hồ đến bây giờ cô đều không có nhìn thấy mấy đồ vật đen xì linh tinh kia.
Đôi mắt khép lại, hô hấp bằng phẳng, nơi này thật đúng là an bình.
Cứ như vậy vài ngày trôi qua, thuốc mê trên người Yến Lạc sớm đã biến mất, mỗi ngày cứ theo quy luật, mặc kệ buổi tối hôm trước cô ngủ như thế nào, buổi sáng hôm sau đều sẽ phát hiện có cái đầu vàng rực rỡ kề sát vào cổ cô, tiếp đó dùng cơm sáng, giải trí nho nhỏ, cơm trưa, ở hoa viên uống trà chiều, cơm chiều, tiếp theo lại đến thời gian đi ngủ.
Sinh hoạt thong dong yên bình như vậy lại có thể lục tục giải quyết 6 điểm giá trị hắc hoá của Tu Ẩn.
Nhưng Yến Lạc càng ngày càng cảm thấy không thích hợp.
Tựa hồ thêm một lần nữa cô bị nhốt lại, ngoại trừ toà cung điện này cộng thêm khu vực gần cung điện và hoa viên nhỏ ngoài kia, những chỗ khác cô không thể tới.
Rốt cục ở thời điểm trà chiều của một buổi chiều nọ, Yến Lạc kìm nén không được dò hỏi Tu Ẩn, người mà ngày nào cũng như ngày nào đúng giờ sẽ tới nói chuyện với cô.
Khi đó Tu Ẩn còn đang bưng chén hồng trà hoa lệ (*hồng trà: tên một loại trà), hơi nóng của hồng trà lan toả lên trên mặt hắn, khiến cho giờ phút ấy Yến Lạc không nhận ra tia nguy hiểm chợt loé lên trong đôi mắt Tu Ẩn.
Tươi cười của hắn khẽ ngừng lại, đầu ngón tay vuốt ve chén trà, "Đi ra ngoài? Tại sao?"
Chỗ này có thể bảo hộ tốt cho cô không phải nhận bất kì nguy hiểm nào, đồng thời sẽ chiếu cố tốt thân mình nho nhỏ kiều nộn (*tương đương với mềm mại) của cô.
Công chúa bình hoa, kiều quý giống hệt bình hoa, chạm nhẹ một cái cũng có thể khiến nó bị vỡ nát.
"Tôi không thể cứ ở mãi trong chỗ này, đúng không?" Yến Lạc cầm một miếng điểm tâm nhét vào miệng mình, trải qua một khoảng thời gian ở chung, Yến Lạc cảm thấy cô đã thành công thăng chức trở thành tiểu tỷ tỷ của Tu Ẩn.
Thực rõ ràng, gần đây nụ cười thật lòng của hắn càng ngày càng nhiều, hơi thở u ám càng ngày càng ít đi, thành công bước lên vương vị, nhiệm vụ được giải quyết hơn nửa rồi, sau đó liếc nhìn giá trị hắc hoá chỉ số 25, Yến Lạc có chút phiền muộn.
Hm... Hay là đi tìm vợ cho đứa nhỏ này?
Cánh tay chợt đau xót, cả người nghiêng về một bên, Yến Lạc ngã vào trong lòng người gần nhất có hơi thở vô cùng quen thuộc.
Nâng lên cặp mắt đen như lưu li đang ẩn chứa kinh ngạc, giờ phút này khoảng cách giữa hai người cực gần, chóp mũi cơ hồ muốn chạm vào nhau.
Đến mức Yến Lạc có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp từ người này.