Editor: Kiều Tiếu Nương Tử
Mặc kệ giá trị hắc hoá là cái gì, thì người có giá trị hắc hoá trên 70 đang dùng vẻ mặt đơn thuần tựa như chưa phát sinh chuyện gì cùng cô nói chuyện phiếm.
Nếu như không có giao diện này, chỉ nhìn gương mặt thôi, cô chắc chắn sẽ cảm thấy hắn có chút soái khí ngời ngời, thậm chí là rất đáng yêu.....
Đây hẳn là tâm cơ boy trong truyền thuyết!
Kiến thức, kiến thức……
Thân mình nhỏ bé của Yến Lạc lần nữa rụt rụt lại, lạnh lẽo cùng tìm tòi nghiên cứu trong đáy mắt Tu Ẩn hồi vừa rồi đã sớm biến mất, nhướn mày cười, "Hình như tôi còn chưa làm gì mà nhỉ? Sợ hãi vậy sao?"
Yến Lạc lắc lắc đầu nhỏ.
“Sao không thấy cô sợ hãi hai người kia giống như vậy?" Tu Ẩn một tay chống cằm, trắng nõn ngón tay kề sát bên môi, nhẹ giọng mở miệng, bộ dáng tựa hồ có chút khó hiểu.
Yến Lạc không nghe rõ lời hắn nói, mờ mịt ngẩng đầu a một tiếng.
Dáng vẻ ngây ngốc làm Tu Ẩn lần nữa bật cười.
Tươi cười lóa mắt này làm Yến Lạc nhịn không được muốn trốn tránh.
Rõ ràng nhìn như là người đứng ở dưới ánh nắng mặt trời...…
Yến Lạc hơi hơi dừng một chút, nhớ ra, Tu Ẩn cũng từng là một tiểu nam hài đơn thuần nhưng hiện thực chốn cung cấm đã bức bách hắn thành ra như vậy, có thể nói, nơi này chính là nơi tạo nên tính tình của hắn.
Nghĩ đến đây, Yến Lạc nhìn sợi tóc mềm mại của thiếu niên, nhịn không được có chút mềm lòng.
Hắn mới là tiểu hài tử chưa tròn mười lăm, mười sáu tuổi, hơn nữa điều quan trọng là..... Lớn lên thật đẹp mắt!
Hoàn toàn không giống với đứa em trai ác liệt trong nhà cha mẹ nuôi của cô.
"Tôi không sợ cậu.” Yến Lạc không kìm lòng được giơ tay chạm vào sợi tóc trên trán Tu Ẩn, xúc cảm mềm mại hệt như trong tưởng tượng.
Tu Ẩn hơi sửng sốt, cảm nhận được động tác to gan lớn mật của Yến Lạc, cười, nghiêng con ngươi nhìn cô, bên trong đôi mắt xanh lam không biết cất dấu cảm xúc gì.
"Chẳng qua chỉ là một hoàng tử không quyền không thế, nên không có gì đáng phải sợ đúng không?" Tu Ẩn tỏ vẻ không sao cả nói, "Cô hẳn là biết điều kiện thừa kế hoang đường của quốc gia này rồi? Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, cho dù là cô có được An Đức Liệt bảo vệ, cũng không nên khinh thường Tạp La Nhĩ."
Mặc kệ điều kiện thừa kế có vớ vẩn thế nào, hai người kia chắc chắn sẽ không để đối phương có quyền danh chính ngôn thuận lên kế thừa vương quốc.
Cho nên mặc kệ bên nào tìm được công chúa chân chính, người bị tranh đoạt có thể nói là một chân đã bước vào trong quan tài.
Nghĩ đến đây, bên góc khuất, Tu Ẩn khẽ động khóe môi một chút.
Mà Yến Lạc nhìn cặp mắt xanh lam của Tu Ẩn, trong đôi mắt đó chứa đầy cảm xúc không thèm để ý.... Có chút giống cô trước đây....
Đôi mắt thanh triệt, trong lòng lại bi thương, lúc đó cô đã suy nghĩ những gì nhỉ? Nghĩ vậy, buột miệng thốt ra một câu, “Đừng khóc……”
Tu Ẩn cùng Yến Lạc đều ngây ngẩn cả người.
Tu Ẩn liếc mắt nhìn Yến Lạc một cái, đáy mắt xẹt qua một tia buồn cười.
Khóc? Cô ấy biết bản thân vừa nói cái gì không?
Hắn sao có thể, khóc?
"Đinh —— Giá trị hắc hoá của Ngải Nhĩ Tư Lan Khắc Tu Ẩn -10, giá trị hắc hóa hiện tại là 61/100."
Đột nhiên xuất hiện thông báo giá trị hắc hoá giảm mạnh làm Yến Lạc sửng sốt trong giây lát, sau đó đáy mắt xẹt qua một tia hiểu rõ.
Cô nghĩ dường như cô đã biết cách làm giá trị hắc hoá của Tu Ẩn tăng chậm lại.
Lúc trước cô cũng giống vậy, chẳng biết cha mẹ của mình ở đâu, bị người nhận nuôi, thời gian đầu sinh hoạt không gặp vấn đề gì, nhưng thời gian sau đó cha mẹ nuôi sinh ra một đứa trẻ, cô liền trở thành người bị coi thường, thậm chí là bị chướng mắt.
Trong nhà không có người nói chuyện với cô, tới trường học còn thường xuyên bị người ta bắt nạt, đồng thời cộng thêm cả ngày phải sống trong sự đe doạ của những đồ vật kia.