Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần

Chương 146: Như thế nào là cuồng em gái (46)




Mà Yến Tề cùng Yến Bách, Yến Lạc đã sớm đoán được hai người sẽ xảy ra chuyện, nhưng Yến Lạc lại biết mức độ này sẽ không ảnh hưởng đến tánh mạng, hơn nữa tinh hạm của liên minh còn chưa tìm được, bọn họ lại là năng lực giả có cấp bậc tinh thần cao như vậy.
Sẽ không có việc gì.
"Ký chủ thân ái, đã phát hiện được thân phận của người đang tiếp cận ngài, người cầm đầu là Đế Thiên." Tiểu Phấn Hồng dừng một lát mới mở miệng.
Rũ con ngươi, Yến Lạc hơi sửng sốt, "Đế Thiên?"
Hắn tới làm gì?
"Ký chủ thân ái, đo lường được trong không khí có chất gây hôn mê, có cần mở chế độ che chắn hay không?"
"Tiểu Phấn Hồng, bọn họ có bao nhiêu người?"
"Sáu người."
Sáu người, hướng về cô một cách rõ ràng như vậy, mặc dù không phải ở chỗ này, cũng chạy không thoát.
Bất quá Lục Bất Trì hẳn là sắp tới rồi, nhưng thật ra muốn xem bọn hắn định làm cái gì.
"Che chắn." Yến Lạc chậm rãi nhíu mày ngã xuống, đồng thời còn không quên khích lệ Tiểu Phấn Hồng một chút, "Không nghĩ tới hố phấn như em cư nhiên còn có điểm dùng."
Tiểu Phấn Hồng: ".."
"Điện hạ?"
Yến Lạc nhắm mắt lại, nghe được thanh âm "đác đác", tiếng bước chân của vài người chậm rãi tới gần, sau đó thân mình cô bị túm lên.
"Mang đi."
"Điện hạ, tuy rằng đây là một điều tiết giả đỉnh cấp, nhưng liên minh sẽ vì một người như vậy mà đáp ứng những điều kiện đó sao?"
Âm thanh của Đế Thiên âm trầm, mang theo hai phần tàn nhẫn, "Liên minh đáp ứng hay không đáp ứng cũng không quan trọng, hiện tại, nhân vật được tính là lợi hại ở liên minh chỉ còn một mình Lục Bất Trì, mà người này chính là lợi thế để chúng ta áp chế Lục Bất Trì."
Cảm xúc lạnh lẽochạm vào chỗ cổ tay, Yến Lạc không động đậy, chỉ là cẩn thận cảm thụ một chút, trên tay hẳn là thứ gì đó giống như còng tay, ngay sau đó thân mình bị thô bạo xách lên.
Không biết đi bao lâu, cũng không biết hiện tại rốt cuộc là ở nơi nào, tóm lại sau một đoạn thời gian khá dài từ khi bị xách lên xe, Yến Lạc đã bị xách từ trên xe xuống dưới, hơi có chút thô lỗ bị người đặt trên mặt đất.
Khóe miệng Yến Lạc hơi nhếch lên, sợi tóc che lấp gương mặt cô, đôi mắt hơi hé ra trong nháy mắt, nhìn thoáng qua hoàn cảnh u ám chung quanh, sau đó lại nhắm mắt lại.
Trong lòng sâu kín thở dài một hơi.
Tiểu Phấn Hồng cảm thấy kỳ quái: "Ký chủ thân ái, là do vừa nãy nhóm người này làm ngài khó chịu sao? Em có thể.."
"Không, tiểu ca ca nhà chị cư nhiên thật sự có chuyện rất lớn gạt chị, hắn không phải tiểu ca ca ngay thẳng kia, cũng không giảm giá trị hắc hóa cho chị, ε= (′ο`*)) ai, thật thương tâm."
Tiểu Phấn Hồng: ".."
"Bất quá Tiểu Phấn Hồng.." Yến Lạc như cũ nhắm hai mắt.
"Làm sao vậy ký chủ?"
"Cảm xúc của nguyên chủ thật đúng là ảnh hưởng nhiều đến chị." Sau khi nghe được tin tức kia, ngực rầu rĩ, hoàn toàn không thể thư hoãn, đôi mắt ê ẩm, tựa hồ nháy mắt liền sẽ rơi lệ.
"Tác dụng của thuốc mê còn bao nhiêu lâu?"
"Ký chủ, ngài không sai biệt lắm có thể tỉnh, Lục Bất Trì cũng sắp tới rồi."
Yến Lạc lên tiếng, sau đó chậm rãi mở to mắt, đáy mắt còn mang theo hơi nước, mê mang nhìn chung quanh.
"Cô tỉnh rồi?" Âm thanh của Đế Thiên lại lần nữa trở nên ôn hòa, ngồi xổm xuống trước mặt Yến Lạc.
Nếu không phải hoàn cảnh chung quanh tối tăm, chỉ cần nhìn Đế Thiên với nụ cười thân thiện, thanh âm ôn hòa trước mắt này, Yến Lạc thật đúng là cho rằng cô được mời đến đây làm khách.
"Đế Thiên?" Cô gái nhỏ cố sức đứng dậy, đáy mắt mang theo cảnh giác cùng nghi hoặc, cảm nhận được sự dị thường trên cổ tay, lập tức cúi đầu xem xét, thấy rõ ràng còng tay trên cổ tay, ngữ khí bất mãn, "Anh đây là muốn làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.