Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần

Chương 105: Như thế nào là cuồng em gái (5)




"Lúc trước có người từng kiểm tra tiềm lực tinh thần cho con chưa?"
Âm thanh Yến Tề cố tình đè thấp, đáy mắt mang theo cân nhắc.
Lục Bất Trì trầm mặc lắc đầu, không biết nghĩ tới cái gì, tay hơi buộc chặt, trong mắt càng là lành lạnh.
Yến Tề hiểu rõ, đầu tiên không nói tới những tinh tế hẻo lánh đang trong thời kỳ hỗn loạn đó có thể kiểm tra tiềm lực tinh thần hay không, nếu thật sự kiểm tra, liền không có khả năng được liên minh mang về.
Tác phong nhất quán của đế quốc chính là thiên tài không thể cống hiến sức lực vì mình, thì phải hoàn toàn phá hủy, không lưu hậu hoạn.
Tuổi nhỏ như vậy, cũng là đáng thương.
"Ba biết con khẳng định có rất nhiều chuyện muốn làm, muốn trở nên mạnh hơn để thay đổi thứ gì đó, nhưng nếu con đã kêu ba một tiếng ba, vậy trong thời gian kế tiếp, con phải nghe theo an bài của ba."
Đáy mắt Yến Tề mang theo cân nhắc, mở miệng.
Lục Bất Trì buông tay ra, như cũ trầm mặc.
"Còn nữa.. Thu hồi một thân lệ khí của con đi, con có nghĩ tới, nếu không phải phi thuyền của liên minh vừa lúc đi ngang qua, giờ phút này nếu con bị người của đế quốc tìm được, hơn nữa mang về sẽ là tình huống như thế nào không?"
Sống không bằng chết hay là chết?
Âm thanh Yến Tề trầm xuống, Lục Bất Trì đột nhiên ngẩng đầu, một đôi con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm vào hắn.
Liền thấy nam nhân sâu không lường được kia đỡ lấy cô bé bên cạnh, làm như không chút để ý mở miệng, "Ẩn nhẫn tiềm tàng trong nhất thời, cũng là một loại cường đại."
Nếu lúc sau vẫn có lực công kích như vậy, hắn nghĩ dù dạy dỗ cách nào cũng chỉ là uổng công thôi.
Bất quá lúc này Lục Bất Trì nhưng thật ra chỉ hơi mím môi, âm trầm lãnh lệ dưới đáy mắt chậm rãi cởi đi.
Cái loại cảm giác cực độ mẫn cảm khẩn trương nguy hiểm này biến mất, thu lại, sắc mặt thiếu niên tái nhợt, mang theo một tia dinh dưỡng bất lương gầy yếu, mặc dù đã ở liên minh nghỉ ngơi mấy ngày lại vẫn hơi mang vẻ mệt mỏi như cũ.
Vừa mới từ khu vực chiến loạn trở về, khẩn trương mẫn cảm ngủ không tốt cũng là chuyện bình thường.
Nhìn Lục Bất Trì như vậy, Yến Tề không có thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngược lại cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng mạnh.
Hắn vốn dĩ không kỳ vọng Lục Bất Trì có thể nhanh như vậy hiểu rõ lời nói của hắn có ý gì, nhưng mà Lục Bất Trì đã hiểu, hơn nữa thực mau liền hiểu..
Tuổi này, tâm tính này, ngộ tính này, chờ đến lúc trưởng thành, nhất định không phải người có thể dễ dàng khống chế.
Liên minh rốt cuộc là nghĩ cái gì? Về sau dùng đứa nhỏ này chèn ép đế quốc? Vẫn là kỳ vọng hắn có thể sửa lại tâm tính của đứa nhỏ này?
Đừng đùa được không? Yến Tề cảm thấy áp lực gấp bội xoa xoa cái trán.
Đáy mắt lại là xẹt qua một tia đen tối, chuyện khác hắn không rảnh quản, chỉ cần ở trong sự khống chế của hắn, đừng uy hiếp đến Tiểu Lạc và Tiểu Bách là được, mục đích khác, hắn cũng không phải thực để ý.
Chờ đến thời điểm Yến Lạc mơ mơ màng màng mở to mắt, thì thấy mình đang được Yến Tề ôm vào biệt thự.
Cô nhóc ghé vào vai ba mình, mềm mại ngáp một cái, giơ tay xoa hai mắt của mình, sau đó liền thấy được Lục Bất Trì đi theo sau Yến Tề giương mắt nhìn mình một cái.
Theo bản năng lộ ra một nụ cười sáng lạng.
Lục Bất Trì giấu đi một thân hơi thở âm u không biết đang suy nghĩ cái gì, thấy Yến Lạc cười với mình thì hơi hơi sửng sốt, dừng một chút, lại cúi đầu.
Giờ phút này một bàn tay to đặt lên đầu Yến Lạc, thanh âm của Yến Tề vang lên sát bên tai, "Bảo bối rốt cuộc tỉnh? Trên đường đi con ngủ rất thoải mái nha."
Ngữ khí hắn chế nhạo, mang theo ý cười.
Vốn dĩ nói tốt cùng đi đón tiểu ca ca về, kết quả là ngủ suốt một đường, cô bé hơi ngượng ngùng dời mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.