Mau Xuyên Ngược Tra Chỉ Đạo Sổ Tay

Chương 7: Hello Tổng Tài Daddy 6






Edit by Lăng Siêu Trầm Ngư
- --------------------------------
Mẹ Cố không rõ vì sao cha Cố lại hỏi như vậy?
"Vậy sao bà lại tốt với Thịnh Tình thế?"
Cha Cố không rõ, mẹ Cố vì sao tốt với Thịnh Tình như vậy? Tốt một cách thái quá!
Ông vẫn luôn nhớ kỹ, có một lần ông và mẹ Cố đang trên phố, bà nhìn trúng một sợi dây chuyền kim cương, không chút do dự lấy thẻ ra mua, cho đến một ngày, thỉnh thoảng ông lại thấy Thịnh Tình đeo sợi dây chuyền kim cương đó mới lén hỏi mẹ Cố, lúc đó ông mới biết được, dây chuyền là bà tặng.
Rõ ràng Linh Tê mới là con gái bọn họ, vì sao vợ mình lại đối với người ngoài còn tốt hơn cả con gái?
"Ông à, mấy năm nay Linh Tê không ở đây, là Thịnh Tình vẫn luôn cùng chúng ta, tôi đối tốt với Thịnh Tình một chút thì có gì sai?"
Cha Cố không biết nên nói như thế nào mới thuyết phục được mẹ Cố, "Linh Tê đã trở về, vì sao bà không chịu đối tốt với nó một chút?"
"Sao tôi lại không tốt với nó? Tôi vẫn luôn nhờ Thịnh Tình và Cẩn Niên chăm sóc Linh Tê kia mà? Linh Tê oán giận tôi, cũng không phải ông không biết?"
Mẹ Cố nghĩ đã cảm thấy ấm ức, chẳng lẽ bà lại không muốn yêu thương con gái mình thật tốt sao? Vậy cũng phải được Linh Tê chấp nhận mà, trước đó khi Linh Tê thấy bà, lãnh đạm như vậy, giống như hai người xa lạ, cho dù bà có tràn ngập tình thương của mẹ cũng không có chỗ để!
"Hiện tại tôi không muốn nghe bà nói những thứ này, bây giờ Linh Tê đang nằm viện, con bé không muốn thấy Thịnh Tình và Đường Cẩn Niên, nếu bà không muốn viễn viễn mất đi đứa con gái này, thì chăm sóc nó cho tốt! "|
Mẹ Cố gật đầu, không nói được một lời, hơi ảm đạm theo cha Cố xuống dưới.

Cha Cố không rõ vợ mình có nghe lọt tai những lời ông nói hay không, chỉ mong cảm tình giữa hai mẹ con! không nên quá xa cách.
!
!
"Cố Linh Tê, có phải cô có bệnh không hả?"
Sau khi Đường Cẩn Niên ra khỏi đồn cảnh sát đã chạy như bay đến bệnh viện, anh ta muốn xem xem, rốt cuộc Cố Linh Tê đang giở trò quỷ gì?
Cố Linh Tê nghe giọng nói Đường Cẩn Niên vang lên ngoài cửa, không khỏi cười nhạt, đây hoàn toàn là tiết tấu tìm đường chết mà.
"Rầm" một tiếng, cửa bị đẩy ra!
Đường Cẩn Niên vẫn ăn mặc như trước kia, thoạt nhìn ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái, nếu như trên mặt không tức giận nặng như vậy thì tốt hơn.
"Đường Cẩn Niên, lẽ nào không ai dạy anh, ở bệnh viện phải ăn nói nhỏ nhẹ, tránh làm phiền người khác sao?"
Cố Linh Tê buông tạp chí trong tay, dùng lời nhỏ nhẹ nhìn về phía Đường Cẩn Niên, cô thực sự nghĩ không ra, sao Thịnh Tình lại muốn một người đàn ông không có phong độ như thế vậy?
Nếu vẫn muốn, cô chắp tay đưa tiễn được rồi nha.
"Cố Linh Tê, cô! mẹ nó đúng là có bệnh!"
Đường Cẩn Niên nhìn ý cười giễu cợt trên mặt Cố Linh Tê, trong nháy mắt không thể nào liên tưởng được tới cô bé vẫn luôn theo sau mông anh, kêu "anh Cẩn Niên" trong trí nhớ kia.
"Đương nhiên là tôi có bệnh, không bệnh thì tôi tới bệnh viện làm gì?"
Thịnh Tình từ từ chạy đến, gương mặt đỏ ửng tươi cười, đỡ Đường Cẩn Niên đang phẫn nộ, thấp giọng vỗ về, "Cẩn Niên, đừng tức giận, Linh Tê là phụ nữ có thai, tâm tình có chút không ổn định! "
"Con mẹ nó cô câm miệng cho tôi!"
Bỗng nhiên Cố Linh Tê ném tạp chí trong tay tới trước mặt Thịnh Tình, không hiểu được là vì đã từng đóng vai nữ cảnh sát hay sao, mà lúc này đây tay Linh Tê rất chuẩn, cạnh bìa tạp chí thoáng cái đập vào trán Thịnh Tình, cái trán nhanh chóng xanh tím một mảng.
Đường Cẩn Niên nhìn thấy Tiểu Bạch Hoa trong lòng bị ấm ức như vậy, không khỏi đỡ Thịnh Tình, không ngớt miệng hỏi, "Vợ à, em có sao không? Đi, anh dẫn em đi tìm bác sĩ! "
Thịnh Tình bị thương, Đường Cẩn Niên cũng không kịp tìm Cố Linh Tê gây phiền phức, lúc ra khỏi phòng bệnh còn hung hăng trừng mắt nhìn Cố Linh Tê, mang một loại cảnh cáo quân tử báo thù mười năm không muộn rất lớn.
"Thịnh Tình làm sao vậy?"
Cha Cố và mẹ Cố xuống lầu đã nhìn thấy Đường Cẩn Niên đỡ Thịnh Tình đi qua trước mặt, Đường Cẩn Niên vì chuyện Cố Linh Tê báo nguy đã hoàn toàn căm giận cha Cố mẹ Cố.
Trái lại Thịnh Tình lại dừng lại, "Bác trai, bác gái, con không sao, hai người mau đi xem Cố Linh Tê đi! "
Mẹ Cố còn muốn níu hỏi, cha Cố đã cường thế lôi mẹ Cố vào phòng bệnh.
Mẹ Cố vừa đến phòng bệnh đã nhìn thấy Cố Linh Tê thảnh thơi xem tiết mục văn nghệ trong ti vi, không khỏi có chút nổi giận, đoạt lấy điều khiển từ xa, tắt TV đi.
"Cố Linh Tê, con vừa làm cái gì vậy hả?"
Cố Linh Tê nhíu đôi mi thanh tú nhìn mẹ Cố, không khỏi ngồi dậy phân tích tính cách nhân vật mẹ Cố này, bà rốt cuộc là ngu xuẩn? Hay là ngu ngốc đây? Chẳng phân biệt được thi phi!
"Ôi mẫu thân đại nhân của con ơi, mẹ cảm thấy một người phụ nữ mang thai sáu tháng như con, có thể làm được gì đây?"
Cha Cố nghe Cố Linh Tê hờ hững nói như vậy, trong lòng có một dự cảm không tốt.
"Linh Tê, sao con có thể đối đãi với Thịnh Tình như vậy?"
Cố Linh Tê cũng căm ghét nghiến răng nghiến lợi, "Đối với một ả Tuesday, hẳn là con nên! làm gì đây nhỉ? Chẳng lẽ phải cảm tạ ả ta đã cướp đi vị hôn phu của con? Hay là cảm tạ đại ân vì vị hôn phu đã không cưới con? Ồ, không đúng, chắc là Thịnh Tình muốn gì thì con chắp tay dâng lên là được rồi, ả ta muốn vị hôn phu của con thì con đưa cho ả, hiện tại ả muốn cha mẹ con, con cũng có thể chắp tay đứa tiễn, là như vậy sao? Nếu như phụ thân đại nhân và mẫu thân đại nhân cảm thấy Thịnh Tịnh làm con gái của hai người tốt hơn, như vậy từ giờ trở đi, phiền hai người đừng xuất hiện trước mặt con! "
Cố Linh Tê nói một hơi dài như một đoạn văn, lúc nói lời này, cô cảm nhận được chấn động rõ ràng trong lòng, giống như tâm tình của Cố Linh Tê nguyên bản đã ảnh hưởng tới cô vậy.
Tâm nguyện của Cố Linh Tê là giao con mình cho cha mẹ nuôi lớn, cô nói như vậy, có thể sẽ đẩy cha mẹ ngày càng xa!
Nếu quả thực như vậy thì cô không thể lấy chúc phúc chi tâm từ tay Cố Linh Tê được rồi.

Linh Tê không khỏi ảo não, cô không phải loại người sẽ nén giận, cũng không thể sống buông thả được.
Mẹ Cố nghe lời này của Cố Linh Tê cũng không thể tức giận, bỗng chốc ngã ngồi ở trên ghế, khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem.
"Số tôi sao lại khổ quá, nuôi một đứa con gái, vậy mà lại nuôi ra một con sói mắt trắng, lúc mang thai thì bị sưng cả người, lúc sinh con thì lại bị khó sinh, tôi liều mạng sinh ra một đứa con gái, hôm nay nó đối với tôi như vậy đây! "
Mẹ Cố càng nghĩ càng ấm ức, cũng bởi vì lúc sinh con quá hung hiểm, bọn họ mới nhất trí quyết định không nên sinh đứa thứ hai.
Nhiều năm như vậy, con tiện nhân kia không ít lần ở sau lưng bà chê cười nhà họ Cố tuyệt hậu!
Đứa con gái mà bà đã vất vả nuôi nấng, chẳng những không hiểu nỗi vất vả của bà mà còn chọc vào lòng bà thế này đây!
"Đủ rồi!"
Cha Cố nghe mẹ Cố vừa khóc vừa quở trách lúc mang thai khổ cực thì đã không nhịn được nữa.
"Ông gào lên với tôi! Ông lại có thể gào lên với tôi?"
Mẹ Cố không thể tin được, người đàn ông xem bà như công chúa mà sủng ái hai mươi mấy năm nay, hiện tại lại có thể gào lên với bà!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.