Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 631: Thế giới hiện thực (146)




Tác giả: Vân Phi Mặc
Cổ Hàn Ngọc cân nhắc dụng ý của nàng, suy tư một hồi rồi mới lên tiếng.
"Nếu ta nói không có bất kỳ ý tưởng gì, sợ là Mộc hương quân cũng sẽ không tin." Cổ Hàn Ngọc nhẹ giọng nói.
Lời này đúng là kín kẽ.
Người nghe có thể nghĩ là hắn có ý với ngôi Hoàng đế, cũng có thể nghĩ là hắn không quan tâm ngôi Hoàng đế. Tất cả đều do người nghe nghĩ thế nào thôi.
Như vậy, nếu Bắc Vũ Đường có mục đích riêng, không phải người có thể giao hảo, cũng không thể tạo thành trường hợp hoạ từ miệng mà ra được.
Bắc Vũ Đường nghe được, cười khẽ một tiếng, cũng không tức giận, ngược lại còn cảm thấy mình không nhìn lầm người.
Kiếp trước, Cổ Phàm Chi có nữ nhi của vận mệnh là Cố Phiên Nhiên ở bên nên xuôi gió xuôi nước, thuận lợi bước lên lên ngai vàng. Nhưng nàng biết, vị này mới là người vốn có thể một bước lên trời, nhưng do Cố Phiên Nhiên sử dụng quỷ kế mới bị Văn Tuyên Đế ghét bỏ, chặn hoàn toàn đường bước lên ngai vàng của hắn.
Bắc Vũ Đường cũng không vừa lòng với câu trả lời của hắn, nàng hỏi thẳng, "Tam điện hạ chỉ cần nói cho ta biết là muốn hay không muốn thôi."
Cổ Hàn Ngọc nặng nề nhìn nàng bằng ánh mắt đánh giá, "Nam nhi chí tại tứ phương."
"Rất tốt, không đến mức khiến ta nghĩ mình nhìn lầm người." Bắc Vũ Đường cười nói.
"Hôm nay mời Tam điện hạ đến là vì giúp điện hạ một bước lên ngôi."
Cổ Hàn Ngọc tuy đã mơ hồ suy đoán được nhưng nghe nàng nói ra vẫn kinh hãi không thôi, trong kinh hãi lại mang theo nhè nhẹ vui sướng.
Nếu hắn có được sự trợ giúp của Mộc hương quân cũng có nghĩa hắn đã có thêm một trợ lực lớn.
Cổ Hàn Ngọc hỏi, "Có phải phụ hoàng không khoẻ không?"
Nếu không phải vậy thì nàng sẽ không làm như thế.
Giờ phụ hoàng rất vừa ý nàng, sẽ không có chuyện nàng từ bỏ phụ hoàng mà chọn hắn.
Nhất định phụ hoàng không còn sống được bao lâu nên nàng mới tìm đường ra.
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Việc nghiêm trọng hơn ngươi nghĩ nhiều. Hoàng thượng trúng độc đã lâu nên không còn nhiều thời gian nữa. Không biết ngài nghe được tin tức từ đâu mà muốn dùng một trăm hài đồng để luyện tiên đan, sống lâu trăm tuổi."
"Cái gì?!" Cổ Hàn Ngọc hoảng hốt.
Thì ra hài đồng mất tích ở thành Trường An gần đây là vì phụ hoàng.
"Hắn ra lệnh cho ta luyện tiên đan. Sợ nếu một lần không thành sẽ có lần thứ hai, thứ ba, thậm chí nhiều hơn. Như vậy sẽ có vô số hài đồng vô tội mất mạng."
Bắc Vũ Đường tiếp tục nói, "Nếu Hoàng thượng lại uống tiên đan, sợ là người vốn trúng độc sẽ trúng độc nặng hơn."
"Còn bao nhiêu ngày?" Cổ Hàn Ngọc hỏi.
"Nhiều thì hai ba tháng, ít thì một tháng."
"Ít vậy?!" Cổ Hàn Ngọc khiếp sợ.
Nhiều ngày nay, trừ ngày ho ra máu ở đại điện, hắn vẫn luôn thấy sắc mặt phụ hoàng hồng nhuận, không giống người đã gần đất xa trời.
"Thời gian không còn nhiều, nếu điện hạ muốn vinh đăng bảo tọa thì phải nắm chắc thời gian. Việc Hoàng thượng trúng độc chỉ có ba người biết, giờ có thêm điện hạ, muốn chiếm tiên cơ, không cần ta nói, chắc điện hạ cũng biết phải làm gì."
"Ta hiểu." Cổ Hàn Ngọc gật đầu, "Mộc hương quân ra tay tương trợ, không biết Hương quân muốn bổn hoàng tử giúp gì?"
Hắn là người thấu đáo.
Mộc hương quân có thể chọn bất kỳ ai để hợp tác, nhưng nàng lại chọn hắn, chắc chắn là vì có việc cần hắn. Chỉ không biết nàng cần gì từ mình.
Mọi người đều là người thông minh hiểu đạo lý trên đời không có bữa cơm nào miễn phí.
Bắc Vũ Đường cười khẽ, đưa một đồ vật tới trước mặt hắn.
Cổ Hàn Ngọc nghi hoặc, mở bức thư ra, đọc kỹ, càng đọc thì càng kinh hãi, sắc mặt nặng nề, cuối cùng ngẩng đầu nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Bắc Vũ Đường lấy bức thư qua, sau đó đặt trong lò lửa, đốt cháy thành tro.
"Sợ không?" Bắc Vũ Đường nhàn nhạt hỏi, dường như thứ hắn vừa thấy chỉ là một tờ giấy bình thường.
"Ngươi, ngươi định..."
Nàng muốn phụ hoàng thân bại danh liệt, tiếng xấu muôn đời!
Suy nghĩ của nàng đúng là to gan và điên cuồng.
Nàng có thể tính kế phụ hoàng, đùa bỡn mọi thứ trong lòng bàn tay, vậy liệu nàng có quay đầu với hắn không?
Cổ Hàn Ngọc nghĩ rất nhiều, nhất thời im lặng.
Hắn tự nhận mình đã giấu kín tâm tư, không ngờ lại bị Bắc Vũ Đường nhìn thấu hết.
Bắc Vũ Đường không ngạc nhiên khi thấy phản ứng của hắn.
"Điện hạ, không biết ngươi còn nhớ An đáp ứng không?"
Nghe xưng hô này, Cổ Hàn Ngọc như bị sét đánh, đờ người ra.
Sao hắn có thể không nhớ được.
Mẫu phi của Tam hoàng tử lúc này là Nguyên phi, nhưng đó không phải mẫu thân của hắn. Mẫu thân hắn là một cung nữ, trong một lần say rượu, Văn Tuyên Đế đã lâm hạnh một cung nữ, cung nữ đó mới là mẫu thân của Cổ Hàn Ngọc.
Mẫu thân hắn thanh tú, nếu ở dân gian thì cũng là tiểu mỹ nhân, nhưng ở hậu cung to lớn thì lại chẳng đáng quay đầu.
Văn Tuyên Đế sủng hạnh một lần rồi vứt bỏ bà.
Không biết phải nói bà may mắn hay bất hạnh, chỉ sủng hạnh một lần đã có hài tử.
Cho dù có Cổ Hàn Ngọc, An thị vẫn không nhận được sự yêu thích của Văn Tuyên Đế.
Cổ Hàn Ngọc tuy là Hoàng tử, nhưng lại có một mẫu phi không được sủng ái, không có một nhà ngoại mạnh mẽ, ở trong Hoàng cung nâng cao dẫm thấp, sống không bằng một nô tài.
Cổ Hàn Ngọc nghe đến tên mẫu thân, cơ thể hơi cứng lại, đáy mắt thoáng tối đi.
Hắn nhớ tới lúc nhỏ, mẫu thân sưởi ấm cho mình những đêm rét lạnh. Bà vẫn luôn che chở mình, nhưng chính bà lại lạnh cóng như băng.
Hắn nhớ tới lúc mẫu thân nằm thoi thóp trên giường, không ai chăm sóc, càng không có thuốc uống.
Khi đó, hắn mới bốn tuổi, biết chỉ đi cầu xin phụ hoàng mới cứu được mẫu thân.
Hắn quỳ cả đêm ngoài cửa cung, đến tận khi ngất đi, phụ hoàng cũng không nhìn hắn một cái.
Phụ hoàng hắn căn bản không muốn gặp nhi tử là hắn.
Hắn mãi mãi nhớ rõ, mẫu thân chết thế nào.
Hắn mãi mãi nhớ rõ, họ sống thế nào trong hậu cung.
Hắn mãi mãi nhớ rõ, nam nhân cao cao tại thượng kia tuyệt tình và bạc tình thế nào.
Mẫu thân hắn cũng chẳng phải người thấy sang bắt quàng làm họ, bà vốn có thể xuất cung, vốn có thể ở bên vị hôn phu thanh mai trúc mã của mình cả đời, lại bị nam nhân cao cao tại thượng kia phá huỷ.
Ông ta huỷ hoại hạnh phúc của bà, lại vứt bỏ bà không thèm nhìn lại.
Hắn hận Văn Tuyên Đế lạnh bạc vô tình.
Ánh mắt Cổ Hàn Ngọc lạnh lẽo, "Ngươi muốn nói gì?"
"Ta giống ngươi." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói.
Cổ Hàn Ngọc hiểu.
Nàng muốn nói cho hắn, nàng nhằm vào Văn Tuyên Đế là có nguyên nhân, nguyên nhân này giống hắn. Vì Văn Tuyên Đế đã làm việc khiến nàng muốn giết ông ta.
"Ta nhớ Mộc hương quân là người Đại Chu, tới Nam Đường Quốc mới một năm. Phụ hoàng chỉ gặp ngươi vài lần, không đủ để ngươi làm vậy chứ?" Cổ Hàn Ngọc chậm rãi nói.
"Tam điện hạ cảm thấy ta là người thế nào?" Bắc Vũ Đường hỏi ngược lại.
Cổ Hàn Ngọc nghĩ đến sự tích sau khi nàng nhập kinh, lập tức hiểu rõ.
"Là ta nông cạn."
"Điện hạ có băn khoăn này cũng là lẽ thường tình." Bắc Vũ Đường cũng hiểu suy nghĩ của hắn, nếu là ai cũng sẽ nghĩ vậy thôi.
"Chúng ta có cùng cảnh ngộ, không biết mục đích có tương đồng không?"
Mục đích của nàng là khiến Văn Tuyên Đế thân bại danh liệt, tiếng xấu muôn đời.
Cổ Hàn Ngọc cũng hận Văn Tuyên Đế, chưa bao giờ dừng, chỉ là càng lớn thì hắn càng chôn chặt hận ý trong lòng. Hôm nay Bắc Vũ Đường nhắc đến đã kích động hận ý của hắn.
"Được." Cổ Hàn Ngọc nói.
"Hợp tác vui vẻ."
Cổ Hàn Ngọc gật đầu.
Sau đó, hai người chưa bao giờ gặp lại, tựa như chẳng hề quen biết.
Nhưng Bắc Vũ Đường lại được Phong Ly Ngân báo, Cổ Hàn Ngọc đã nắm giữ Long Hổ Quân. Trước đó nàng đã biết hắn có người trong Long Hổ Quân, hắn muốn nắm giữ cũng dễ dàng hơn.
Còn Ngự Lâm Quân, không đáng lo.
Vạn dân phẫn nộ, không biết lão ta có chịu nổi không.
Văn Tuyên Đế giờ chỉ quan tâm đến thân thể mình, nghe Bắc Vũ Đường luyện giải dược thất bại thì lại yêu cầu tìm bắt hài đồng. Ông ta lập tức hạ lệnh, lần này chỉ cần không đến sáu tuổi là được.
Đồng thời, Bắc Vũ Đường cho ông ta một viên giải độc bán thành phẩm, làm chậm thời gian độc phát, có thể kéo dài được đến lần luyện giải dược tiếp theo. Văn Tuyên Đế an tâm hơn hẳn.
Từ khi biết tính mạng mình bị đe doạ, tính tình Văn Tuyên Đế càng lúc càng cổ quái. Lúc trên triều, một lời không hợp là chém đầu, các cung nữ và thái giám hầu hạ bên cạnh ông ta càng là không cẩn thận thì mất mạng.
Nhất thời, ai ai trong Càn Thanh Cung cũng sợ hãi bất an, không ai dám lại gần, ước gì mình cách ra được thật xa.
Tính tình Văn Tuyên Đế ngày càng tàn bạo khiến cả triều đình rung chuyển bất an, lòng người hoảng sợ.
Bên kia, Bắc Vũ Đường nhận được thư mời của Bắc Lâm.
Nàng cầm bức thư, nở nụ cười, xem ra ca ca không kiềm chế được nữa rồi.
Cũng được, cũng coi như xử lý xong việc này.
Ngày đó, Bắc Vũ Đường rời cung, đi thẳng đến Bích Hồ Sơn Trang mà Bắc Lâm hẹn trước.
Vừa đến Bích Hồ Sơn Trang, nô tài ở cửa đã lập tức dẫn nàng vào trong. Thôn trang rất lớn, bố cục đơn giản đại khí.
"Chủ tử, Mộc hương quân tới."
"Vào đi."
Gia đinh đẩy cửa, mời nàng vào.
Bắc Vũ Đường tiến vào phòng thì thấy Bắc Lâm ngồi sau án, dường như đang viết gì đó.
Thấy hắn ra vẻ ta đây như thế, không hiểu sao Bắc Vũ Đường lại muốn cười.
Người khác có lẽ không biết tính hắn, nhưng nàng lại cực kỳ rõ ràng.
Ca ca chẳng hề thích viết chữ vẽ tranh, hắn bình tĩnh ngồi viết viết vẽ vẽ thế kia rõ ràng là làm màu thôi.
Bắc Vũ Đường cũng không vạch trần, ngồi trên ghế chờ.
Bắc Lâm mân mê nửa ngày không nói, lòng thầm than. Thật trầm ổn.
Nàng trầm ổn được, nhưng hắn thì không.
Bắc Lâm buông bút, khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười.
"Nhiều ngày nay ngươi bận, ta không thể cảm tạ ngươi. Lần này ta đại thắng trở về, ít nhiều cũng nhờ ngươi chỉ điểm. Nếu không, sợ là ta vẫn còn chìm trong chiến sự." Bắc Lâm thành khẩn nói.
Dù hôm nay mời nàng tới là vì có việc, nhưng lời này cũng không hề giả dối.
"Giúp được tướng quân là tốt rồi." Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng bâng quơ cho qua.
Bắc Lâm bắt đầu nói đến những việc thú vị ở Ngô Quốc và Tấn Quốc. Nhất thời, tiếng cười vui vang lên trong phòng, người nghe chỉ nghĩ hai người đang ôn chuyện đơn thuần thôi.
Một lát sau, Bắc Lâm thấy đã đến lúc, chuyển đề tài, "Lúc ở biên cảnh Tấn Quốc, ta gặp một chuyện rất quỷ dị."
"Chuyện gì?" Bắc Vũ Đường phối hợp hỏi lại.
"Việc này cũng khéo. Trong quân có một đội gặp đám thổ phỉ giả thành thương đội đang áp giải một nhóm nô lệ tới Tấn Quốc. Trong lúc hai bên giao chiến, một nhóm người như vậy đã khiến binh lính chú ý, tiến lên dò hỏi. Không ngờ, một nữ tử đứng dậy từ nhóm nô lệ, nói là biểu muội của bản tướng, hơn nữa còn mang theo một tín vật."
Bắc Vũ Đường nghe vậy thì kinh ngạc, nghĩ tới một người.
Bắc Lâm nói tiếp, "Đám thổ phỉ kia bị hắc thiết kỵ tiêu diệt, nữ tử tự xưng là biểu muội của bản tướng được đưa tới gặp bản tướng. Nàng ta thấy bản tướng quân thì biết không giấu được nữa. Nàng ta thành thật khai hết từ đầu tới cuối câu chuyện."
Bắc Lâm thấy nàng vẫn đạm nhiên, nói tiếp, "Người nọ chưa bao giờ tới Nam Đường Quốc, càng chưa bao giờ gặp biểu muội ta, vậy mà lại rõ rành mạch chuyện biểu muội ta, trong tay lại nắm giữ một vật. Đồ vật đó càng khiến người ta khó hiểu."
"Dưới sự thẩm vấn của ta, nàng ta nói ra đồ vật đó là do một phu nhân giao cho nàng."
"Mộc tỷ tỷ, ngươi đoán người đó là ai?" Bắc Lâm lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm, như muốn xem thấu nội tâm của nàng vậy.
"Là ai?" Bắc Vũ Đường bình tĩnh hỏi.
"Tên nàng là Mộc Chi Đào, cũng đến từ Đại Chu, bên cạnh còn có một nhi tử thông minh lanh lợi." Bắc Lâm nói xong, dường như tảng đá luôn đè nặng trong lòng cũng được dọn đi.
"Nói cũng lạ, người nọ rõ ràng chưa bao giờ tới Nam Đường Quốc, càng không có bất kỳ giao thoa gì với gia muội, lại giữ tư vật của gia muội, chữ viết lại càng tốt, không khác gì gia muội. Theo ngươi là vì sao?"
Bắc Vũ Đường cười, "Ngươi cảm thấy là vì sao?"
"Đúng là khó hiểu, vậy nên mới thỉnh giáo."
"Ta chưa bao giờ ngờ, nữ tử bảo vệ ngày đó, muốn cho nàng một cuộc sống yên ổn, lại bị ca ca vô tình gặp được." Bắc Vũ Đường cười nói.
Bắc Lâm nghe tiếng "ca ca", cả người run lên.
Bắc Vũ Đường thấy hắn ngu người thì nở nụ cười, nụ cười nhẹ nhàng chưa từng có, tựa như rối rắm và áp lực đè nén trong lòng cũng biến mất theo tiếng cười này.
"Ngươi, ngươi..." Bắc Lâm không thể tin nổi.
Bắc Lâm đã sớm biết việc này quá khó tin, cho dù hắn đã nghi ngờ thân phận của nàng, nhưng chắc chắn sẽ không ngờ nàng là Bắc Vũ Đường, là muội muội của hắn.
"Ca ca, không dám nhận muội muội là ta à?" Bắc Vũ Đường ung dung nhìn Bắc Lâm như bị sét đánh, mãi không hồi thần nổi.
Bắc Lâm híp mắt nhìn nàng chằm chằm, "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Muội muội thật sự đã chết, không thể nghi ngờ, sao lại biến thành thế này.
"Ca ca không tin thì cứ hỏi." Bắc Vũ Đường mỉm cười đề nghị.
Bắc Lâm nửa tin nửa ngờ hỏi, "Lễ vật đầu tiên ta tặng ngươi là gì?"
"Đồ chơi làm bằng đường."
"Không đúng." Bắc Lâm không do dự phủ nhận, "Rõ ràng là cây trâm."
Bắc Vũ Đường không hoang mang nói, "Ca ca nghĩ kỹ đi, rốt cuộc là đồ chơi làm bằng đường hay là cây trâm?"
Bắc Lâm trầm mặc một lát, vẫn không nghĩ ra.
Nàng thở dài một hơi rồi nói, "Lúc đó ta còn nhỏ, ca ca làm hỏng diều của ta, vì bồi tội nên mua một món đồ chơi làm bằng đường cho ta. Vì chuyện này, ca ca còn bị phụ thân răn dạy, lý do là răng ta không tốt, không được ăn đường."
Được nàng nhắc nhở, Bắc Lâm quả nhiên nhớ ra việc này.
"Phải không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Bắc Lâm gật đầu.
Bắc Vũ Đường không đợi hắn hỏi tiếp, nói thẳng, "Ca ca còn nhớ năm Tuyên Lịch thứ ba mươi hai không? Hội chùa năm ấy ta và ca ca lạc nhau, cuối cùng là ca ca tìm được ta."
Bắc Lâm nhớ, hắn dẫn theo muội muội tới một nơi xem món đồ hiếm lạ, bỏ lại gia đinh trong nhà. Trên đường vì nhiều người, hắn và muội muội lạc nhau. May mà cuối cùng hắn tìm được, vì sợ bị trách phạt, cả hai đều không nói ra việc này.
Bắc Vũ Đường tiếp tục nói, mỗi một chuyện đều là chuyện chỉ hai huynh muội biết.
"Đến giờ ta vẫn còn nhớ, đêm trước ngày ta xuất giá, ca ca trộm tới nói với ta, nếu Tấn Vương bắt nạt ta, nhất định phải nói cho ca ca, ca ca nhất định sẽ đập hắn bầm dập. Ca ca còn nói, chỉ cần ca ca còn một ngày, sẽ không có ai dám bắt nạt ta."
Những ký ức đó tựa như chỉ mới từ ngày hôm qua.
Thiếu niên đã từng trịnh trọng hứa hẹn dưới ánh trăng.
Hắn từng nói, muội muội không có mẫu thân yêu thương, hắn sẽ thay mẫu thân chăm sóc nàng.
Hắn từng nói, muội muội là bảo bối của hắn, tuyệt đối không cho ai khinh nhục.
Nhưng, sau ba năm rèn luyện trong quân, lúc hắn về, chỉ còn thấy một phần mộ lẻ loi.
Hắn không màng ngăn trở, không màng tất cả, nhảy vào phủ Tấn Vương đánh Đường Cảnh Ngọc một trận.
Dù bị đám ngự sử đại phu trình một quyển, hắn vẫn chẳng ăn năn, còn chất vấn Đường Cảnh Ngọc ở đại điện.
Dù bị Văn Tuyên Đế trách phạt, hắn cũng không hối tiếc.
Đơn giản chỉ vì nàng!
Bắc Vũ Đường nhớ lại quá khứ, nước mắt rưng rưng.
Hồi ức cùng giọng nói của Bắc Vũ Đường hiện lên trong đầu Bắc Lâm.
Từng chuyện, từng chuyện, khiến lòng Bắc Lâm rung động.
"Ngươi thật là Vũ Đường?"
Lúc này, hắn đã tin tám chín phần.
Bắc Vũ Đường gật đầu.
"Ngươi..." Bắc Lâm nhìn người trước mặt, cẩn thận nhìn kỹ, thần sắc giữa hàng mày giống muội muội như đúc. Thấy thế, Bắc Lâm cuối cùng cũng hiểu vì sao gặp nàng lại khiến mình có cảm giác như từng quen biết, vì sao lại chỉ muốn thân cận với nàng.
Bắc Vũ Đường nói ra việc mình bị Đường Cảnh Ngọc và Cố Phiên Nhiên hãm hại, sau đó nói đến việc mình trọng sinh trên người một quả phụ ở Đại Chu. Từng chuyện từng chuyện, giấu chuyện hệ thống, giấu cả chuyện Bắc gia bị huỷ diệt, giấu đi kết cục thê thảm của ca ca.
Không cần phải kể ra khiến mọi người phiền não, chỉ cần một mình nàng gánh vác là được.
Bắc Vũ Đường nói mình làm thế nào đi được đến bước này, làm thế nào kéo hai kẻ thù kiếp trước xuống ngựa.
Cho dù Bắc Vũ Đường nói rất đơn giản, nhưng Bắc Lâm nghe vẫn giật mình không thôi, lửa giận ngập trời.
"Đường Cảnh Ngọc, tên khốn đó!!!" Bắc Lâm giận dữ hét, "Ta lập tức sai người tìm tên khốn đó, nhất định phải băm thây hắn ra thành vạn khúc!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.