Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 628: Thế giới hiện thực (143)




Tác giả: Vân Phi Mặc
Hôm đó, một khất cái sung sướng xong, phát hiện cánh tay mình bị lở loét, hắn sợ hãi xuống khỏi người ả, xách quần chạy ra ngoài.
Khất cái mặt đen thấy hắn ra, cười nói, "Sao hôm nay nhanh thế?"
Mỗi lần tên này vào, không đến nửa canh giờ thì không chịu ra.
Tên khất cái kia tức giận mắng, "Lão Hắc, nữ nhân kia bị giang mai rồi!"
"Giang mai?" Khất cái gọi lão Hắc trợn trừng mắt, trong lòng lại cả kinh, "Ngươi có nhìn nhầm không? Thân thể nàng ta rất khoẻ mà. Ngươi cũng không thể ác ý nói xấu để không trả tiền đâu."
Khất cái kia tức đen mặt, ném ba đồng tiền về phía hắn, "Cho ngươi đây này. Sau này lão tử không bao giờ tới đây nữa!"
Khất cái mặt đen nhổ một ngụm nước bọt về hướng tên khất cái kia đi, xoay người tiến vào trong trướng.
Cố Phiên Nhiên nằm trên giường gỗ rách nát, thấy tên khất cái mặt đen đi vào thì rất sợ hãi.
Khất cái mặt đen đi lên trước, tát lên mặt ả, mặt ả lập tức hằn một dấu tay đỏ.
"Chỗ nào? Chỗ nào bị lở loét?"
Cố Phiên Nhiên nâng tay lên, dưới nách có hai vết loét.
Khất cái mặt đen đi qua nhặt cây gậy cháy đỏ, đi đến trước mặt Cố Phiên Nhiên, ấn đầu gậy nóng đỏ lên vết loét.
"Aaaaaaaa!" Cố Phiên Nhiên hét thảm.
Mùi thịt cháy lập tức tản ra.
Khất cái mặt đen hung tợn nói, "Sau này chỗ nào bị lở loét thì nói ngay cho ta biết. Nếu ta mà biết ngươi giấu diếm, ngươi biết thủ đoạn của ta rồi đấy."
Cố Phiên Nhiên kinh sợ gật đầu, hoàn toàn không dám phản kháng.
Chịu tra tấn nửa năm, tôn nghiêm và kiêu ngạo của ả đã sớm bị mài mòn.
Giờ ả chỉ là một nữ nô bị khất cái giam cầm, hèn mọn đến mức không bằng một con chó.
Cố Phiên Nhiên biết mình bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh nan y.
Ả rất phối hợp với khất cái, giấu giếm bệnh tình của mình, tiếp tục giao dịch với những khất cái dơ bẩn.
Trong lòng ả rất hận những người này.
Chính chúng là người khiến ả người không ra người, quỷ không ra quỷ, chính chúng khiến ả mắc phải căn bệnh giang mai hiểm nghèo này!
Ả sẽ chết, đương nhiên ả sẽ không buông tha cho họ.
Hôm đó, khất cái mặt đen đi vào trong trướng, ném một nửa cái bánh bao đã bị cắn đến cạnh Cố Phiên Nhiên. Ả nhận được, bắt đầu ăn ngấu nghiến, hai ba miếng đã ăn hết nửa cái bánh bao.
"Quỷ đói đầu thai à?!" Khất cái mặt đen khó chịu đạp ả một cái.
Hắn đang định rời đi thì Cố Phiên Nhiên ôm chặt chân hắn.
"Chờ đã."
Khất cái mặt đen rút cái chân của mình về, ghét bỏ nói, "Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng đụng vào lão tử!"
Cố Phiên Nhiên ngượng ngùng thu tay lại.
"Nói đi, chuyện gì?"
Cố Phiên Nhiên nói, "Ta mắc bệnh giang mai. Chắc ngươi cũng biết, ta không sống được bao lâu. Sau này không còn ta, ngươi sẽ không sống tốt như bây giờ nữa."
Lòng khất cái mặt đen chùng xuống.
Hắn biết rõ chuyện này, giang mai là bệnh nan y, hắn cũng chẳng còn cách nào.
"Ngươi muốn ta mời đại phu cho ngươi à?" Khất cái mặt đen châm chọc, "Ngươi đừng mơ. Mời đại phu cũng chỉ phí tiền thôi. Nếu để người khác biết ngươi mắc bệnh thì càng chẳng còn gì."
Chưa biết chừng những khất cái kia sẽ giết hắn trong lúc giận dữ luôn cũng nên.
Giao dịch lỗ vốn như vậy, sao hắn có thể làm được chứ.
"Không, không cần mời đại phu cho ta. Bệnh này không trị hết được."
"Vậy ngươi có ý gì?" Khất cái mặt đen hỏi.
"Ta cảm giác thời gian của ta không còn nhiều lắm." Cố Phiên Nhiên suy yếu nói.
"Ngày đó, nếu ngươi không cứu ta, ta đã sớm chết trong tay thổ phỉ. Trước khi chết, ta sẽ kiếm một khoản tiền lớn coi như trả nợ ân tình của ngươi."
"Kiếm thế nào?" Khất cái mặt đen hứng thú hỏi.
"Ngươi gọi những người từng tới đây tới, chỉ cần mỗi người họ giao mấy văn tiền thì có thể chơi tận hứng, còn có thể chơi cùng nhau."
Khất cái mặt đen sửng sốt, giật mình vì lời của ả.
Không ngờ ả lại có suy nghĩ điên cuồng như thế.
Khất cái mặt đen tuy không thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng không ngốc.
Hắn đối xử với ả như thế, sao ả có thể suy nghĩ cho mình đến vậy được.
Không chừng nữ nhân này định làm gì đó.
"Con kỹ nữ thối, nói, ngươi định làm gì?" Khất cái mặt đen đạp ả.
Cố Phiên Nhiên ho nhẹ, "Ta, ta thật sự không có mục đích gì cả. Ta thật sự chỉ muốn kiếm một khoản tiền cho ngươi thôi."
"Hừ, có nói hay không?" Khất cái mặt đen hoàn toàn không tin lời ả.
Dưới thủ đoạn mạnh mẽ, Cố Phiên Nhiên thoả hiệp, nói ra mục đích của mình.
"Ta muốn họ giống ta." Cố Phiên Nhiên gian nan nói ra câu này, "Ngươi kiếm tiền của ngươi, ta làm chuyện của ta, chúng ta làm theo nhu cầu."
Khất cái mặt đen tấm tắc hai tiếng, "Đúng là độc nhất lòng phụ nhân."
Cố Phiên Nhiên nhút nhát nói, "Nếu ngươi không đồng ý, coi như ta chưa từng nói gì cả."
Khất cái mặt đen cười khà khà, "Ta cảm thấy đề nghị của ngươi rất tốt. Ba ngày sau ta sẽ cử hành yến hội cuồng hoan mà ngươi nói."
Khất cái mặt đen rời khỏi trướng, bắt đầu báo cho các khách hàng quen.
Hắn dùng hình ảnh mấy người cùng chơi kích thích khiến mọi người đều ngo ngoe rục rịch.
Ba ngày sau, những khất cái kia đều tới, thậm chí còn có những khất cái chưa tới bao giờ qua hóng.
Miếu hoang rất náo nhiệt, đã tụ tập khoảng hai, ba mươi người.
Thấy khất cái mặt đen đi ra, có người nói, "Lão Lôi, nhiều người thế này, bà nương kia có chịu nổi không? Đừng để đến lúc đó chúng ta còn chưa bắt đầu thì người đã tắt thở."
Khất cái mặt đen cười nói, "Ngươi yên tâm đi. Nàng ta có kinh nghiệm, một mình vẫn dư cân ba đến năm người cùng lúc. Giải quyết các ngươi dễ như bỡn thôi."
"Nói rồi đấy nhé, hôm nay cần làm chúng ta thoả mãn. Không thì trả lại năm văn tiền cho chúng ta."
"Không thành vấn đề." Khất cái mặt đen vỗ ngực đảm bảo.
"Lão Hắc, đừng dong dài nữa, mau gọi nữ nhân kia ra đây. Đêm không dài đâu, không thể chậm trễ thời gian hưởng lạc của chúng ta được."
"Vội thế làm gì?"
Khất cái mặt đen nói xong thì quay đầu về phía trướng, gọi, "Ra đây đi."
Màn xốc lên, một nữ tử mặc bộ bạch y đã cũ ra, dung mạo thanh lệ, dáng người gầy ốm, từng bước lay động tiến về phía mọi người.
Rất nhiều người đã sớm quên dung mạo ả, hoặc phải nói họ chưa từng nhìn ả.
Mỗi lần đều vội tới rồi vội đi, chỉ vì giải quyết nhu cầu sinh lý. Hôm nay, thấy ả sạch sẽ như thế, mọi người thoáng bị mê hoặc.
"Thì ra bà nương này đẹp như thế."
Cố Phiên Nhiên đi đến giữa, có người muốn giật bộ y phục của ả, lại bị ả tránh đi.
"Nô gia múa một bài cho các vị, được không?"
"Được."
Cố Phiên Nhiên đi lên bàn thờ của miếu, đứng đó múa, mỗi lần múa được một đoạn, y phục của ả lại rơi mất một cái, loại múa quyến rũ như thế khiến người xem đều sôi trào nhiệt huyết.
Cố Phiên Nhiên nhìn những đôi mắt vẩn đục dâm dục kia, lòng đầy chán ghét và hận thù.
Ả càng hận, nụ cười lại càng vũ mị.
Tưởng tượng đến biểu cảm mà họ sắp lộ ra, Cố Phiên Nhiên nhảy càng quyến rũ, càng hấp dẫn.
Sự quyến rũ của ả khiến tất cả mọi người ở đây đều sôi trào, ngay cả khất cái mặt đen cũng ngo ngoe rục rịch.
Khi y phục của ả còn chưa lột hết, có người đã không kìm chế nổi nữa, kéo ả xuống khỏi bàn thờ, gấp gáp đè lên.
Những người khác thấy vậy cũng sôi nổi nhảy lên, muốn được chia một phần.
Khất cái mặt đen thấy ả như yêu tinh đón ý nói hùa mọi người, thậm chí còn không ngừng quyến rũ họ, khiến họ điên cuồng vì ả.
Khuôn mặt đen của hắn cũng ửng hồng, muốn tiến lên tham gia, nhưng nhớ ả mắc bệnh giang mai, hắn lại cố nhịn lại.
Đêm nay, một khung cảnh dơ bẩn tội nghiệt diễn ra trong căn miếu hoang này.
Tất cả mọi người đều điên cuồng đắm chìm trong bể dục, không thể tự kiềm chế.
Thân thể Cố Phiên Nhiên bị lăn lộn không chịu được, mấy lần suýt chết, nhưng cuối cùng ả lại chịu đựng được, mà nguyên nhân cho động lực đó chính là thù hận trong lòng ả.
Khi người cuối cùng thỏa mãn, Cố Phiên Nhiên cũng chỉ còn dư lại một hơi.
Ả nhìn người nằm tứ tung ngang dọc trên đất, đáy mắt đầy oán độc, nở nụ cười tươi như lại lạnh toát.
Ả bò đến cạnh người vừa nhắm mắt chuẩn bị ngủ, thấp giọng nói bên tai hắn, "Ta có việc muốn nói với ngươi."
Tên khất cái mơ màng, không để ý đáp, "Chuyện gì?"
"Ta mắc bệnh giang mai."
Khất cái kia mở bừng mắt, kinh ngạc nhìn ả, "Ngươi, ngươi nói cái gì?"
"Lão Hắc biết ta không còn sống được bao lâu nữa nên muốn dùng ta kiếm khoản cuối, sau đó rời đi." Cố Phiên Nhiên nâng tay, cho hắn xem mấy điểm loang lổ trên người mình.
"Ngươi xem, đây đều là vết viêm loét, chỉ là hắn đã dùng lửa đốt, che đi bộ dáng thật của nó."
Ả càng nói, đôi mắt khất cái càng trợn to, lộ vẻ hoảng sợ.
Hắn đột ngột đứng dậy, đá tỉnh khất cái bên cạnh.
Những người kia vừa vận động nên đang mệt, đột nhiên bị đá tỉnh nên không vui.
"Ngươi làm gì đấy?" Có người tức giận bất mãn.
Khất cái kia quát lớn, "Tất cả chúng ta chết đến nơi rồi!"
"Ngươi nằm mơ nói mớ gì đấy?"
Khất cái mặt đen ngủ cách đó không xa cũng bị đánh thức, mở mắt ngớ người nhìn tên khất cái gọi mọi người dậy.
Tên khất cái chỉ Cố Phiên Nhiên, "Tiện nhân này bị bệnh giang mai, không còn sống được bao lâu nữa. Lão Hắc hố chúng ta!"
Tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.
Khất cái mặt đen biến sắc, thầm kêu không ổn, lặng lẽ chuồn về phía cửa.
Khất cái kia đã sớm nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn muốn trốn thì lập tức hô, "Lão Hắc muốn chạy! Đừng để hắn thoát!"
Mọi người lao lên chặn đường khất cái mặt đen.
Khất cái mặt đen cười xấu hổ, "Các vị làm gì vậy?"
"Ngươi muốn chạy đi đâu?" Có người hung ác hỏi.
"Ta, ta chỉ định ra ngoài đi tiểu thôi."
"Hừ, ta thấy ngươi muốn trốn thì có!"
Khất cái mặt đen nghiêm mặt, "Sao ta phải trốn? Tên du thủ du thực kia nói vớ nói vẩn. Bà nương của ta căn bản không bị bệnh. Hắn không muốn trả tiền nên bịa thế thôi, các ngươi đừng tin lời hắn."
Khất cái bị hắn gọi là tên du thủ du thực tức giận, "Là chính bà nương kia nhà ngươi nói cho ta đấy, sao có thể giả được! Không tin, các ngươi hỏi nàng ta, xem nàng ta trả lời thế nào!"
Mọi người nhìn về phía Cố Phiên Nhiên.
"Ngươi nói đi, rốt cuộc là sao?"
Khất cái mặt đen nhìn ả bằng ánh mắt cảnh cáo.
Cố Phiên Nhiên thấy ánh mắt của hắn, chẳng hề sợ hãi, cong môi lạnh lùng nói, "Ta mắc bệnh giang mai. Các ngươi nhìn những vết sẹo trên người ta đi, đó đều là vết lở loét. Lão Hắc vì che giấu việc ta mắc bệnh hoa liễu nên dùng lửa đốt. Hắn còn không cho ta nói với các ngươi. Mỗi lần các ngươi tới đây, hắn đều sẽ giám sát, sợ ta nói ra chân tướng với các ngươi."
"Giờ ta không còn sống được bao lâu nữa, không muốn các ngươi chết cũng không biết lý do, nhân cơ hội hôm nay, mới có thể nói hết mọi chuyện cho các ngươi."
Nghe hết câu, có người lập tức bừng tỉnh.
"Chẳng trách gần đây bên dưới ta rất ngứa." Sắc mặt người nọ đột biến, "Lão Hắc, tên khốn nhà ngươi, để mạng lại đây!"
Mọi người đều trợn mắt tức giận, đồng thời nhằm về phía khất cái mặt đen.
Khất cái mặt đen vội vàng to giọng biện giải, "Đừng nghe tiện nhân kia nói! Ả đang lừa các ngươi thôi! Ả vẫn luôn ôm hận ta, ả đang muốn lợi dụng các ngươi đấy, đừng để bị lừa!"
Cố Phiên Nhiên cười lạnh, "Ta đã là người sắp chết, còn lừa các ngươi làm gì. Thật giả thế nào, qua mấy ngày nữa các ngươi sẽ biết, ta có lừa các ngươi hay không."
"Còn nữa, những vết sẹo loang lổ trên người ta chính là minh chứng rõ ràng nhất."
Những khất cái kia đã tin lời ả, bao vây lấy khất cái mặt đen, phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm.
"Các, các ngươi định làm gì?"
Có người lớn tiếng hô, "Đánh, đánh chết hắn!"
Có người mở đầu, lập tức mọi người đều đấm đá hắn, khiến hắn ngã lăn xuống đất. Những khất cái này như bị điên, dùng toàn sức đánh.
Nửa chén trà nhỏ sau, khất cái mặt đen chỉ còn thoi thóp một hơi.
Cố Phiên Nhiên thấy vậy, nở nụ cười đắc ý.
Trước khi chết, khất cái mặt đen gắt gao nhìn ả, ánh mắt oán hận.
Cố Phiên Nhiên lại vui mừng không sợ vì đã tận mắt thấy hắn uất ức tắt thở trước mặt mình.
Khất cái mặt đen đã chết, mọi người dừng đánh.
Nỗi sợ cái chết bao phủ lấy họ.
Cái chết của khất cái mặt đen không khiến họ giải toả được hết nỗi hận cùng khủng hoảng.
Họ quay đầu về phía Cố Phiên Nhiên.
Cố Phiên Nhiên thấy ánh mắt cừu thị của họ, biết họ muốn làm gì.
Trước khi họ động thủ, ả sờ được một miếng gỗ sắc, đâm thẳng nó về phía trái tim mình.
Sống chết của ả, không đến lượt đám người ti tiện này quyết định.
Ả chết, chỉ có thể do chính ả quyết!
Cố Phiên Nhiên đã chết, trước khi chết, ả vẫn còn một vấn đề chưa có câu trả lời.
Ả đến đây để làm gì?!
Câu hỏi này, không ai có thể trả lời cho ả.
Dù có, nàng cũng không nghe được.
Giây phút ả chết, Bắc Vũ Đường cảm nhận được.
Nàng lấy kính thuỷ tinh ra, trong đó là tình hình ở miếu hoang, liếc qua đã thấy được thân thể trần truồng dơ bẩn bị chơi đến rách nát kia.
Ả chết rất thảm, nhưng bên môi ả lại nở một nụ cười quỷ dị.
Nụ cười kia như đang trào phúng người trong miếu.
Nhìn tử trạng của Cố Phiên Nhiên, nàng lại nhớ đến bộ dáng của mình lúc trước khi chết.
Nàng chẳng hề dao động khi thấy cái chết của ả.
Cố Phiên Nhiên đã chết, thù hận luôn đè trong lòng chớp mắt biến mất, thân thể nàng cũng trở nên nhẹ nhàng.
Lần này, nàng sẽ không để Bắc gia lại dẫm lên vết xe đổ.
Cố Phiên Nhiên đã chết, vậy kẻ đã đẩy Bắc gia tới diệt vong thì sao?
Nàng không khỏi nhìn về phía hoàng cung.
- Cùng lúc đó-
Qua một năm nỗ lực, dưới sự chỉ huy của Bắc Lâm, Bắc gia quân tiến nhanh, đánh bại Ngô Quốc và Tấn Quốc. Quốc quân hai nước phái sứ thần tới cầu hoà, hơn nữa còn dâng lên vô số vàng bạc châu báu và mỹ nhân để tỏ thành ý.
Một thánh chỉ được ban xuống, lệnh cho Bắc gia quân khải hoàn hồi triều, nhất thời cả Nam Đường Quốc đều vui mừng.
Thanh danh Bắc gia quân lan khắp Nam Đường Quốc, thậm chí cả các quốc gia xung quanh. Đồng thời, uy danh của Bắc Lâm cũng lan truyền.
Dân gian không còn gọi hắn là nhi tử của Bắc tướng quân nữa.
Bắc Lâm chính là Bắc Lâm.
Trò giỏi hơn thầy.
Một nhà có hai chiến thần tướng quân, có thể nói là phong quang vô hạn.
Trong quân trướng, tướng lãnh dưới trướng Bắc Lâm rất vui mừng.
"Cuối cùng cũng có thể về."
"Lần này về, không ít huynh đệ có thể lãnh thưởng cưới hỏi."
Các tướng lãnh đều tươi cười.
"Aiz, nếu không phải Thục Quốc và Đại Chu vẫn đang như hổ rình mồi thì chúng ta có thể đánh hạ Ngô Quốc và Tấn Quốc luôn rồi. Tiếc quá, tiếc quá."
Bắc Lâm cười nói, "Không có gì phải tiếc. Kết quả như bây giờ đã là tốt nhất rồi."
Chiến tranh chỉ tổ đốt tiền, người khốn khổ nhất chính là bá tánh, chiến tranh kết thúc sớm chút thì mới có lợi cho bá tánh.
"Đánh trận đã lâu, quốc khố đã trống rỗng. Lương thảo lúc trước cũng là điều tạm từ bên các đại châu phủ tới. Các đại châu phủ gặp thiên tai, nhưng lại không lấy một phần lương thảo nào. Nếu còn tiếp tục chiến tranh, quốc khố sẽ khô kiệt." Bắc Lâm giải thích.
"Mạt tướng hiểu, chỉ là cảm thấy đáng tiếc thôi."
"Tối nay chúng ta cùng mở tiệc. Nhưng không thể lơi lỏng phòng vệ."
"Rõ!" Các tướng lãnh đồng thanh đáp, âm thanh cao vút vang dội truyền ra ngoài trướng, các binh lính xung quanh đều nghe rõ ràng.
Một tháng sau, đại quân đóng quân ở ngoài thành Trường An, Bắc Lâm và một số đại tướng cưỡi ngựa vào thành.
Bọn họ vừa vào thành đã thấy bá tánh đứng hai bên đường hoan nghênh, đám người Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử đứng ở cửa thành đại diện Văn Tuyên Đế chờ đón.
Họ vừa vào thành, bá tánh lập tức hoan hô nhiệt liệt, không ít nữ tử trong độ thanh xuân đều đánh giá Bắc Lâm, có người to gan hơn còn ném túi thơm hoặc hoa lụa về phía hắn.
Trên cửa sổ lầu hai của một trà lâu, Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân đang ngồi đó.
Từ lúc Bắc Lâm xuất hiện, ánh mắt Bắc Vũ Đường chưa từng dời khỏi hắn.
Bắc Vũ Đường nhìn ca ca uy phong hiên ngang trên lưng ngựa, nở một nụ cười vui mừng.
Ca ca còn sống, thật tốt.
Hắn vốn phải nên như vậy.
Đây mới là cuộc sống của hắn.
Phong Ly Ngân lên tiếng, "Hắn bắt đầu điều tra nàng, dường như đã nhận ra gì đó. Có định nói với hắn không? Nếu nàng muốn, ta có thể khôi phục dung mạo ban đầu của nàng."
Bắc Vũ Đường trầm ngâm một lát, "Không cần."
Nàng có hệ thống, có nghĩa là nàng sẽ không thể ở bên họ mãi, thay vì để họ lo lắng, không bằng để họ nghĩ mình đã chết.
Họ đã tiếp nhận cái chết của nàng, hà tất phải để họ lại lo lắng cho nàng.
Hơn nữa, chuyện như trọng sinh quá khó tin.
Không phải ai cũng có thể tiếp nhận từ "trọng sinh", thay vì hai bên không thoải mái sau khi thẳng thắn, không bằng giữ nguyên như bây giờ, nàng sẽ bảo vệ họ, sẽ tẫn hiếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.