Tác giả: Vân Phi Mặc
Cố Phiên Nhiên hít sâu một hơi, "Ta không xứng với ngươi."
Thiếu niên lắc đầu, "Ta không ngại, ta thật sự không để ý chân ngươi."
"Ta để ý." Đôi mắt tối tăm của Cố Phiên Nhiên nhìn hắn, "A Sơn, ngươi xứng đáng với người tốt hơn. Chúng ta không hợp."
Thiếu niên tên A Sơn nghe ả từ chối, sắc mặt ảm đạm.
Hai huynh đệ đứng cách đó không xa lắng nghe đoạn đối thoại của họ.
"Tam đệ rất thích nàng ta." Lão nhị nói.
"Đúng vậy."
Lão nhị nói tiếp, "Nếu nàng ta ở lại, nhà ta cũng sẽ có người nối dõi tông đường."
"Đừng mơ. Nàng ta không thuộc về nơi này." Lão đại nói.
Khi họ cứu ả, y phục ả mặc đã chứng minh nàng ta không phải người nhà bình thường. Gia cảnh ả chắc chắn bất phàm, loại mãng phu như họ sao có thể xứng đôi với một nữ tử như vậy.
Lão đại thấy lão nhị còn nhìn chằm chằm Cố Phiên Nhiên, trầm giọng cảnh cáo, "A Hổ, nàng ta không phải người chúng ta có thể trèo cao được. Thu lại tâm tư của đệ đi."
A Hổ bị đại ca nhìn thấu, khuôn mặt lộ vẻ khó xử, miệng lại cứng rắn phản bác, "Ta chỉ đang lo lắng cho tiểu đệ thôi."
Lão đại xua tay, ngắt lời hắn.
"Chuyện ta bảo đệ hỏi, đã có tiến triển gì chưa?" Lão đại hỏi.
A Hổ lắc đầu, "Ta lên trấn trên hỏi thăm, không nghe tin có tiểu thư nhà ai mất tích. Đại ca, có lẽ nào nàng ta tới từ thành Trường An không?"
Trấn Phần Thuỷ cách họ gần nhất, qua trấn Phần Thuỷ chính là thành Trường An.
"Có lẽ là vậy."
Nếu thật là thế, ả càng không phải người họ có thể mơ ước.
****
Khi Cố Phiên Nhiên ở trong núi dưỡng thương, bên thành Trường An cũng không yên ổn.
Từ sau khi Cố Phiên Nhiên "mất tích", số Cổ Phàm Chi lại đỏ lên, thế là Cổ Phàm Chi càng tin mình và Cố Phiên Nhiên có số tương khắc.
Trước đó hắn còn mơ rằng chờ mình thành Đế vương rồi thì thu ả vào hậu cung, biến ả thành nữ nhân của mình. Giờ thì hắn chẳng còn suy nghĩ đó nữa.
Đối với việc Cố Phiên Nhiên mất tích, ban đầu hắn tức giận, đến giờ đã bình tĩnh, không còn quan tâm ả sống hay chết nữa.
Cao Cần và Diêm thống lĩnh thở phào, cảm thấy quyết định của mình lúc trước là đúng.
Hôm đó, đám người Cao Cần tụ tập trong thư phòng, đang thương nghị cách ứng phó với lũ lụt ở phương nam. Một gia đinh vội vàng đến, thị vệ thấy hắn, không ngăn cản, cho hắn tiến vào.
"Điện hạ, nô tài có việc gấp muốn bẩm báo." Gia đinh vội vã ngắt ngang buổi nghị luận.
Mọi người đều nhìn về phía hắn.
Bọn họ nghĩ tên gia đinh này nhất định sẽ gặp hoạ, dù sao thì hắn dám nhảy vào thư phòng ngắt ngang buổi thương nghị của họ mà. Nhưng không, họ đều sai rồi.
"Điện hạ, nô tài có việc gấp muốn bẩm báo." Gia đinh vội vàng nói.
Cổ Phàm Chi vừa thấy hắn, vội đứng dậy, nói với các mưu sĩ, "Hôm nay đến đây thôi, các ngươi về suy nghĩ đi. Nếu có kế sách hay thì tới báo cho ta."
"Vâng, điện hạ."
Sau khi mọi người rời đi, Cổ Phàm Chi mới hỏi, "Đạo trưởng phân phó gì sao?"
Gia đinh kia gật đầu, "Thần tiên bảo điện hạ qua một chuyến."
Chỉ cần Bắc Vũ Đường tìm người, vậy nhất định đã có chuyện.
Cổ Phàm Chi không dám trì hoãn, tới thẳng sân của Bắc Vũ Đường.
"Thần tiên, có chuyện gì sao?"
Vừa nói xong, hắn lập tức chú ý tới khuôn mặt tái nhợt của đạo trưởng cùng vết máu ở khoé môi và trên giường nệm.
Cổ Phàm Chi kinh hãi, lo lắng hỏi, "Thần tiên, ngươi làm sao vậy? Ta lập tức mời ngự y."
Bắc Vũ Đường giơ tay ngăn cản, "Không cần. Bần đạo chỉ bị phản phệ thôi."
"Phản phệ?"
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Vừa rồi nhìn trộm chút thiên cơ, bị Thiên Đạo phản phệ cũng là việc bình thường."
Cổ Phàm Chi nghe vậy cũng không nghi ngờ, lòng càng thêm bội phục và kính sợ.
"Hôm nay tới tìm ngươi là vì thiên cơ bần đạo thấy liên quan đến tính mạng ngươi." Bắc Vũ Đường "suy yếu" nói.
Cổ Phàm Chi nghiêm mặt, vẻ mặt túc mục, "Mong thần tiên nói rõ."
"Bần đạo thấy được người bước lên ngôi Hoàng đế, người đó không phải điện hạ."
"Cái gì!" Cổ Phàm Chi cả kinh.
"Đó là ai?"
Bắc Vũ Đường chậm rãi nói, "Tam hoàng tử."
"Là hắn?!" Cổ Phàm Chi không thể ngờ người cuối cùng đăng cơ lại là Tam hoàng huynh."
Trong số các huynh đệ, lão tam là Hoàng tử mờ nhạt nhất.
Giờ này, Cổ Phàm Chi đã nổi lên sát tâm với Tam hoàng tử.
Sát ý của hắn với Tam hoàng tử không hề che giấu, Bắc Vũ Đường rất dễ dàng nhận ra.
"Bần đạo từng tính, Hoàng thượng còn mấy chục năm nữa mới thoái vị. Nhưng trong cảnh tượng, bần đạo thấy Hoàng thượng rời đi sớm."
"Ngươi biết Tam hoàng tử dùng cách gì khiến mình thuận lợi đăng cơ không?"
Cổ Phàm Chi lắc đầu.
Bắc Vũ Đường thấy thời cơ chín muồi, cuối cùng nói ra mục đích của mình, "Độc sát."
Đôi mắt Cổ Phàm Chi trợn tròn.
"Tam hoàng tử hạ một loại độc tên tiêm ngọc thủ cho Hoàng thượng. Độc này không màu không mùi, người trúng độc sẽ không chết ngay mà ngày càng khốn đốn, lụn bại, lúc chết sẽ như sống thọ và chết tại nhà, khó có thể phát hiện."
"Điện hạ, nếu ngươi muốn ngồi lên vị trí kia, ngươi tất phải đi trước Tam hoàng tử một bước."
Cổ Phàm Chi há miệng muốn nói gì đó, Bắc Vũ Đường tựa như đã sớm đoán được lời hắn, giành trước một bước, "Tam hoàng tử không thể giết. Hắn là người có khí vận. Nếu điện hạ xuống tay với hắn, tử vân bần đạo vất vả tụ tập cho điện hạ sẽ tiêu tán hơn nửa, đến lúc đó kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
"Việc này phải làm thế nào còn cần xem điện hạ. Nên sớm, không nên muộn."
Cổ Phàm Chi suy xét một lát rồi gật đầu đáp, "Được. Ta sẽ cho người đi an bài."
"Việc này không nên để lộ ra ngoài."
Cổ Phàm Chi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Độc này sẽ hoàn toàn bộc phát sau một tháng. Trong một tháng này, điện hạ cần an bài trước tất cả. Di chiếu, khống chế toàn bộ hoàng cung, đăng cơ trong thời gian nhanh nhất."
"Cấm Vệ Quân phụ hoàng nắm giữ thì dễ giải quyết. Sợ là sợ Long Hổ Quân đóng tại ngoài thành."
Long Hổ Quân là thân quân của Đế vương, chỉ nghe lệnh Đế vương, bảo vệ sự an toàn của Đế vương.
Một khi Hoàng cung xảy ra biến cố, Long Hổ Quân sẽ đánh vào Hoàng thành trong thời gian nhanh nhất.
Bắc Vũ Đường không hề hoang mang, "Điện hạ còn nhớ đội thổ phỉ bần đạo bảo ngươi hợp nhất lúc trước không?"
Được nàng nhắc nhở, đôi mắt Cổ Phàm Chi sáng lên, nhưng nghĩ lại, hắn suy sút xuống.
"Đám thổ phỉ kia bưu hãn thật, nhưng sợ không phải đối thủ của Long Hổ QUân."
Bắc Vũ Đường cạn lời, sự ngu xuẩn của tên này khiến nàng mở mang tầm mắt.
"Thu mua tướng lãnh Long Hổ Quân." Bắc Vũ Đường nhắc nhở.
"Sợ là không dễ vậy đâu?"
Bắc Vũ Đường đã không còn kiên nhẫn, "Bần đạo cần tu luyện."
Cổ Phàm Chi không dám chậm trễ, vội lui ra ngoài.
Sau khi rời đi, Cổ Phàm Chi tìm Cao Cần đầu tiên.
Vốn Cao Cần không đồng ý, nhưng nghe là lệnh của thần tiên thì đè nén nỗi bất an, bắt đầu suy tính theo hướng này.
Bước đầu tiên, hạ độc Văn Tuyên Đế.
Nếu chỉ để người của Cổ Phàm Chi đi hạ độc thì chắc chắn sẽ không thành công. Nhưng có trùm gian lận như Phong Ly Ngân, việc hạ độc rất thành công.
Bước thứ hai, thu mua các Đại thống lĩnh của Long Hổ Quân và Ngự Lâm Quân.
Khi họ ra tay, Văn Tuyên Đế đã nhận được mật báo.
Văn Tuyên Đế xem xong, sắc mặt hơi trầm xuống, "Trẫm quả đã sinh một nhi tử tốt."
Thu mua Thống lĩnh Ngự Lâm Quân và Long Hổ Quân, mục đích của hắn đã rõ rành rành.
Ngự Lâm Quân cũng được, Long Hổ Quân cũng thế, họ đều là người của Văn Tuyên Đế, thu mua họ chẳng khác nào rút râu mép hổ.
Khuôn mặt Văn Tuyên Đế lạnh băng, "Bảo các Thống lĩnh và tướng sĩ hắn từng tiếp xúc ngoan ngoãn phối hợp."
Ảnh vệ nghe lệnh Văn Tuyên Đế đã hiểu ý ông.
Ba ba trong rọ, tương kế tựu kế.
"Tuân lệnh."
Việc thu mua tiến triển rất thuận lợi, thuận lợi đến mức Cổ Phàm Chi khó mà tin nổi. Hắn quy hết công lao cho Bắc Vũ Đường.
Cao Cần lại cảnh giác hơn, cứ cảm thấy không bình thường.
Hắn nhắc nhở, "Điện hạ, ta cứ cảm thấy việc thu mua những người đó quá nhẹ nhàng. Có thể nào có trá không?"
Cổ Phàm Chi cười nói, "Cao Cần, ngươi nghĩ nhiều rồi. Chuyện này là thần tiên an bài, hắn chắc chắn đã tính toán sẵn, đây là cách ổn thỏa nhất. Ngươi biết danh sách những người chúng ta thu mua là ai đưa không?"
Cao Cần đoán, "Thần tiên?"
"Đúng. Không sai, chính là hắn. Bởi hắn đã sớm tính trước, họ có thể bị thua mua, nên mới thuận lợi như thế."
Vậy là đã tìm được lời giải thích cho việc bọn họ bị thu mua dễ dàng như vậy.
Cao Cần cuối cùng cũng yên tâm, bắt đầu xử lý việc khác.
- Một tháng sau-
Trước khi tiến cung, Cổ Phàm Chi đến sân của Bắc Vũ Đường.
"Thần tiên, lần này có thể thành công không?"
Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ, càng là đêm quyết định tương lai của hắn.
Bắc Vũ Đường ra vẻ cao thâm bấm đốt ngón tay, "Tất cả đều thuận lợi."
Nghe Bắc Vũ Đường nói vậy, Cổ Phàm Chi lập tức yên tâm.
"Thần tiên, chờ ta ngồi lên cái ghế đó rồi, ta sẽ phong ngươi làm Quốc sư."
Cổ Phàm Chi lên xe ngựa rời đi.
Xe ngựa chậm rãi tiến về phía Hoàng cung.
Lúc này, Văn Tuyên Đế nằm trên giường, Tiêu quý phi hầu hạ bên cạnh. Văn Tuyên Đế ngủ rất yên, tựa như tiến vào mộng đẹp.
"Hoàng thượng."
"Hoàng thượng."
"Hoàng thượng."
Tiêu quý phi gọi ba câu liền mà chẳng thấy Văn Tuyên Đế có phản ứng gì.
Bà nghi hoặc vươn tay, đặt dưới chóp mũi ông.
Nửa ngày sau, Tiêu quý phi hoảng sợ rụt tay về, ngốc người.
Đúng lúc này, tiếng thái giám vang lên ngoài điện.
"Quý phi nương nương, Tứ hoàng tử chờ ở ngoài điện."
"Cho hắn vào."
Cổ Phàm Chi vừa vào, Tiêu quý phi đã đuổi hết cung nữ và thái giám hầu hạ trong phòng ra ngoài.
"Phàm Chi, Hoàng thượng đột nhiên tắt thở." Tiêu quý phi hơi hoảng.
"Con biết rồi."
Tiêu quý phi thấy hắn bình tĩnh như đã sớm biết thì chấn động.
"Chi Nhi, có phải con đã sớm biết rồi không?" Tiêu quý phi hỏi.
Cổ Phàm Chi cũng không giấu bà, "Đúng vậy."
"Chi Nhi, rốt cuộc con muốn làm gì?" Tiêu quý phi kinh hĩa.
Bà đã đoán được mục đích của hắn nên rất chấn động.
"Đó là phụ hoàng của con!" Tâm tình Tiêu quý phi rất phức tạp.
"Mẫu phi, nếu con không ra tay trước, vị trí kia sẽ vĩnh viễn không thuộc về con. Thay vì bị huynh đệ cuối cùng đăng cơ giết, còn không bằng tự mình ngồi lên vị trí đó."
"Chờ hoàng nhi ngồi lên vị trí đó rồi, mẫu phi chính là Hoàng thái hậu tôn quý nhất. Sau này sẽ không phải vất vả lo lắng bị ám toán khiến mình thất sủng nữa."
Tiêu quý phi trầm mặc.
Nửa ngày sau, bà mới nói, "Việc này rất hệ trọng, con đã chuẩn bị kỹ chưa?"
"Ngự Lâm Quân và Long Hổ Quân đã bị người của chúng ta khống chế, họ sẽ tiếp quản hai quân. Giờ cần mẫu phi phối hợp."
Hai người bàn luận xem nên xử lý vấn đề kế tiếp thế nào ngay cạnh giường.
Họ hoàn toàn không ngờ người họ nghĩ rằng đã chết lại đang nghe rành mạch.
Tất cả đều như dự đoán của Cổ Phàm Chi, tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Khi tiếng chuông báo Hoàng đế băng hà vang lên, bá tánh thành Trường An đều nghe được, chủ sự của các phủ sôi nổi rời khỏi phòng, nhìn về phía Hoàng cung.
Các Hoàng tử vội vàng lên đường đến Hoàng cung, các đại thần cũng sôi nổi tiến về phía đó.
Nhưng tất cả đều bị chặn ngoài cửa cung.
Đại hoàng tử tức giận nói, "Tránh ra."
Thủ vệ không sợ Đại hoàng tử đang giận dữ, nói, "Đại điện hạ, trong cung truyền tin, không cho bất kỳ ai vào cung. Mong các vị Hoàng tử và các đại nhân chờ một lát."
"Ai ra lệnh?" Ngũ hoàng tử hỏi.
"Quý phi nương nương."
Mọi người nhìn quanh, không thấy Tứ hoàng tử Cổ Phàm Chi đâu cả, họ lập tức đoán được hắn đang ở đâu.
Lúc này hắn ở đó có nghĩa là gì, tất cả mọi người đều biết.
Họ càng muốn tiến vào Hoàng cung hơn.
"Trong cung có Hoàng hậu, làm gì đến lượt Quý phi nương nương lên tiếng. Bổn hoàng tử nghi ngờ ngươi có rắp tâm khác."
Ngũ hoàng tử tuốt kiếm chém tướng lãnh kia, máu tươi phun trào, người kia đôi mắt trừng to, chết vẫn không thể tin.
Ngũ hoàng tử ra tay quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng "rầm" vang lên.
"Điện hạ!" Có người kinh hô.
Hành động của Ngũ hoàng tử quá mức kinh hãi, nếu truy cứu, dù hắn có là Hoàng tử, cũng sẽ bị vô số tấu chương buộc tội đập vào đầu.
Ngũ hoàng tử không quan tâm, lạnh lùng nhìn các thị vệ, "Ai dám ngăn cản, đây sẽ là kết cục của kẻ đó."
Các thị vệ đều trầm mặc, nhất thời trở nên tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc này, Thống soái Ngự Lâm Quân - Vương Mãng mặc áo giáo xuất hiện, hắn nhìn thi thể tướng lãnh trên đất, lạnh lùng nhìn Ngũ hoàng tử.
"Mạt tướng phụng lệnh canh giữ ở đây, ai dám tiến thêm một bước, kết cục sẽ như cọc gỗ này."
Vương Mãng chém xuống, cọc gỗ bị chém thành hai nửa, thị vệ xung quanh tuốt kiếm ra, vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Bầu không khí ở cửa thành nhất thời trở nên nặng nề vô cùng.
Sắc mặt Ngũ hoàng tử rất khó coi, "Vương Mãng!"
"Ngũ hoàng tử, đây là chức trách của mạt tướng, nếu đắc tội, mong chớ trách." Vương Mãng nói thì nói thế, nhưng thái độ lại rất cứng rắn.
"Ngươi..."
"Ngươi là thống soái Ngự Lâm Quân, người ngươi phải nghe lệnh hẳn là phụ hoàng chứ không phải Quý phi. Chúng ta chỉ là muốn vào gặp phụ hoàng một lần, vậy mà ngươi lại ngăn cản, vậy là có rắp tâm gì?"
Vương Mãng lạnh lùng nói, "Các vị muốn gặp Hoàng thượng thì xin chờ một lát. Chờ bên trong có lệnh mở cửa, tất nhiên sẽ cho đi."
Mọi người thấy thái độ của Vương Mãng thì đã hiểu hắn chắc chắn đã bị mẫu tử Cổ Phàm Chi mua chuộc rồi.
Có người phân phó tuỳ tùng, tuỳ tùng lặng lẽ rời đi. Một đường thẳng tới ngoại ô thành Trường An, nơi Long Hổ Quân đóng quân.
Ngự Lâm Quân làm phản, vậy chỉ có thể dựa vào Long Hổ Quân, nếu không, ngôi Hoàng đế sẽ thật sự rơi vào tay Cổ Phàm Chi.
Một đám bất đắc dĩ chờ ở cửa cung, người ở đây, thuộc hạ lại bắt đầu rời đi.
Mỗi lần Hoàng thành có biến cố đều là một lần thanh tẩy quy mô lớn, liên quan đến vận mệnh của rất nhiều người.
Mặt trời cùng ngày dần lên, cửa cung cuối cùng cũng có thay đổi.
"Các vị Hoàng tử, đại nhân, có thể vào rồi."
Mọi người chờ qua một đêm nghe được lời này, bất chấp mỏi mệt, vội vã đi vào trong.
Đoàn người tiến vào Kim Loan Điện thì thấy Cổ Phàm Chi và vài vị đại thần đứng bên trong, một đại thần thấy họ tới thì khóc hô, "Hoàng thượng băng hà rồi."
Mọi người làm lễ, quỳ xuống khóc kêu với ngai vàng trống rỗng.
Đúng lúc này, thái giám tổng quản ôm thánh chỉ xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người dừng khóc, cùng nhìn về phía hắn.
"Đây là di chiếu của tiên hoàng."
Thái giám tổng quản bắt đầu đọc di chiếu, nội dung di chiếu rất đơn giản, đó là truyền ngôi Hoàng đế lại cho Tứ hoàng tử Cổ Phàm Chi.
Các vị Hoàng tử và đại thần nghe được cũng không ngạc nhiên.
Họ đã sớm đoán được, nhưng chẳng ai thoải mái với kết quả này, sắc mặt một đám đều không đẹp.
Ngũ hoàng tử lên tiếng nghi ngờ đầu tiên, "Ta không tin phụ hoàng sẽ truyền ngôi cho Tứ ca. Trước đó phụ hoàng rõ ràng thiên hướng Nhị ca hơn."
Cổ Phàm Chi lạnh lùng nói, "Ngũ đệ có ý gì? Trên di chiếu có ấn ngọc tỷ do phụ hoàng tự tay ấn, Thừa tướng và các đại thần tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được lời phụ hoàng nói, chẳng lẽ có thể là giả?"
Thừa tướng không nói gì, Lưu đại nhân là Học sĩ Nội Các lại lên tiếng, "Tứ hoàng tử nói thật. Di chiếu này thực sự do tiên hoàng tự tay viết. Di chiếu là thật.
Lời của Học sĩ Nội Các khiến sắc mặt mọi người không quá đẹp, họ nhìn về phía Chu thừa tướng.
"Chu thừa tướng, thật sự là vậy sao?"
"Giờ chúng ta đều ở đây, chắc người nào đó không dám làm gì đâu." Ngũ hoàng tử ám chỉ.
Tất cả mọi người nhìn Chu Công Cẩn, chờ xem ông nói thế nào.
Nếu Chu Công Cẩn cũng đứng về phía Cổ Phàm Chi, vậy mọi việc sẽ càng phiền toái.
Cổ Phàm Chi thấy Chu Công Cẩn mãi không nói gì thì thầm vội.
Lão thất phu này, nếu dám nói không phải, hắn nhất định sẽ diệt cả nhà ông ta!
Hôm qua triệu vài đại thần tiến cung trước là vì uy hiếp họ, để họ đứng về phía mình. Có sự ủng hộ và làm chứng của họ, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ.
Chu Công Cẩn trầm mặc một lát rồi mới nói, "Bản quan không tận mắt thấy tiên hoàng viết di chiếu này, cũng chưa từng nghe tiên hoàng nói đến. Di chiếu là thật hay giả, bản quan không biết."
Lời vừa nói ra, các vị Hoàng tử và đại thần ủng hộ họ đều lộ vẻ vui mừng, mà Cổ Phàm Chi lại khác, hắn nghiến răng nghiến lợi hô, "Chu thừa tướng."
Ngũ hoàng tử lập tức cười nói, "Ha ha, bổn hoàng tử biết ngay di chiếu này là giả mà. Phụ hoàng vẫn luôn khoẻ mạnh, sao có thể đột ngột băng hà. Cổ Phàm Chi, rốt cuộc ngươi đã làm gì phụ hoàng?!"