Tác giả: Vân Phi Mặc
Cố Phiên Nhiên ngăn cản, "Đừng, tuyệt đối đừng trêu chọc chúng."
Lần này, Cố Phiên Nhiên thật lòng không muốn Hoa Phi Vũ mạo hiểm, thất bại quá nhiều lần khiến ả không dám mạo hiểm nữa.
Hoa Phi Vũ thấy ả lo lắng như thế, nắm chặt tay ả, "Đừng lo. Chúng chỉ là thương nhân nhỏ bé thôi. Trong mắt người ngoài, có thể chúng là nhân vật lớn đấy, nhưng trước mặt quyền lợi thì chẳng là gì cả. Bóp chết chúng dễ như bóp chết một con kiến."
"Đừng mạo hiểm vì ta. Ngươi là ngọc, họ là ngói, ngọc sao có thể đập vỡ ngói. Người thiệt chắc chắn là chúng ta."
"Ngươi lo ta sẽ thất bại?" Hoa Phi Vũ cảm thấy ả chắc chắn đã bị đả kích đến mức mất tự tin, Cố Phiên Nhiên lúc trước hắn quen biết cũng không phải như vậy.
"Ta lo ngươi sẽ bị thương." Cố Phiên Nhiên cực kỳ uyển chuyển đáp lời.
Tuy ả đã nói rất uyển chuyển để khiến người ta không khó chịu, nhưng Hoa Phi Vũ vẫn bị đả kích, cảm giác ả coi thường mình.
Cố Phiên Nhiên nói tiếp, "Chờ đến lúc ngươi ngồi lên cái ghế đó rồi lại báo thù thay ta cũng không muộn. Ta tin là ngươi có thể ngồi vào cái ghế đó."
Nháy mắt, toàn bộ không vui của Hoa Phi Vũ tiêu tan.
"Phiên Nhiên, ta sẽ không làm ngươi thất vọng." Hoa Phi Vũ muốn ôm ả vào lòng, lại sợ hành động của mình quá đường đột.
Chờ Cố Phiên Nhiên đi rồi, Hoa Phi Vũ rơi vào trầm tư.
Vừa rồi đang trong cơn giận dữ, nhưng giờ bình tĩnh lại, hắn mới bắt đầu ngẫm nghĩ cẩn thận.
Cố Phiên Nhiên lúc trước là người thế nào, Đường Cảnh Ngọc là người thế nào, họ đều thua trong tay nữ nhân kia, chắc chắn là vì nữ nhân kia có chỗ hơn người.
"Hà Tiến."
Một nam tử đi vào thư phòng.
"Điện hạ."
"Đi tra toàn bộ thông tin về mẫu tử Mộc Chi Đào, đặc biệt là những chuyện xảy ra ở Nam Đường Quốc." Hoa Phi Vũ trầm giọng ra lệnh.
"Tuân lệnh."
"Chờ chút." Hoa Phi Vũ gọi người lại, "Để lộ tin tức họ đến kinh đô cho Tử Vân."
"Thuộc hạ hiểu."
****
Nửa canh giờ sau, Hoa Tử Vân quả nhiên nhận được tin tức.
"Ngươi nói thật không?" Hoa Tử Vân hưng phấn hỏi tiểu thái giám trước mặt.
"Điện hạ, việc này hoàn toàn chính xác."
"Mau lên, ta muốn xuất cung." Hoa Tử Vân ném sách, kích động đi ra ngoài.
"Điện hạ, ngài chậm một chút!"
Hoa Tử Vân hoàn toàn không nghe được lời thái giám tuỳ tùng nói, một đường chạy chậm về phía ngoài cung.
Khi đoàn người Bắc Vũ Đường ra ăn cơm thì thấy một bóng người hấp tấp chạy vào đại sảnh, người đó liếc mắt đã thấy Tiểu Mặc Nhi và Bắc Vũ Đường.
"Mộc di, Mặc Nhi!"
Tiểu Mặc Nhi nghe tiếng gọi, nhìn về phía cửa, đôi mắt đen nhánh sáng ngời.
"Tử Vân!"
Hai người cùng chạy về phía đối phương, ôm chặt lấy nhau, hai khuôn mặt nhỏ non nớt tràn đầy hưng phấn và kích động.
"Ta nhớ mọi người lắm." Giọng Hoa Tử Vân nghèn nghẹn.
Đôi mắt to đen bóng của Tiểu Mặc Nhi cũng rưng rưng, "Ta cũng nhớ huynh lắm, mẫu thân cũng nhớ huynh."
"Mọi người đến lúc nào vậy?"
"Hôm nay vừa đến, đang định tìm huynh đấy, không ngờ huynh đã đến rồi. Tin tức nhanh nhạy thật đó."
Hoa Tử Vân ngẩng đầu nhỏ, khí phách nói, "Đương nhiên rồi. Nơi này tốt xấu gì cũng là nhà ta. Lần này mọi người định ở lại bao lâu?"
"Không biết." Tiểu Mặc Nhi thành thật trả lời.
Cậu thật sự không biết cụ thể họ sẽ ở lại đây bao lâu.
Bắc Vũ Đường nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, không đành lòng tiến lên quấy rầy.
Phong Ly Ngân đứng bên thấy nàng tập trung nhìn hai người Mặc Nhi, đôi mắt trầm tối liếc qua hai đứa.
Hai nhóc con cảm thấy cả người lạnh toát, không tự giác rụt cổ lại.
Tiểu Mặc Nhi dẫn Hoa Tử Vân đi tới trước mặt họ, Hoa Tử Vân ngoan ngoãn gọi, "Mộc di."
Bắc Vũ Đường sờ sờ đầu cậu ấy, "Cao hơn, cũng trưởng thành rồi."
Hoa Tử Vân bị nàng sờ có hơi ngượng, khuôn mặt đỏ bừng nhìn nàng.
Thái giám tuỳ tùng đi cùng Hoa Tử Vân thấy chủ tử để đối phương tuỳ ý sờ đầu mình, kinh ngạc há hốc miệng.
"Tử Vân, đây là Phong lão sư, là sư phụ ta." Tiểu Mặc Nhi chỉ Phong Ly Ngân, sau đó lại chỉ Ám Dạ, "Đây là Dạ thúc. Họ đều rất lợi hại đấy."
Hoa Tử Vân buột miệng hỏi, "Có lợi hại bằng Mộc di không?"
Tiểu Mặc Nhi trả lời không do dự, "Mẫu thân đương nhiên lợi hại nhất rồi!"
Bắc Vũ Đường nghe Tiểu Mặc Nhi nói, dở khóc dở cười.
Tiểu gia hoả để mắt nàng quá rồi.
Hoa Tử Vân nghe mà cũng không phản bác, còn gật đầu tán đồng, "Ta cũng cảm thấy vậy."
Bắc Vũ Đường không để hai tiểu gia hỏa này tiếp tục câu chuyện, hai đứa mà nói tiếp thì sẽ kéo thù hận cho nàng mất.
"Đi ăn cơm thôi."
Đoàn người lên phòng ăn ở lầu hai, cả phòng đều nghe được tiếng Hoa Tử Vân và Tiểu Mặc Nhi ríu rít chia sẻ quá trình trưởng thành của mình.
Mấy người Bắc Vũ Đường cũng không quấy rầy hai đứa trẻ.
Đến khi ăn cơm, Hoa Tử Vân nhìn Bắc Vũ Đường bằng đôi mắt sáng long lanh, "Mộc di có phát hiện ta gầy hơn không? Từ sau khi Mộc di rời đi, ta ngày nào cũng nhớ thức ăn Mộc di làm. Nhìn này, cái bụng nhỏ của ta vì nhớ Mộc di quá nên xẹp lép cả rồi."
Tiểu Đại Hương cười trêu ghẹo, "Tử Vân thiếu gia, như vậy không phải là nhớ Mộc tỷ tỷ mà là nhớ đồ ăn Mộc tỷ tỷ nấu mới đúng."
Hoa Tử Vân cười cộc lốc, "Như nhau cả mà."
Bắc Vũ Đường cười khẽ, "Mai ta xuống bếp."
"Tuyệt!" Hoa Tử Vân vui sướng.
Cậu vui sướng, nhưng có người thì không, Phong Ly Ngân lành lạnh liếc cậu một cái, tiểu tử này vừa tới đã sai Đường Nhi nhà y đi nấu cơm, đáng đánh!
Hoa Tử Vân không tự giác xoa tay, sao lại lạnh thế nhở?
Một bữa cơm dài chừng một canh giờ kết thúc, Tiểu Mặc Nhi và Hoa Tử Vân đi tuốt đằng trước.
Chợt, Hoa Tử Vân trượt chân, cả người lảo đảo xuống.
"Tử Vân."
Bắc Vũ Đường lập tức ra tay, nhưng nàng không đuổi kịp. Khi Hoa Tử Vân sắp lăn cầu thang, Phong Ly Ngân chợt lướt qua, gần như chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Hoa Tử Vân, một tay đỡ lấy cậu.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.
Chờ đến khi Hoa Tử Vân đứng vững, Phong Ly Ngân lãnh đạm thả lỏng tay ra.
Thật sự không muốn cứu tiểu tử thối vừa tới đã bắt Đường Nhi đi nấu cơm, nhưng mà không cứu thì Đường Nhi nhà y lại lo lắng.
Phong Ly Ngân ghét bỏ thu tay lại, đi về cạnh Bắc Vũ Đường.
Hoa Tử Vân còn chưa kịp nói cám ơn thì y đã đi mất.
Mặc Nhi kinh ngạc nhìn Phong Ly Ngân.
Tốc độ của Phong lão sư nhanh thật!
Cậu đứng gần nhất, cậu ra tay đã rất nhanh, nhưng y còn nhanh hơn nữa, phải đạt tốc độ thế nào mới làm được như vậy!
Nếu cậu học được nó, vậy lực chiến của cậu sẽ tăng mạnh!
Tiểu Mặc Nhi lặng yên tính toán.
Ánh đèn vừa sáng, thái giám bên cạnh Hoa Tử Vân khổ sở tiến lên nhắc nhở, "Điện hạ, phải về rồi. Cửa cung sắp khoá rồi."
Hắn đã giục ba bốn lần rồi, nhưng hoàng tử điện hạ nhà hắn không nghe.
Hoa Tử Vân không để ý xua tay, "Ngươi về báo với mẫu phi, ta tới nhà cữu cữu ngủ một đêm."
Cậu đã quyết định đêm nay phải ngủ cùng Tiểu Mặc Nhi rồi!
"Chuyện này..." Tiểu thái giám lập tức luống cuống.
Hắn đành nhìn Bắc Vũ Đường, chờ nàng nói vài câu.
Bắc Vũ Đường quả nhiên không làm hắn thất vọng, "Tử Vân, mai ngươi còn phải đi học sớm, mau về đi."
Hoa Tử Vân chu môi.
"Ngoan, về đi. Thời gian tới chúng ta đều ở kinh đô, ngươi muốn gặp lúc nào cũng được." Bắc Vũ Đường khuyên nhủ.
Tiểu Mặc Nhi cũng khuyên, "Đúng đó. Đừng để vì lý do này mà bị mẫu phi huynh cấm túc, vậy thì mất nhiều hơn được."
"Được rồi." Hoa Tử Vân bất đắc dĩ thoả hiệp, ai bảo nhà cậu ở Hoàng cung làm chi, không được ra vào tự do, cuộc đời cũng không được tự do.
Chờ Hoa Tử Vân đi rồi, Tiểu Mặc Nhi mới dời đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm Phong Ly Ngân.
Bắc Vũ Đường thấy biểu cảm đó của cậu thì biết ngay cậu muốn gì.
"Phong lão sư." Tiểu Mặc Nhi khẽ khàng đi đến trước mặt y, ngẩng đầu nhỏ nhìn y.
Phong Ly Ngân hơi rũ mắt, đôi mắt trầm tối nhìn cậu, "Ừ."
"Tốc độ của lão sư lúc cứu Tử Vân thật nhanh, lão sư làm vậy bằng cách nào thế?" Tiểu Mặc Nhi lộ vẻ mặt khát cầu.
Đuôi mày Phong Ly Ngân hơi nhướng lên, nhìn cậu bằng ánh mắt thâm sâu, nhưng đáy mắt lại lập loè ánh sáng, "Ngươi muốn học?"
Tiểu Mặc Nhi gật đầu.
"Học cái này rất khổ, rất mệt, ngươi còn quá nhỏ nên sẽ không kiên trì được đâu." Phong Ly Ngân chậm rì rì nói.
"Ta không sợ khổ, cũng không sợ mệt, ta có thể kiên trì." Tiểu Mặc Nhi kiên định nói.
Phong Ly Ngân lại hỏi, "Một khi học thì không thể dừng lại. Dù mẫu thân ngươi bảo ta dừng, ta cũng sẽ không nghe, ép ngươi đến khi học được mới thôi. Ngươi còn dám thử?"
Tiểu Mặc Nhi gật đầu không hề do dự, "Dám."
Thấy cậu đồng ý hết, Phong Ly Ngân nở nụ cười đầy sâu xa, "Được. Vậy ta sẽ bắt đầu dạy ngươi từ mai."
"Vâng!" Tiểu Mặc Nhi kích động gật mạnh đầu.
"Giờ chuyện ngươi phải làm là nghỉ ngơi, có tinh thần thì mai bắt đầu huấn luyện được."
Tiểu Mặc Nhi lập tức ngoan ngoãn rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân.
Bắc Vũ Đường vươn tay chọc má y, cảnh cáo, "Không được bắt nạt hắn."
"Không hề." Phong Ly Ngân thề son sắt bảo đảm, "Sao ta có thể bắt nạt hắn được."
Trực giác mách bảo Bắc Vũ Đường, người này có tâm tư xấu xa nào đó.
Phong Ly Ngân thấy nàng còn không tin, "Nàng xem thành quả nửa năm sau sẽ biết ta không lừa nó."
"Khuya rồi."
Phong Ly Ngân đứng lên, cúi đầu hôn nhẹ trán nàng, "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Chờ y đi rồi, Bắc Vũ Đường đi ngủ. Vừa nằm lên giường đã nặng nề ngủ thiếp đi. Một người bỗng xuất hiện từ trong hư không, đi về phía nàng.
Người đó đứng ở mép giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng.
Sau đó, y nằm xuống cạnh nàng, cánh tay thon dài bá đạo ôm nàng vào lòng, đôi mắt đen lạnh nhạt vô tình nhiều thêm chút ôn nhu.
Đường Nhi, nàng thật sự yêu ta, đúng không?
Nếu không phải, y không biết mình sẽ làm ra chuyện như thế nào nữa.
Phong Ly Ngân nhìn thoáng qua hư không, ánh mắt y xuyên thấu trời đất, nhìn về phía sâu trong vũ trụ.
Tên hỗn đản kia tốt nhất là không nhúng tay vào việc này, nếu không, lần này y nhất định sẽ huỷ diệt thế giới hệ thống của hắn!
Sâu trong vũ trụ, hệ thống Chủ Thần nhìn thấy cặp mắt kia, lòng nhảy dựng.
Sống lại rồi, thực lực dường như còn mạnh hơn nhiều so với lần trước.
Lần này y không tàn phá gì, xem ra kế hoạch mới nhất của họ có hiệu quả.
Hy vọng vị ký chủ kia có thể kiềm chế y, để y đừng đi tai hoạ các thế giới khác.
- Dụ Vương phủ-
Từ sau khi nữ nhi duy nhất là Quận chúa Bình Dương rời đi, Dụ Vương như già đi mười tuổi. Hắn vẫn luôn tâm niệm báo thù cho nữ nhi, nhưng kẻ thù giết nữ nhi lại biến mất.
Một người hầu vội vàng tiến vào thư phòng, quỳ gối trước mặt Dụ Vương.
"Vương gia, thuộc hạ vừa nhận được tin, mẫu tử Mộc Chi Đào xuất hiện rồi."
Dụ Vương đứng bật dậy, "Chúng ở đâu?"
Hắn tìm một hồi lâu, cuối cùng phát hiện họ đã đi Nam Đường Quốc, mấy lần phái sát thủ qua, nhưng họ đều vẫn sống yên lành.
Họ còn dám tới kinh đô.
Thuộc hạ cung kính đáp, "Giờ đang ở khách điếm Đệ Nhất."
"Khách điếm Đệ Nhất à?" Dụ Vương híp mắt, lần này tuyệt đối không thể để chúng thoát khỏi tay mình.
Hắn phải dùng máu tươi của chúng để tế điện linh hồn của nữ nhi trên trời có thiêng.
"Phái người giám sát chúng."
"Tuân lệnh."
Thuộc hạ rời đi, Dụ Vương lại dạo bước trong thư phòng.
Trong kinh đô này, nếu hỏi ai là người nắm rõ tình huống của hai người nhất, Dụ Vương đứng thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Hắn vẫn luôn chú ý hai mẫu tử, tất nhiên hiểu rõ toàn bộ chuyện xảy ra sau khi hai người tới thành Trường An.
Nữ nhân kia không phải hương thôn dã phụ, ám sát hay độc sát bình thường đều không có tác dụng với nàng.
Nàng có thể từ một bình dân nhảy lên thành Hương quân của Nam Đường Quốc, đồng thời đạp đổ Tấn Vương, huỷ diệt cửa hàng Cố thị, khiến Tứ hoàng tử Cổ Phàm Chi trọng thương, có thể thấy người này tâm tư thâm trầm.
Dụ Vương rất muốn báo thù, nhưng hắn hiểu, chuyện này không thể vội.
Phải làm sao để đưa chúng vào chỗ chết đây?
Dụ Vương đi tới đi lui trong phòng, trong đầu hiện lên vô số mưu kế, lại bị hắn phủ quyết hết.
Khi hắn rơi vào thế bí, một gia đinh vội vàng tiến vào.
"Vương gia, Đại hoàng tử tới bái phỏng."
Dụ Vương sửng sốt, Hoa Phi Vũ tới làm gì?
Hắn và Đại hoàng tử này cũng có giao tình gì đâu?
Dụ Vương phất tay, đứng dậy rời khỏi thư phòng, tiến về phía phòng tiếp khách.
Vừa vào đại sảnh, hắn lập tức nở nụ cười, "Đại điện hạ, thứ cho bổn vương tới muộn."
"Dụ Vương khách khí, là do Phi Vũ tới đường đột."
Hai người hàn huyên một lát rồi ngồi xuống, thị nữ bưng trà lên.
"Không biết hôm nay điện hạ tới có việc gì?" Dụ Vương hỏi.
Hoa Phi Vũ nhìn thoáng qua nha hoàn và gia đinh trong phòng.
Dụ Vương sáng tỏ, cho quản gia một ánh mắt, quản gia lập tức dắt tất cả tôi tớ trong đại sảnh rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
"Điện hạ có thể yên tâm nói." Dụ Vương nâng tách trà, chậm rãi nhấp một ngụm.
Hoa Phi Vũ lên tiếng, "Dụ Vương, nghe nói ngươi vẫn luôn tìm hai người giết hại Quận chúa Bình Dương. Vừa lúc hôm nay ta gặp được chúng. Ta phái tuỳ tùng đuổi kịp, biết chúng đang ở khách điếm Đệ Nhất."
"Bổn vương đã biết. Nhưng vẫn đa tạ điện hạ nhắc nhở."
"Dụ Vương không cần khách khí với ta như vậy. Quận chúa Bình Dương giống như muội muội của ta vậy. Nàng rơi vào kết cục như thế, ta cũng khó chịu trong lòng, tất nhiên cũng hy vọng người hại nàng chịu trừng phạt tương ứng." Hoa Phi Vũ thầm mắng Dụ Vương là cáo già.
Hắn không muốn nhận tình, Hoa Phi Vũ lại cố tình muốn hắn mang ơn.
Giết người đâu cần tự mình ra tay, kẻ nào tự mình ra tay đều là ngu xuẩn.
Hắn cũng không phải kẻ ngu như Đường Cảnh Ngọc và Cổ Phàm Chi, mang thân phận cao quý đi đấu tranh với đám người không có địa vị gì.
Đã có lựa chọn tốt nhất ở đây, đâu cần hắn phải ra tay.
Dụ Vương nghe Hoa Phi Vũ nhắc tới Quận chúa Bình Dương, đôi tay không tự giác siết chặt thành quyền, khống chế cảm xúc trên khuôn mặt, "Bổn vương tất nhiên sẽ không bỏ qua cho những kẻ đó."
"À, đúng rồi. Mấy ngày nữa là sinh thần của Tử Vân, với sự coi trọng của đệ ấy với hai mẫu tử đó, chắc chắn họ sẽ tham gia." Hoa Phi Vũ thong thả nói.
Đáy mắt Dụ Vương thoáng nét hung ác, khi ngước mắt lên, trên khuôn mặt đã treo nụ cười nghiền ngẫm, "Đại điện hạ hôm nay đến đây là vì việc này sao?"
Hoa Phi Vũ nhìn Dụ Vương, cười cười, "Thật ra hôm nay ta đến là vì muốn hợp tác với Dụ Vương. Ngươi muốn đối phó chúng, mà ta muốn..."
Câu tiếp theo, không nói cũng biết.
Dụ Vương hiểu.
Hắn muốn đối phó Hoa Tử Vân.
Nếu hai người hợp tác, hắn chẳng khác gì đã leo lên thuyền của Đại hoàng tử.
Hắn không muốn đặt cược quá sớm, nên luôn chọn cách treo đám Hoàng tử, không từ chối cũng chẳng đồng ý, như vậy, hắn cũng sẽ đạt được lợi ích lớn nhất.
Các Hoàng tử đều muốn mượn sức hắn, hắn làm gì, các hoàng tử đều sẽ không ngăn cản. Nhưng một khi hắn đã chọn chủ, như vậy sau này thế lực của các Hoàng tử khác chắc chắn sẽ không để hắn sống yên.
Dụ Vương hiểu rõ Hoa Phi Vũ đang toan tính điều gì, âm thầm cân nhắc cách từ chối.
Hoa Phi Vũ nhẹ hớp một ngụm trà rồi hỏi, "Ta nhớ ngươi từng gặp Tấn Vương của Nam Đường Quốc vào ba năm trước, ngươi cảm thấy hắn thế nào?"
Dụ Vương nhíu mày.
Lần đó gặp, hắn chỉ cảm thán Tấn Vương tuyệt đối không phải vật trong ao. Nếu sinh ở nhà Đế Vương, hắn chắc chắn đã sớm theo phe Đường Cảnh Ngọc.
"Đại điện hạ, ngươi muốn nói gì?" Dụ Vương cau mày.
Hoa Phi Vũ tiếp tục hỏi, "Không biết Vương gia hiểu biết bao nhiêu về hai mẫu tử họ?"
Dụ Vương nhìn hắn, ý bảo hắn nói tiếp.
"Mộc Chi Đào chỉ là một nông phụ, ở Nam Đường Quốc xa lạ lại có thể xử lý Tấn Vương quyền thế ngập trời, không những toàn thân mà lui, còn thành danh, được phong làm Hương quân. Thành tựu như vậy, rất nhiều nam nhân cũng khó mà làm được."
"À, đúng rồi. Người bên cạnh nàng ta cũng không thể khinh thường được đâu. Tôi tớ là truyền nhân Thần Y Cốc, bằng hữu là chủ nhân thực sự của cửa hàng Lôi thị, ngay cả đứa nhỏ kia cũng sở hữu võ công không bình thường. Đoàn người như thế, ngươi nghĩ chúng là hạng hời hợt sao?"
"Ở Nam Đường Quốc, chúng không có chỗ dựa, nhưng ở Đại Chu thì khác. Bát hoàng tử của chúng ta là thật lòng với chúng đấy, nếu chúng xảy ra chuyện, ngươi cảm thấy Bát đệ của ta sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?"
"Dụ Vương cảm thấy ngươi có thể thắng Tấn Vương sao?" Lời này vừa thốt ra, Hoa Phi Vũ lập tức chú ý tới sắc mặt không tốt của Dụ Vương, chậm rãi bổ sung, "Đương nhiên, Dụ Vương tất nhiên lợi hại hơn Tấn Vương, thắng Tấn Vương là chuyện đương nhiên. Nhưng, giờ còn Bát đệ của ta nữa, thắng bại..."
Dụ Vương sao có thể không hiểu ý hắn muốn nói.
Đối phó với hai mẫu tử đã không dễ dàng, người ta có thể quấy Nam Đường Quốc long trời lở đất, dọn dẹp Tấn Vương. Hắn cũng không tự phụ đến mức nói mình chắc chắn thắng Tấn Vương, có thể không xây xát gì đưa họ vào chỗ chết, càng đừng nói họ còn có Bát hoàng tử chống lưng.