Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 584: Thế giới hiện thực (99)




Tác giả: Vân Phi Mặc
Đường Cảnh Ngọc rất vui vẻ, chỉ là sâu trong đôi mắt mang ý cười lại mang nét đánh giá.
Cố Phiên Nhiên đồng ý sảng khoái như vậy khiến hắn khá bất ngờ.
"Nàng thật sự đồng ý?" Đường Cảnh Ngọc không nhịn được, hỏi lại một lần.
Cố Phiên Nhiên cười nói, "Tất nhiên."
Tất nhiên là không muốn.
Hắn giờ chỉ là một nam nhân vô năng, chẳng khác nào thái giám trong cung. Sống cùng hắn, có khác gì bảo ả sống như quả phụ cả đời.
Hành động điên cuồng hắn làm ra lúc biết mình không thể giao hợp đến giờ vẫn còn mới mẻ trong ký ức của ả.
Ả không muốn sống cùng kẻ điên như vậy.
"Ngày mai đi cùng ta." Đường Cảnh Ngọc vội vàng nói.
Cố Phiên Nhiên cười, "Mai thì không được. Ta còn phải từ biệt ân nhân, còn phải nói rõ tình huống với tiểu thư của Nam Cung thế gia. Trước đó ta đã hẹn cùng đi du ngoạn với nàng ấy. Nam Cung tiểu thư khá khó chiều, ta phải nói rõ với nàng ấy, tránh để nàng ấy ghi hận ta."
"Cảnh Ngọc, cho ta hai ngày xử lý được không?"
Đường Cảnh Ngọc đoán được đây hẳn là lý do thoái thác của ả thôi, nhưng lại vẫn nguyện ý tin ả một lần.
Đây cũng là lần cuối cùng.
"Được. Cho nàng hai ngày xử lý."
Ả rút tay ra khỏi tay hắn, "Nam Cung tiểu thư còn đang chờ ta. Ta xong việc sẽ tự tới tìm ngươi."
"Ừ."
Đường Cảnh Ngọc nhìn bóng lưng ả rời đi, cảm nhận được rõ ràng ả đã thay đổi.
Sự thay đổi này bắt đầu từ khi nào?
Hình như là từ khi hắn bị tước đi toàn bộ quyền lợi.
Ả thật sự yêu hắn sao?
Đường Cảnh Ngọc bắt đầu nghi hoặc.
Cứ nghĩ đến việc ả chưa bao giờ thích mình, sắc mặt Đường Cảnh Ngọc tái nhợt đi, hắn lắc đầu, ép suy nghĩ kia xuống.
Phiên Nhiên thích hắn, thích hắn.
Hắn làm nhiều chuyện vì Phiên Nhiên như vậy, thậm chí vứt bỏ cả Vương vị, sao Phiên Nhiên lại không thích hắn cho được.
Đường Cảnh Ngọc tự thôi miên chính mình như thế.
Sau khi họ rời đi, một bóng người lặng yên xuất hiện ở nơi họ vừa dừng lại.
Bắc Vũ Đường rất chờ mong, không biết Cố Phiên Nhiên sẽ làm gì tiếp theo.
Nếu không thể làm theo như những gì nàng dự đoán, vậy nàng chỉ có thể ra tay giúp đỡ họ một phen thôi.
Đêm cùng ngày, cả Cửu Hoa Sơn đèn đuốc sáng trưng, mọi người vui vẻ ăn uống. Người uống rượu giỏi trong giang hồ không ít, một đám uống vô cùng hào sảng, Lôi Ngự Đình ngàn ly không say cũng có vẻ không chịu đựng nổi.
Tiền viện vô cùng náo nhiệt, hậu viện thì lại khác.
Cố Phiên Nhiên cố ý mặc một bộ xiêm y diễm lệ nhất, trên bàn bày rượu và đồ ăn, chuẩn bị xong cả rồi thì ra khỏi phòng, nói với nha hoàn hầu hạ, "Ngươi đến tiền sảnh tìm Tần thiếu hiệp, bảo hắn là ta có chuyện quan trọng muốn nói với hắn."
Nha hoàn nhận lệnh rời đi.
Cố Phiên Nhiên trở lại phòng chờ Tần Vũ Hiên tới.
Nếu không phải do Đường Cảnh Ngọc đột ngột xuất hiện, ả còn tính từ từ khiến Tần Vũ Hiên yêu ả. Ả tin rằng hắn nhất định sẽ yêu ả.
Nhưng kế hoạch của ả lại bị Đường Cảnh Ngọc phá hủy.
Vì sự xuất hiện của hắn, ả không thể không đưa ra hạ sách này.
Nghe nói Tần thiếu hiệp giữ mình trong sạch, nếu ả trở thành nữ nhân đầu tiên của hắn, hắn nhất định sẽ cả đời khó quên.
Ngày mai để lại thư rồi trốn đi, hắn nhất định sẽ đến tìm ả.
Cố Phiên Nhiên đã tính toán xong cả rồi.
Giờ chỉ còn chờ Tần Vũ Hiên đến thôi.
Nha hoàn đến chỗ Tần Vũ Hiên ở yến hội, nhỏ giọng nói bên tai hắn. Tần Vũ Hiên nói với người trên bàn tiệc một tiếng rồi đứng dậy rời đi.
Bắc Vũ Đường ở chỗ tối quan sát nhất cử nhất động của Tần Vũ Hiên thấy hắn rời đi, cho Lôi Ngự Đình một ánh mắt.
Lôi Ngự Đình bưng rượu đến trước mặt U Minh.
U Minh là người Tà giáo, không ai đến kính rượu hắn cả, một vùng quanh hắn đều chẳng có bóng ma nào.
Hắn nhìn ly rượu đã rót đầy, không động.
Lôi Ngự Đình cười nói, "Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ hạ độc trong rượu à? Vậy thì ta uống trước."
Nói rồi, Lôi Ngự Đình rót đầy chén rượu của mình, một ngụm uống cạn.
Như vậy thì U Minh chỉ có thể uống rượu cùng Lôi Ngự Đình.
Hắn vừa uống xong, Lôi Ngự Đình lập tức rót tiếp cho hắn.
"Hy vọng U Minh đừng để bụng trận chiến hôm nay. Nào, uống một chén nào."
Sau đó, mọi người thấy được tân Minh chủ lôi kéo người Ma giáo uống một ly lại một ly, chỉ cần U Minh không uống, hắn luôn tìm được cớ bắt U Minh phải uống.
Bên kia, một nha hoàn ngăn cản Tần Vũ Hiên.
"Tần thiếu hiệp, Cố tiểu thư đến sau núi rồi, nàng mời ngươi dời bước đến đó."
"Sau núi?" Tần Vũ Hiên hơi nhíu mày.
Nha hoàn nói tiếp: "Nô tỳ thấy sắc mặt Cố tiểu thư không đúng lắm, hình như có tâm sự gì đó."
Cùng lúc đó, Cố Phiên Nhiên ngồi trong phòng nhón chân chờ mong, khi nghe tiếng bước chân, ả vui vẻ đứng dậy, thấy người tới là nha hoàn thì hơi nhíu mày.
Nha hoàn này là người lúc trước ả sai đi gọi người.
"Cố tiểu thư, Tần thiếu hiệp bảo nô tỳ nói cho ngươi một tiếng, hắn chờ ngươi ở sau núi."
"Có nói là chuyện gì không?"
"Không."
Cố Phiên Nhiên mang theo nghi hoặc đi ra ngoài, vừa tới cửa, nha hoàn đột nhiên ngã xuống, đâm vào lòng ả.
"Xin lỗi, xin lỗi." Nha hoàn cúi đầu, liên tục xin lỗi.
Cố Phiên Nhiên bị đâm đau, lại không trách tội, "Không sao."
Ả vừa nói xong mới cảm thấy tê rần, mềm mại ngã xuống, mất tri giác.
Nha hoàn, không, nói chính xác là Bắc Vũ Đường ngụy trang thành nha hoàn dẫn theo Cố Phiên Nhiên tới sau núi.
Bên này tiến hành thuận lợi, bên Đường Cảnh Ngọc cũng thuận lợi bị lừa tới sau núi.
Tần Vũ Hiên không đến sau núi ngay, vì cẩn thận, hắn đến phòng Cố Phiên Nhiên một chuyến trước. Thấy trong phòng thật sự không có ai, bấy giờ hắn mới tới sau núi.
Khi hắn đang trên đường đi qua, Đường Cảnh Ngọc và Cố Phiên Nhiên đã tới sơn động ở sau núi rồi.
Lúc Đường Cảnh Ngọc đến sau núi, nơi đó đen nhánh, ánh sáng duy nhất là từ sơn động truyền ra.
Hắn đi dọc theo hướng ánh sáng tiến vào sơn động, vừa đi, vừa cảnh giác chú ý xung quanh.
"Phiên Nhiên, nàng ở bên trong sao?" Đường Cảnh Ngọc thật cẩn thận đi vào trong.
Trong động không ai đáp lại.
Đường Cảnh Ngọc vào hẳn trong động, thấy được Cố Phiên Nhiên đang nằm trên giường đá.
Hắn cuống quýt xông lên, nhẹ nhàng vỗ mặt ả, "Phiên Nhiên, Phiên Nhiên."
Cố Phiên Nhiên từ từ tỉnh lại, khi thấy Đường Cảnh Ngọc, sắc mặt thay đổi.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?!
Cố Phiên Nhiên đang định nói gì đó thì cảm nhận được cơ thể khô nóng, ả rất rõ điều này có nghĩa là gì.
Hắn lại bỏ thuốc ả!
"Đường Cảnh Ngọc, đồ đê tiện!" Cố Phiên Nhiên giận tím mặt.
Đường Cảnh Ngọc nhíu mày, "Phiên Nhiên, nàng có ý gì?"
Cố Phiên Nhiên rất tức giận, cực kỳ tức giận, "Ta đã đồng ý rời đi cùng ngươi, vì sao ngươi còn muốn đối xử với ta như vậy?"
Ả đẩy hắn ra, Đường Cảnh Ngọc không phòng bị, ngã ngồi xuống đất.
"Ta không có." Đường Cảnh Ngọc cực lực biện giải, "Ta là người thế nào, chẳng lẽ nàng còn không rõ sao?"
Cố Phiên Nhiên muốn nói chuyện, nhưng sức lực toàn thân như bị rút cạn trong chớp mắt.
"Nàng ngẫm lại xem, ta bỏ thuốc nàng làm gì, ta lại không thể..." Đường Cảnh Ngọc dừng lại, khó mở miệng, khuôn mặt âm trầm nói tiếp, "Vì sao ta phải làm chuyện như vậy?"
Cố Phiên Nhiên nhướng mày, hai má ửng đỏ, cắn chặt môi dưới, tránh để bản thân mất lý trí quá nhanh.
"Thật sự không phải ngươi?"
Ả cũng không ngu.
Vừa rồi chỉ là tình thế cấp bách nên mới không nghĩ đến chỗ không ổn.
Hắn không thể giao hợp, hoàn toàn không cần hạ xuân dược ả.
"Nhất định là có hiểu lầm." Đường Cảnh Ngọc trầm giọng nói, "Chắc chắn là có người muốn hại ta."
Cố Phiên Nhiên nghĩ tới một người, "Mộc, Chi, Đào."
Nhất định là nàng, cũng chỉ có nàng mới nhằm vào ả như thế!
Hai người mau chóng hiểu hết mọi chuyện.
"Ngươi đi mau." Cố Phiên Nhiên lẩm bẩm một tiếng.
Hôm nay ả chuẩn bị gạo nấu thành cơm với người ta, nhưng đối tượng không phải Đường Cảnh Ngọc mà là Tần Vũ Hiên.
"Gọi, gọi người tới đây."
"Ta mang nàng về."
Cố Phiên Nhiên muốn đẩy hắn ra, "Không, không cần. Đi, đi, đi gọi người."
Sắc mặt Đường Cảnh Ngọc hơi khó coi, ả không tin tưởng hắn. Từ khi nào mà quan hệ giữa hai người họ đã đến tình trạng này?
"Ta cũng có thể giúp nàng." Đường Cảnh Ngọc đứng im bất động, "Ta mang nàng đi xuống."
Cố Phiên Nhiên muốn đẩy hắn ra, nhưng cả người vô lực, mềm như bông.
Lúc này, thần trí Cố Phiên Nhiên đã mơ hồ, tất cả đều đã bị thuốc khống chế. Đường Cảnh Ngọc cũng nhìn ra ả khác thường, vừa tiến lên đã bị Cố Phiên Nhiên ôm chặt.
Thân thể ả không ngừng vuốt ve cọ xát thân thể hắn, tay cũng không an phận, bắt đầu lôi kéo quần áo hắn.
Đường Cảnh Ngọc thấy ả như thế, biết nếu mình ra tay vào lúc này, chỉ sợ ả tỉnh lại sẽ hận chết mình.
Hắn định bế ả rời đi thì nghe tiếng cành cây khô bị giẫm gãy ở bên ngoài.
Đường Cảnh Ngọc quay đầu nhìn lại, thấy được một đôi giày nam và góc y phục lộ ra ở cửa động.
Bộ y phục này...
Đường Cảnh Ngọc nhận ra, là Tần Vũ Hiên.
Hắn cúi đầu nhìn nữ nhân không ngừng giãy giụa trong lòng, lại nhìn người bên ngoài, trong đầu hiện ra hình ảnh hai người tình chàng ý thiếp hôm đó, đôi mắt tối tăm.
Hắn cúi đầu, "Phiên Nhiên, nếu nàng quyết định đi theo ta, vậy nên nếu ta cho hắn biết quan hệ của chúng ta là gì, chắc nàng sẽ hiểu cho ta, đúng không?"
Dứt lời, Đường Cảnh Ngọc bắt đầu xé rách quần áo ả, bắt đầu ** trên người ả.
Hắn muốn cho Tần Vũ Hiên biết, nữ nhân này là của hắn, dù Tần Vũ Hiên có muốn, cũng chỉ là nhặt cái giày rách mà hắn không cần thôi.
Đáy mắt Đường Cảnh Ngọc lạnh đi.
Lúc làm những chuyện này, hắn hoàn toàn không biết người bên ngoài đã rời đi. Trên đường đến sau núi lúc này xuất hiện một người, không phải ai xa lạ – Tần Vũ Hiên.
Tần Vũ Hiên lên sau núi, thấy sơn động sáng đèn, đi thẳng qua bên đó.
Lúc này, Cố Phiên Nhiên trong động đã không một mảnh vải che thân, da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài, hai tay, hai chân ả quấn chặt lấy Đường Cảnh Ngọc, miệng ngâm nga say lòng người.
Đúng lúc này, một ngân châm lặng yên đâm vào sau tai Cố Phiên Nhiên, người vừa rồi còn mơ mơ màng màng, không có ý thức đột nhiên tỉnh táo lại. Khi thấy người đè trên người mình, sắc mặt ả đại biến.
Đường Cảnh Ngọc thấy ả tỉnh, cũng không để ý, động tác không dừng lại.
Hắn vốn là cao thủ tình trường, hơn nữa còn quen thuộc với thân thể ả, biết được điểm mẫn cảm của ả, quen đường quen lối trêu chọc ả.
Ả tuy tỉnh, nhưng dược tính trong cơ thể vẫn còn, rất khó đẩy hắn ra.
Đúng lúc này, Tần Vũ Hiên đi đến cửa động, liếc qua đã thấy tình hình trong động, sắc mặt thay đổi, đặc biệt là khi thấy rõ người đang bị đè.
"Các ngươi đang làm gì?" Sắc mặt Tần Vũ Hiên rất lạnh.
Ả gọi mình tới, là vì cái này à?!
Hai người nghe được âm thanh, cùng quay đầu lại, nhìn về phía cửa.
Cố Phiên Nhiên thấy Tần Vũ Hiên, sắc mặt chợt thay đổi.
Đường Cảnh Ngọc thì lại thầm cười nhạo một tiếng, hắn còn tưởng tên kia đã ngoan ngoãn rời đi, không ngờ cuối cùng lại không nhịn được mà đứng ra.
Cố Phiên Nhiên liếc thấy nụ cười đắc ý bên môi Đường Cảnh Ngọc, lòng chùng xuống.
Hắn biết Tần Vũ Hiên sẽ tới.
Điều này có nghĩa là gì, không cần nói cũng rõ.
Tất cả đều là bố cục Đường Cảnh Ngọc bày ra, đánh ngất mình đưa qua đây, chuốc xuân dược, sau đó lại dẫn Tần Vũ Hiên tới, khiến hắn tận mắt thấy hai người đang làm chuyện này.
Hắn đang trả thù ả? Hay muốn khiến hai người cắt đứt quan hệ? Hoặc có thể là cả hai.
Vừa rồi ả suýt thì đã tin lời hắn nói, cho rằng tất cả là do nữ nhân Mộc Chi Đào kia quấy phá, thì ra là hắn.
Đường Cảnh Ngọc!
Đáy mắt Cố Phiên Nhiên thoáng hiện lên nét oán độc.
Ả suy nghĩ rất nhanh, gần như chỉ trong thoáng chốc đã tự suy diễn ra toàn bộ sự việc.
Ả tuyệt đối không thể để Đường Cảnh Ngọc thành công!
"Tần công tử, cứu ta." Cố Phiên Nhiên cắn chặt môi dưới, duỗi tay cầu cứu Tần Vũ Hiên.
Đường Cảnh Ngọc nghe ả cầu cứu nam nhân khác, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Ả thế mà lại cầu cứu tên kia!
Điều này có nghĩa là gì, không ai rõ ràng hơn hắn.
Đường Cảnh Ngọc cười nói, "Tần thiếu hiệp, ta và thê tử làm việc nên làm, chẳng lẽ ngươi cũng muốn quản?"
"Thê tử của ngươi?" Giọng Tần Vũ Hiên âm trầm hơn.
"Ngươi còn chưa biết sao?" Đường Cảnh Ngọc cười như không cười.
Cố Phiên Nhiên tuy tỉnh táo, nhưng dược hiệu vẫn còn, mấy lần muốn đoạt lời đều bị hắn giành trước.
"Hắn đang nói dối. Ta còn chưa thành hôn." Cố Phiên Nhiên xấu hổ và tức giận nói.
Đường Cảnh Ngọc cúi đầu, hôn lên môi ả một cái, "Bảo bối, lúc trước ta chọc nàng không vui, là ta sai. Giờ ta nhận sai rồi, còn không được sao? Ngoan, đừng giận dỗi nữa."
"Đường Cảnh Ngọc, tên khốn ngươi, ngươi đừng bôi nhọ ta!" Ả nói xong, lại quay đầu nhìn Tần Vũ Hiên, đôi mắt rưng rưng, "Ta thật sự không có quan hệ gì với hắn!"
Tần Vũ Hiên tiến lên, thân hình lướt tới trước mặt họ.
Hắn chỉ dùng một tay đã nhắc được Đường Cảnh Ngọc lên, ném ra ngoài.
"Rầm", Đường Cảnh Ngọc ngã trên đất, khuôn mặt trắng bệch.
Tần Vũ Hiên nhìn thân thể lõa lồ mê người kia, quay mặt đi, cởi y phục trên người xuống, mặc vào cho ả.
Cố Phiên Nhiên khẽ nấc, "Hắn hạ dược ta, không phải ta tự nguyện."
Tần Vũ Hiên không đáp lại.
Lòng Cố Phiên Nhiên nặng đi, hắn không tin ả.
Ả túm chặt lấy ống tay áo hắn, lã chã chực khóc nhìn hắn.
Tần Vũ Hiên nâng ả dậy, muốn mang ả đi, "Ta mang ngươi về trước."
Đường Cảnh Ngọc bò dậy, chịu đựng đau đớn nơi ngực, chắn trước mặt họ.
Tần Vũ Hiên lạnh mặt, "Tránh ra."
Đường Cảnh Ngọc không sợ hắn, nở nụ cười trào phúng, "Tần thiếu hiệp thích thê tử của nam nhân khác đến vậy sao?"
Cố Phiên Nhiên nghe hắn chửi bới mình như vậy, lòng càng khẳng định việc hôm nay là do hắn làm.
"Đường Cảnh Ngọc, ngươi đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ. Ta và ngươi không có quan hệ gì cả." Mặt Cố Phiên Nhiên đỏ ửng, không biết là vì thuốc hay vì đang tức giận.
Nghe ả nhiều lần phủi sạch quan hệ của hai người, tim Đường Cảnh Ngọc như bị đao cắt.
Ả quả nhiên đã thay lòng đổi dạ.
Hôm nay, dù thế nào, hắn cũng sẽ không để tên này mang ả đi, càng sẽ không thành toàn họ.
"Phiên Nhiên, nàng còn muốn làm loạn đến khi nào..."
Tần Vũ Hiên ngắt ngang lời hắn, "Đường công tử, thích một người thì nên quý trọng, không phải hủy hoại danh dự của người ta."
"Ta không nói ra gì đó thì Tần thiếu hiệp sẽ không tin, đúng không?"
Cố Phiên Nhiên biến sắc, muốn ngăn cản hắn, "Ngươi lại định..."
Đường Cảnh Ngọc trực tiếp ngắt lời ả, làm lơ khuôn mặt âm trầm của ả, "Nếu ngươi không ngại, có thể mời phụ nhân có kinh nghiệm tới kiểm tra thân thể nàng xem. Nàng đã sớm không còn hoàn bích. Ba năm trước, chúng ta đã là phu thê thực sự. Trên thân thể nàng, chỗ nào có bớt gì, đâu là điểm mẫn cảm, ta đều rõ ràng."
"Tần thiếu hiệp, nếu ngươi muốn biết, ta đều có thể nói cho ngươi."
Ánh mắt Tần Vũ Hiên tuy là nhìn Đường Cảnh Ngọc, nhưng khóe mắt lại vẫn luôn quan sát Cố Phiên Nhiên, biểu cảm rất nhỏ xuất hiện trên mặt ả đã chứng minh tất cả.
Hắn vốn tưởng ả là một nữ tử thanh thuần, thì ra sớm đã là giày rách.
Cánh tay đang ôm Cố Phiên Nhiên của hắn dường như bắt đầu bài xích, hắn cực lực đè nén xúc động muốn đẩy ả ra, khuôn mặt âm trầm nói, "Cố tiểu thư, hắn nói thật sao? Nếu là thật, ta..."
"Không phải. Hắn đang nói dối. Hắn nói vậy chỉ vì muốn có được ta." Cố Phiên Nhiên trả lời không do dự.
Qua hôm nay, hai người xem như hoàn toàn cạch mặt.
Trước đó niệm tình xưa, ả cũng không muốn làm quá. Nhưng hôm nay, hắn làm ra việc như vậy, sớm đã mài sạch chút tình cảm đó.
Giờ với ả, Đường Cảnh Ngọc đã không còn giá trị lợi dụng.
Không có thân phận, không có địa vị, thậm chí còn không tính là nam nhân.
Một phế vật như thế, sao có thể xứng đôi với ả được.
Vừa lúc, ả có thể nhân dịp này, tạo ra cái kết cho mối quan hệ của hai người.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng, bỗng, một tiếng đàn nhẹ nhàng ngân nga vang lên ở sau núi yên tĩnh, tiếng đàn từ xa bay đến, tiến vào tai họ.
Đường Cảnh Ngọc và Cố Phiên Nhiên đang bạo nộ, tất nhiên vô tâm, không để trong lòng, nhưng Tần Vũ Hiên thì khác. Hắn là người thích nhạc, nghe được âm thanh này, tự nhiên bị tiếng đàn hấp dẫn.
Ánh mắt hắn dần tan rã, mà Đường Cảnh Ngọc và Cố Phiên Nhiên hoàn toàn không biết gì về sự thay đổi này.
"Tần công tử, hắn là một tên vô sỉ, năm lần bảy lượt muốn khinh bạc ta. Ngươi tuyệt đối không thể tin lời của một người như vậy." Cố Phiên Nhiên đỏ mắt nói.
Hai người khắc khẩu một lúc mà không thấy Tần Vũ Hiên nói gì, hồ nghi nhìn qua.
"Vũ Hiên, ngươi không sao chứ?" Cố Phiên Nhiên nhẹ giọng gọi.
Bất chợt, Tần Vũ Hiên mở đôi mắt hơi rũ ra thật to.
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt đó có chút đáng sợ, khiến hai người nhìn mà lạnh buốt.
Tần Vũ Hiên đẩy Cố Phiên Nhiên ra, ả chật vật ngã ngồi trên đất.
****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.