Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 564: Thế giới hiện thực (79)




Tác giả: Vân Phi Mặc
"Ta khó chịu, khó chịu quá."
Cơ thể nóng bỏng khiến Cố Phiên Nhiên dần mất trí, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, muốn ăn người tú sắc khả xan trước mặt.
Ả trực tiếp động thủ lột quần áo Cổ Phàm Chi. Cổ Phàm Chi cũng bị dọa vì hành động này của ả.
"Phiên Nhiên, ngươi tỉnh lại."
"Ta không cần, ta muốn ngươi, muốn ăn ngươi." Ả không màng sự ngăn cản của hắn, liếm rồi cắn mặt hắn, khiến Cổ Phàm Chi như đứng trên đống lửa.
Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại. Tiếng xa phu từ bên ngoài truyền vào, "Tứ điện hạ, tới rồi."
Cổ Phàm Chi bất đắc dĩ với yêu tinh không an phận trong lòng, ôn nhu khuyên bảo, "Ngoan nào, một lát nữa là tốt rồi."
Cổ Phàm Chi dỗ nửa ngày mới khiến Cố Phiên Nhiên dừng lại.
Xa phu thấy màn xe xốc lên, lập tức cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tỏ vẻ: Ta không thấy gì hết, ta không nghe được gì cả.
Cổ Phàm Chi ôm Cố Phiên Nhiên xuống ngựa, bước nhanh vào trong phủ.
"Điện hạ."
"Điện hạ."
......
Nha hoàn, nô bộc gặp được trên đường thấy Cổ Phàm Chi quần áo hơi nhàu, trong lòng còn ôm một nữ tử. Tuy không thấy rõ khuôn mặt, nhưng mái tóc dài đẹp kia cũng khiến người ta chú ý.
Nhóm nô bộc vội cúi đầu, không dám nhìn nhiều hơn. Trong phủ hoàng tử, tuyệt đối không thể ngó loạn.
Cổ Phàm Chi đá văng cửa phòng ngủ, đặt Cố Phiên Nhiên lên giường. Hắn định rời đi, lại bị Cố Phiên Nhiên túm lấy vạt áo.
Giọng nói mềm mại vang lên, "Đừng đi."
"Ngoan, ta gọi đại phu tới. Sẽ không khó chịu nữa."
"Không cần. Ngươi là kẻ lừa đảo, ngươi đã bảo muốn giúp ta thoải mái." Cố Phiên Nhiên túm chặt vạt áo hắn không buông, nóng nảy cởi y phục của hắn.
Cổ Phàm Chi muốn từ chối, nhưng thấy ả giãy giụa, vặn vẹo làm áo khoác ngoài lỏng ra, để lộ cảnh xuân vô hạn, hắn lập tức ngây ngốc, chỉ biết nhìn chằm chằm...
Cố Phiên Nhiên cởi lung tung, thế mà thật sự cởi được hết y phục của hắn.
Lửa dục của Cổ Phàm Chi đã bị ả đốt lên, áp xuống mấy lần lại bùng lên mấy lần, hắn không muốn chịu đựng nữa.
Hắn bắt lấy bàn tay không an phận của Cố Phiên Nhiên, "Phiên Nhiên, nàng thật sự muốn sao?"
"Muốn." Ả vừa nói vừa dùng thân thể cọ hắn không ngừng, khiến cả hai càng thêm khát vọng.
"Nàng biết ta là ai không?"
"Biết, biết, ngươi là Phàm Chi, là Phàm Chi đối tốt với ta nhất. Ta, ta muốn ngươi."
Dứt lời, ả trực tiếp nhào lên, hôn hắn.
Cổ Phàm Chi không còn quan tâm gì nữa...
Âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập mau chóng vang lên trong phòng.
Sau khi thuốc hết tác dụng, hai người trên giường đều tỉnh táo. Cố Phiên Nhiên nhìn nam nhân bên cạnh, xấu hổ nhắm mắt lại.
Cổ Phàm Chi thấy vậy, nắm lấy tay ả, "Phiên Nhiên, nàng có trách ta không? Có cảm thấy ta giậu đổ bìm leo không?"
Cố Phiên Nhiên lắc đầu, "Nếu lần này ngươi không tới, sợ là ta sẽ bị hắn..."
Nhớ lại hành động điên cuồng của Đường Cảnh Ngọc, ả lại run lên.
Cổ Phàm Chi ôm ả thật chặt, "Đừng sợ, có ta đây. Sau này sẽ không bao giờ để hắn tổn thương nàng."
Cố Phiên Nhiên nức nở, Cổ Phàm Chi dịu dàng an ủi.
Một lát sau, Cổ Phàm Chi phát hiện Cố Phiên Nhiên khác thường, khuôn mặt đỏ hồng bất thường.
"Sao vậy?" Cổ Phàm Chi quan tâm hỏi.
Cố Phiên Nhiên cảm giác được ngọn lửa dục vừa bị dập lại bùng cháy.
Ả xấu hổ không dám nói câu nào.
Cổ Phàm Chi nóng vội hỏi, "Có phải ta làm nàng đau không?"
"Không, không phải."
"Vậy nàng làm sao? Không thoải mái ở đâu? Ta đi gọi đại phu." Cổ Phàm Chi định đứng dậy rời đi, lại bị Cố Phiên Nhiên ngăn cản.
Cố Phiên Nhiên cúi đầu, không dám nhìn hắn, "Ta, ta nghĩ... Cái, cái kia chưa hết tác dụng."
Cổ Phàm Chi còn chưa phản ứng lại, sửng sốt hai giây rồi mới nhận ra, nở nụ cười tà tứ, "Để ta giúp nàng."
Âm thanh nam nữ giao hòa cùng tiếng thở dốc lại vang lên trong phòng, mãi đến tận nửa đêm, hai người tinh bì lực tẫn, mới dừng lại.
Cổ Phàm Chi bị Cố Phiên Nhiên ép khô, tuy nhiên, đây cũng là cảm giác hắn chưa từng trải nghiệm bao giờ.
Hắn là Hoàng tử, từ lúc mười bốn tuổi đã có ma ma trong cung dạy về nam nữ hoan ái. Mười bốn tuổi khai trai, đến giờ, hắn cũng chưa từng thấy chuyện này có gì vui thích.
Nhưng sau lần này cùng Cố Phiên Nhiên, hắn mới hiểu được lạc thú thực sự.
Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Đường Cảnh Ngọc thích triền miên với Phiên Nhiên.
Phiên Nhiên là một bảo bối, chỉ cần ăn rồi, sẽ không còn hứng thú với bất kỳ nữ nhân nào khác nữa.
Hắn đã hoàn toàn trở thành tù binh của ả.
"Làm nữ nhân của ta, được không?" Cổ Phàm Chi nắm tay ả, căng thẳng nhìn ả.
Cố Phiên Nhiên ngạc nhiên nhìn hắn, "Ta, chúng ta..."
Cổ Phàm Chi bất chấp, "Phiên Nhiên, ta đã thích nàng từ rất lâu rồi. Trước đó vì quan hệ của nàng và Cảnh Ngọc, ta chỉ dám lặng yên canh giữ bên cạnh nàng. Nhưng giờ, Đường Cảnh Ngọc không xứng có được nàng. Hắn đã không còn là hắn lúc trước nữa."
Nhớ đến hành động của Đường Cảnh Ngọc ngày hôm qua, lửa giận lại bùng cháy trong lòng Cổ Phàm Chi.
"Phiên Nhiên, cho ta một cơ hội, được không?" Cổ Phàm Chi khát cầu nhìn ả.
Cố Phiên Nhiên vui sướng trong lòng, nhưng trên mặt lại làm vẻ khó xử, "Quá, quá nhanh."
"Nàng đã là nữ nhân của ta, chẳng lẽ nàng còn muốn trở thành nữ nhân của nam nhân khác?" Cổ Phàm Chi bá đạo nói.
Cố Phiên Nhiên đấm nhẹ ngực hắn, "Người xấu, ta là người như vậy sao? Ta chỉ cảm thấy quá nhanh. Bên Cảnh Ngọc phải làm sao đây? Ta lo hắn sẽ xảy ra chuyện."
"Hắn đã đối xử với nàng như vậy, nàng còn nghĩ cho hắn." Cổ Phàm Chi rất thất vọng về Đường Cảnh Ngọc.
Cố Phiên Nhiên ưu thương, thở dài một hơi, "Cho ta chút thời gian, được không?"
"Ừ. Đừng để ta chờ lâu quá."
Nói xong, tay Cổ Phàm Chi lại không thành thật đốt lửa trên người Cố Phiên Nhiên.
"Phàm Chi, ngươi, ngươi đang làm gì?"
"Phiên Nhiên, ta đói bụng." Cổ Phàm Chi giống như một con chó liếm mặt ả.
"Vậy bảo nha hoàn bưng đồ ăn lên." Cố Phiên Nhiên đỏ mặt, muốn đẩy đầu lưỡi làm phiền ả ra.
"Không, giờ ta chỉ muốn ăn nàng."
"A!"
Sau đó, lại là những âm thanh kinh thiên động địa.
Khi Cổ Phàm Chi và Cố Phiên Nhiên vui sướng xướng vở "Ngươi thích ta, nhưng ta không thể phải bội Đường Cảnh Ngọc", lại tới tiết mục "cưỡng ép phát sinh quan hệ", Bắc Vũ Đường bên này đã lặng lẽ tiến hành mở tửu lầu.
Bắc Vũ Đường mỗi ngày bận rộn chỉ huy, Lôi Ngự Đình thì vui vẻ thoải mái dùng tư thái xem diễn nhìn cái đuôi phía sau Bắc Vũ Đường.
"Lôi Y, theo ngươi, gia hỏa này định làm gì?"
Nếu nói y thích Mộc Chi Đào, biểu cảm của y hoàn toàn không giống.
Hơn nữa, hắn biết Phong Ly Ngân có người trong lòng. Từ bóng dáng đó, nhìn ngang nhìn dọc cũng chẳng liên quan gì đến bóng lưng kia cả.
Từ từ, nếu nói có gì giống, chỉ sợ có khí chất kia thôi.
Hôm nay là ngày hưu mộc, Tiểu Mặc Nhi xách hộp đồ ăn tới, nhìn thấy Phong Ly Ngân bên cạnh mẫu thân, cậu tủm tỉm lấy bánh hồng trong túi ra.
"Phong lão sư, đây là bánh hồng ta mua, người nhất định phải nếm thử."
Phong Ly Ngân nhận thức ăn trong tay cậu, ngó thấy Lôi Ngự Đình, vội hô, "Ngươi qua đây chút."
Lôi Ngự Đình thấy Tiểu Mặc Nhi và Phong Ly Ngân đứng cạnh nhau, sắc mặt đại biến, nói gì cũng không chịu qua.
Chỉ cần hai người này ở riêng thì chắc chắn hắn sẽ là người xui xẻo!
"Ta không nghe thấy gì hết, ta không nghe thấy gì hết."
Lôi Ngự Đình vừa nói vừa đi ra ngoài.
Hắn không trêu được một lớn một nhỏ này, còn không trốn nổi sao!
"Lôi công tử, ngươi chờ chút." Bắc Vũ Đường gọi người.
"Ta không nghe thấy gì hết, ta không nghe thấy gì hết." Lôi Ngự Đình tự động che chắn mọi nguồn âm.
Tiểu Mặc Nhi và Phong Ly Ngân cùng đứng dậy, chắn trước cửa Lôi Ngự Đình sắp qua. Lôi Ngự Đình thấy một lớn một nhỏ, hai kẻ bụng siêu đen này, cần phải cảnh giác!
"Các ngươi muốn làm gì? Ta nói cho các ngươi biết, nếu các ngươi..."
Tiểu Mặc Nhi mềm mụp bảo: "Mẫu thân gọi ngươi."
Phong Ly Ngân khí phách, dứt khoát nhấc cổ áo Lôi Ngự Đình, ném qua.
Bắc Vũ Đường nhìn người bay ngược về đây, nghiêng người né tránh, sau đó nghe được tiếng "rầm" lớn từ phía sau truyền đến.
Nghe thôi cũng thấy đau rồi.
Lôi Ngự Đình chật vật đứng dậy, hai tay chống nạnh, "Các ngươi đừng có mà quá đáng! Ta nhịn các ngươi lâu lắm rồi đấy!
Một lớn một nhỏ nhất trí nhìn hắn, Lôi Ngự Đình lập tức rén.
"Ta không nói gì cả."
Lôi Ngự Đình đầu hàng ngay và luôn, đáng thương đến bên cạnh Bắc Vũ Đường, "Mộc phu nhân, rốt cuộc ngươi làm được bằng cách nào?"
"Làm cái gì?" Bắc Vũ Đường nghi hoặc nhìn tên ngốc Lôi Ngự Đình.
Lôi Ngự Đình lặng lẽ chỉ hai tên bụng đen siêu cấp nhìn như đang trò chuyện vui vẻ, nhưng thật ra lại đang âm thầm so đấu.
Bắc Vũ Đường nhìn lướt qua hắn, "Đời này chỉ sợ ngươi không làm được đâu. Kiếp sau cố gắng nhé."
Có ý gì?!
Lôi Ngự Đình nhìn gáy Bắc Vũ Đường, lại nhìn một lớn một nhỏ đối diện, dường như đã hiểu ra gì đó.
Đậu má, vì sao có cảm giác ba người này càng nhìn càng giống người một nhà vậy?! Toàn boss bụng đen thôi!
Quả nhiên, đều do hắn lương thiện quá!
Hắn là người lương thiện nhất ở đây!
- Đườngphủ-
"Ngươi nói giờ nàng đang ở đâu?" Đường Cảnh Ngọc mặt mày âm trầm.
"Cố tiểu thư gần đây đều dưỡng bệnh ở phủ Tứ hoàng tử."
"Tiện nữ!" Đường Cảnh Ngọc tức xanh mặt.
Dưỡng bệnh cái quái gì, rõ ràng là làm ấm giường cho Cổ Phàm Chi!
"Đi tìm người, mang nàng ta về đây!" Đường Cảnh Ngọc lạnh lùng ra lệnh.
"Lão gia, đó là phủ Hoàng tử."
"Ta còn là..." Đường Cảnh Ngọc nói được một nửa thì tắt tiếng.
Giờ hắn chẳng còn là gì cả.
Không còn Vương vị, nữ nhân hắn thích cũng rời xa hắn.
Hắn còn cái gì nữa!
Hắn vì ả mới rơi vào tình trạng này. Vì sao ả lại có thể như không có chuyện gì, ở bên cạnh nam nhân kia?!
Đường quản gia đau lòng cho chủ tử, vốn là một công tử tuấn mỹ phong lưu phóng khoáng, vì một nữ nhân mà mất tước vị. Giờ nữ nhân kia cũng bỏ lại hắn.
"Phái người đi qua, ngay lập tức!"
"Vâng." Đường quản gia sợ hắn kích động, vội đồng ý.
- Phủ Tứ hoàng tử-
Cố Phiên Nhiên thoải mái nằm trên trường kỷ, xung quanh là sáu tỳ nữ hầu hạ, đồ ăn toàn là đồ thượng đẳng. Ở hiện đại, mấy đồ ăn này cũng không phải thứ gì ghê gớm, nhưng ở đây lại là đồ tốt khó gặp.
Một nha hoàn vội đi tới, quỳ trước mặt Cố Phiên Nhiên.
"Cố tiểu thư, Đường phủ phái người tới đón người về."
Cố Phiên Nhiên nhìn nha hoàn không biết điều kia, chuyện này cứ từ chối thẳng là được, chạy đến nói cho ả làm gì.
Cố Phiên Nhiên muốn từ chối, nhưng lại không thể để cho người khác có cảm giác ả muốn ăn vạ trong phủ Tứ hoàng tử được.
Ả hơi trầm ngâm, "Sai người chuẩn bị kiệu."
Một nha hoàn hầu hạ cạnh ả vội ngăn cản, "Cố tiểu thư, người chờ điện hạ về rồi lại đi cũng không muộn. Nếu giờ người đi, chúng nô tỳ sẽ bị phạt. Xin Cố tiểu thư thương xót."
Cố Phiên Nhiên nhìn mấy người, lộ vẻ khó xử, giãy giụa một lúc rồi mới bảo nha hoàn báo tin, "Ngươi nói với người Đường phủ, ta phải về thẳng Cố phủ, không phiền lão gia nhà họ nhọc lòng."
"Vâng."
Nha hoàn rời đi.
- Đường phủ-
"Nàng ta thật sự nói như vậy?" Đường Cảnh Ngọc nổi giận đùng đùng.
"Hạ nhân bẩm báo lại như vậy."
"Giỏi! Giỏi lắm!" Đường Cảnh Ngọc tức tối đi qua đi lại trong phòng, "Nàng ta muốn phủi sạch quan hệ với ta đây mà! Không có cửa đâu!"
"Bọn họ đã vô tình như thế, đừng trách ta vô nghĩa!" Đường Cảnh Ngọc trầm giọng.
Đường quản gia sợ hắn xảy ra chuyện, vội khuyên can, "Lão gia đừng tức giận. Giờ Cố tiểu thư ở trong phủ Tứ điện hạ, được Tứ điện hạ bảo vệ. Chúng ta vừa trải qua một đại kiếp, không chịu nổi bất kỳ đả kích nào khác."
"Giờ người của Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử đều như hổ rình chúng ta. Nếu chúng ta và Tứ hoàng tử có ngăn cách, họ chắc chắn sẽ không lo lắng gì nữa. Đến lúc đó, gia nghiệp Thánh thượng để lại cho chúng ta cũng sẽ bị họ cắn nuốt."
Đường quản gia phân tích rõ ràng khiến Đường Cảnh Ngọc vốn hừng hực lửa giận không tức nổi nữa.
Giờ hắn còn cần dựa vào Cổ Phàm Chi, nếu Cổ Phàm Chi cũng từ bỏ hắn, những người từng đối địch hắn sẽ không bỏ qua.
Nhưng, lửa giận trong lòng không thể phát tác.
Giờ hắn thật sự không còn gì cả.
Nữ nhân hắn yêu và huynh đệ tốt cùng phản bội khiến hắn vô cùng đau khổ, tích tụ trong lòng, không thể bình ổn.
Phụt...
Đường Cảnh Ngọc phun ra một ngụm máu đen, ngất xỉu.
Đường quản gia luống cuống, vội sai người đi tìm đại phu, lại phái người thông báo Tứ hoàng tử và Cố Phiên Nhiên. Chỉ là hộ vệ của phủ Tứ hoàng tử đã sớm nhận được lệnh, không cần truyền tin tức Đường phủ đưa tới nữa.
Nguyên nhân là vì Cố Phiên Nhiên nói muốn về Cố phủ với Cổ Phàm Chi ngay khi hắn vừa hồi phủ.
Cổ Phàm Chi sao có thể để ả về, lấy lý do thương thế chưa lành giữ ả lại. Sau đó, hỏi rõ nguyên do, biết là người Đường phủ phái tới chọc họa, tức giận đưa ra mệnh lệnh này.
Đường Cảnh Ngọc mơ màng nghe được tiếng Đường quản gia nói chuyện với hạ nhân.
"Họ thật sự không tới?"
"Ta chờ bên ngoài hai canh giờ, họ không chịu gặp."
"Ta còn nghe hạ nhân trong phủ đó nghị luận mới biết, Tứ điện hạ ra lệnh, chỉ cần là người từ phủ chúng ta tới thì đều từ chối không gặp."
Hạ nhân kia hầm hừ, "Thế mà bảo Tứ điện hạ tấm lòng nhân hậu, có tình có nghĩa, chỉ khi gặp rồi mới thấy được gương mặt thật!"
"Được rồi, lời này nói ở đây cũng thôi, đừng để người bên ngoài nghe được. Nếu truyền ra ngoài thì ngươi không giữ được mạng nhỏ đâu."
"Tiểu nhân biết. Chỉ là tức quá thôi. Trước đó lão gia làm nhiều việc giúp Tứ điện hạ như thế, giờ hắn không chỉ cướp đi Cố tiểu thư mà còn vứt bỏ lão gia."
"Được rồi, đừng nói nữa. Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi." Đường quản gia cho người lui.
Đường Cảnh Ngọc nằm trên giường nghe được tiếng bước chân của Đường quản gia, theo bản năng nhắm mắt lại.
"Lão gia, nếu ngài không vứt bỏ Vương phi vì Cố tiểu thư,có Vương phi ở đây, ai dám bắt nạt chúng ta."
"Thật ra, ta vẫn luôn muốn nói với ngài, Cố tiểu thư không phải nữ nhân tốt, nhưng, ngài yêu nàng ta, yêu đến xương tủy, không thấy được điểm tốt của Vương phi."
"Vương phi mới là người đáng để ngài yêu, tiếc rằng, ngài đã sớm có người trong lòng."
Đường quản gia ngồi cạnh Đường Cảnh Ngọc, lải nhải rất nhiều chuyện về Bắc Vũ Đường.
Đường Cảnh Ngọc nỗ lực hồi tưởng, lại phát hiện ký ức về Bắc Vũ Đường thật mơ hồ. Hắn chỉ mơ hồ nhớ được bóng dáng của nàng, cùng tính cách không chút thú vị của nàng.
Sau khi Đường quản gia rời đi, Đường Cảnh Ngọc không ngừng tự hỏi mình.
Hắn thật sự đã sai rồi sao?
Yêu sai người rồi sao?
****
"Ở mấy ngày?"
"Đã bốn người rồi." Người tới thành thật bẩm báo.
Bắc Vũ Đường nở nụ cười nghiền ngẫm.
Đường Cảnh Ngọc nhịn giỏi thật, nữ nhân mình yêu song túc song tê với người khác mà hắn vẫn không làm loạn.
Chỉ khi hai người thật sự trở mặt thành thù, hắn mới thật sự trở thành người cô đơn.
Những kẻ từng là đối thủ của hắn mới dám to gan trả thù.
Haiz, xem ra tình yêu vẫn không quan trọng bằng cuộc sống.
Nếu hắn không làm, vậy để nàng "giúp" hắn xả ra thôi.
"Cho người truyền bá khắp nơi, Đường Cảnh Ngọc vì ôm lấy vinh hoa phú quý, chắp tay đưa nữ nhân Cố Phiên Nhiên của mình tới phủ Tứ điện hạ. Giờ hai người song túc song tê, trai đơn gái chiếc ở chung bốn ngày bốn đêm."
"Vâng."
Đường Cảnh Ngọc bị đội nón xanh, một tin tức tốt như vậy, phải chia sẻ chứ.
Tin này vừa truyền ra, trà lâu quán rượu đều ồn ào náo nhiệt, người lên tiếng nói tận mắt thấy Cổ Phàm Chi ôm Cố Phiên Nhiên vào phủ cũng ngày càng nhiều.
"Haha, Đường Cảnh Ngọc thế mà lại là vương bát đản!" Ngũ hoàng tử cười lớn.
(Vương bát đản: Đồ rùa rụt cổ)
"Tứ ca đúng là đói bụng ăn quàng, thế mà lại xuống tay với nữ nhân của huynh đệ." Lục hoàng tử cũng trào phúng.
"Hai đệ nói bớt mấy câu đi, lát nữa Tứ đệ tới nghe được thì không tốt đâu."
Ngũ hoàng tử không để bụng, "Hắn nghe được thì nghe được thôi. Giờ bá tánh trong thành Trường An đều biết hắn muốn nữ nhân của huynh đệ tốt rồi."
"Không biết phụ hoàng sẽ có phản ứng gì khi biết đây." Giọng nói không giấu nổi vui sướng.
"Được rồi. Đừng nói nữa. Chắc Tứ đệ sắp đến rồi."
Ba người không biết, Cổ Phàm Chi mang theo Cố Phiên Nhiên đứng ở ngoài cửa nghe hết rồi.
Hai người vừa tức vừa thẹn, nhất thời không tiến vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.