*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Vân Phi Mặc
Nha dịch dẫn đầu nhìn Bắc Vũ Đường.
"Ngươi là Mộc Chi Đào đúng không?" Hắn hỏi.
"Đúng vậy, là ta." Bắc Vũ Đường đứng lên.
Ám Dạ và Đại Hương cũng đứng lên theo, cảnh giác nhìn họ.
Nha dịch lạnh giọng nói, "Ngươi bị nghi ngờ liên quan đến án giết hại cả nhà Trương Tam. Mang đi."
Dứt lời, hai nha dịch tiến lên, muốn trói Bắc Vũ Đường. Ám Dạ chắn trước người nàng, kiếm trong tay chỉ về phía hai nha dịch.
Nha dịch dẫn đầu biến sắc, "Sao, các ngươi còn muốn chống lệnh?"
Bắc Vũ Đường ấn tay Ám Dạ xuống, "Ta đi cùng các ngươi."
"Mộc tỷ tỷ." Đại Hương tiến lên ngăn nàng lại, quay đầu nhìn nha dịch, "Các ngươi có nhầm lẫn gì không? Mộc tỷ tỷ không thể nào giết người được."
"Có nhầm hay không, tới nha môn, đại nhân điều tra sẽ rõ. Mang đi." Nha dịch dẫn đầu vung tay, hai người tiến lên trói tay nàng lại, mang nàng đi.
"Các ngươi nhất định nhầm rồi." Tiết Thiên chắn trước cửa.
Thời gian này ở chung, Tiết Thiên đã hiểu rõ tính cách Bắc Vũ Đường, nàng tuyệt đối không phải người sẽ làm ra chuyện như vậy.
Nha dịch rút đao ra, đặt trên cổ Tiết Thiên, "Còn dám ngăn cản, mang cả ngươi đi."
"Tiết Thiên, tránh ra." Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nói với Ám Dạ, "Chăm sóc Tiểu Mặc Nhi."
Dứt lời, nàng bị bốn nha dịch mang đi.
"Đúng đúng, mau đón tiểu thiếu gia về. Tiểu thiếu gia thông minh nhất, chắc chắn sẽ có cách cứu Mộc tỷ tỷ ra." Đại Hương vội giục Ám Dạ, "Ngươi võ công cao, mau tới thư viện Vấn Tân đi."
Nàng vừa nói xong, Ám Dạ đã rời đi.
"Tiểu Mặc Nhi tuy thông minh, nhưng chung quy cũng là hài tử. Ta đi tìm Lôi thiếu chủ, chắc chắn hắn sẽ có cách." Tiết Thiên nói.
"Đúng đúng, ngươi nói không sai." Đại Hương vội giục hắn đi.
Nhất thời, trong nhà chỉ còn Đại Hương.
Dù trước đó xảy ra chuyện gì, chỉ cần có Mộc tỷ tỷ thì nàng lại cảm thấy chắc chắn sẽ bình yên. Giờ Mộc tỷ tỷ vừa xảy ra chuyện, cả nhà đều rối loạn.
Đại Hương ngồi trước hiên nhà, ánh mắt nhìn ra xa.
- Lôi phủ-
Tiết Thiên vội vàng tới Lôi phủ, gõ mạnh cửa lớn.
Người gác cửa mở cửa ra, thấy là Tiết Thiên thì rất kinh ngạc, "Tiết thần y, có chuyện gì sao?"
"Ta tìm Lôi thiếu chủ."
"Tiết thần y, ngươi tới không đúng lúc rồi. Lão gia chúng ta hôm nay đã tới Duyện Châu." Người gác cửa tiếc nuối nói.
"Cái gì?" Tiết Thiên đột nhiên cao giọng.
Người gác cửa thấy hắn như thế thì hỏi lại, "Có phải ngươi có việc gấp gì không?"
"Đúng vậy." Tiết Thiên gật đầu, "Phu nhân nhà ta bị người trong nha môn mang đi."
Người gác cửa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội nói, "Ngươi đi tìm Tần chưởng quầy đi. Ngươi biết hắn đang ở đâu không?"
"Ta biết." Tiết Thiên nói cám ơn người gác cửa rồi vội chạy tới nhà Tần chưởng quầy.
Dọc đường đi vội, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, xiêm y của hắn đã sớm ướt, đến khi tới trước phủ của Tần chưởng quầy, cả người hắn đã ướt đẫm.
Gõ cửa Tần gia, hồi lâu sau mới nghe tiếng vọng từ trong viện truyền tới.
"Ai đấy?"
"Là ta, Tiết Thiên."
Cửa viện mở ra, người tới xách đèn lồng chiếu trước mặt Tiết Thiên, nhận rõ người mới kinh ngạc hỏi, "Tiết thần y, sao ngươi lại tới đây?"
Người mở cửa là đại nhi tử của Tần chưởng quầy, Tần Ngọc.
"Ta tìm cha ngươi có việc gấp."
Tần Ngọc vội dẫn người vào cửa, "Mau vào đi."
"Ngươi chờ đây một lát, ta đi gọi phụ thân tới."
Một lát sau, Tần chưởng quầy vội vàng tới, vừa thấy Tiết Thiên thì vội hỏi: "Tiết thần y buổi tối tới đây là vì Mộc phu nhân dặn dò gì sao?"
"Tần chưởng quầy, xảy ra chuyện rồi. Người trong nha môn mang phu nhân nhà ta đi rồi." Tiết Thiên vội vàng nói.
"Ngươi nói cái gì?" Tần chưởng quầy kinh hãi, "Lý do là gì?"
"Người trong nha môn bảo phu nhân nhà ta giết một nhà Trương Tam, mang nàng đi. Ngươi biết nhiều người, nghĩ cách giúp đi." Tiết Thiên hoang mang lo sợ.
Tần chưởng quầy nhìn hắn cả người ướt đẫm, "Ngươi đi thay y phục trước đi, ta nghĩ cách."
"Ta không sao." Tiết Thiên xua tay, không thèm để ý.
"Nếu ngươi bị bệnh, bên Mộc phu nhân phải làm sao?" Tần chưởng quầy khuyên nhủ.
Tiết Thiên theo Tần Ngọc đi thay quần áo. Dáng người Tần Ngọc và Tiết Thiên tương tự, nên hắn mặc y phục của Tần Ngọc.
Hai người mặc áo tơi, lập tức tới tìm Vương đại nhân.
(Áo tơi (Hán Tự: Soa y 蓑衣) hoặc áo lá là cách gọi một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng của người Á Đông từ xưa, nay vẫn còn được dùng tuy ít hơn.)
-Ba canh giờ trước, tại thư viện Vấn Tân-
Tiểu Mặc Nhi cầm sách, ngồi sau án đọc, Khâu Tử Minh đi vào trong phòng, "Tử Mặc, Lý phu tử gọi đệ qua."
"Được." Tiểu Mặc Nhi ngẩng đầu, gập sách trong tay lại.
Khâu Tử Minh cười nói, giọng nói mang theo hâm mộ, "Lý phu tử chắc lại tìm đệ xem tranh chữ cho đây mà."
"Tử Mặc, có đôi lúc ta nghĩ, không biết trong đầu đệ có gì mà lại thông minh như thế."
Tiểu Mặc Nhi chớp mắt, "Mẫu thân bảo, cần cù bù thông minh."
Khâu Tử Minh sửng sốt, nửa ngày sau mới hiểu ý cậu, "Đệ thật là... Ta đi cần cù đây!"
Khâu Tử Minh bị đả kích về sương phòng của mình.
Tiểu Mặc Nhi chậm rì rì đi đến phòng Lý phu tử, còn chưa tới nơi đã ngửi thấy mùi máu tươi.
Cậu nhanh chóng đẩy cửa vào phòng thì thấy Lý phu tử ghé trên án, mùi máu tươi từ người ông phát ra.
"Phu tử." Tiểu Mặc Nhi vội tiến lên, dựng thân thể phu tử dậy, thấy ngực ông có một thanh chủy thủ, máu tươi đang tràn từ ngực ra.
Tiểu Mặc Nhi nhíu mày, tay nhỏ đáp lên mạch ông, đã không còn đập.
Là ai?! Rốt cuộc là ai giết Lý phu tử?!
Đúng lúc này, Tiền Thông đi vào sương phòng, vừa lúc thấy Tiểu Mặc Nhi đứng bên người Lý phu tử, mà trước ngực Lý phu tử còn cắm một thanh đao.
Tiền Thông đại kinh thất sắc, hoảng sợ hét lên, "Giết người, giết người rồi!"
Tiếng thét chói tai kia đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.
"Ta không giết người." Tiểu Tử Mặc tiến lên, đi về phía hắn.
Tiền Thông hoảng sợ liều mạng chạy ra ngoài, miệng hét lên, "Ngươi đừng tới đây, đừng tới đây!"
Chu phu tử và ba học sinh khác trong thư viện vội vàng tới.
Tiền Thông thấy họ, hoảng sợ tránh sau Khâu Tử Minh, Cảnh Tuấn Hoa, Hồ Khánh Minh, chỉ tay về phía Tiểu Mặc Nhi, "Hắn giết Lý phu tử."
Khâu Tử Minh nhíu mày lại, "Tiền Thông, ngươi nói linh tinh gì đó."
"Ta không nói linh tinh, ta thấy hắn giết Lý phu tử. Phu tử giờ còn đang trong phòng." Tiền Thông nắm chặt ống tay áo Khâu Tử Minh, vẻ mặt kinh hồn táng đảm.
"Ta không có." Tiểu Mặc Nhi trầm giọng nói.
Chu phu tử đi vào phòng, những người khác cũng vào theo. Khi thấy Lý phu tử sau án, một đám đều trợn to hai mắt.
Sắc mặt Chu phu tử khẽ thay đổi, sắc mặt những người còn lại cũng thế.
"Các ngươi thấy chưa!"
Khâu Tử Minh tiến lên, bắt mạch Lý phu tử, lắc đầu với mọi người, lắc đầu, "Không còn đập."
Sắc mặt người ở đây đều không đẹp.
Tiền Thông chỉ Tiểu Mặc Nhi, "Hắn là hung thủ giết người, hắn giết phu tử!"
"Câm miệng." Chu phu tử quát.
Tiền Thông lập tứ ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Chu phu tử bảo Khâu Tử Minh, "Đi báo nha môn, để họ phái người tới đây."
Khâu Tử Minh biến sắc, "Phu tử, Tử Mặc không thể nào là hung thủ giết người."
Cảnh Tuấn Hoa cũng nói theo, "Đúng vậy, Tử Mặc không có lý do giết Lý phu tử."
Tiền Thông ở bên không phục, lập tức phản bác, "Lúc ta tiến vào thì thấy hắn đứng bên cạnh Lý phu tử, Lý phu tử chết trước mặt hắn. Hắn không phải hung thủ giết người thì là ai. Không lẽ là ngươi giết, hay là các ngươi?"
Tiền Thông chỉ Khâu Tử Minh, lại nhìn Cảnh Tuấn Hoa và Hồ Khánh Minh.
"Trong thư viện chỉ có mấy người chúng ta, không phải hắn thì là một trong số chúng ta." Tiền Thông trầm giọng nói.
Thấy họ sắp cãi nhau, Chu phu tử lên tiếng, "Dù là ai, giò việc chúng ta cần làm là tìm quan phủ, để họ điều tra rõ. Dù ai là hung thủ cũng không thoát được luật pháp."
"Phu tử dạy phải." Mấy người Khâu Tử Minh đồng thanh đáp.
Chu phu tử nói với Hồ Khánh Minh, "Ngươi đi báo cho người nhà của Lý phu tử."
Chu phu tử phân phó việc xong, chờ hai người đi rồi, ông mới gọi Tiểu Tử Mặc và Tiền Thông đến trước mặt.
"Nói lại tình hình lúc đó, không được thêm mắm thêm muối. Phải nói thật." Chu phu tử nhìn Tiểu Tử Mặc, "Tử Mặc, trò nói trước."
Tiểu Mặc Nhi không hoang mang thuật lại, "Bẩm phu tử, mười lăm phút trước, Tử Minh sư huynh nói là Lý phu tử tìm ta. Ta vừa vào cửa đã thấy Lý phu tử ghé trên bàn, lúc tới gần thì ngửi thấy mùi máu tươi. Sợ phu tử gặp chuyện gì, ta nâng phu tử gậy thì thấy một thanh chủy thủ cắm trước ngực hắn. Lúc ta định ra ngoài nói cho mọi người thì Tiền Thông sư huynh vào cửa, hắn vừa vào đã la hét giết người, chuyện sau đó thì mọi người đều biết."
Chu phu tử gật đầu, lại nhìn Tiền Thông, "Trò thì sao?"
"Trước đó Lý phu tử bảo ta làm một bài văn, vừa lúc viết xong nên ta cầm tới. Lúc vào phòng thì thấy Mộc Tử Mặc đứng bên cạnh Lý phu tử, mà trước ngực Lý phu tử cắm chủy thủ. Ta kinh hoảng nên hô thành tiếng, sau đó thì mọi người tới."
"Trò có thấy Tử Mặc hành hung?" Chu phu tử lại hỏi.
Tiền Thông lắc đầu, "Không. Lúc ta tới, thanh chủy thủ đã cắm vào ngực Lý phu tử. Nhưng mà, nếu không phải Mộc Tử Mặc thì là ai? Lúc ta tới, vừa lúc gặp Tử Minh, kết hợp với lời Mộc Tử Mặc, Tử Minh không có thời gian giết người. Mà Cảnh Tuấn Hoa và Hồ Khánh Minh thì càng không thể, trước lúc ta tới, hai người vẫn luôn ôn tập trong phòng. Còn phu tử ngài thì càng không thể nào là hung thủ giết người. Người duy nhất có thể xuống tay giết người chỉ có hắn."
Phân tích như vậy thì đúng là chỉ có khả năng này.
Chu phu tử cau mày, "Chuyện này còn chưa tra rõ, trò đừng suy đoán lung tung."
"Vâng, phu tử." Tiền Thông không tình nguyện đáp.
Xem ra phu tử đang thiên vị Mộc Tử Mặc. Từ khi Mộc Tử Mặc tới, cậu thành thịt đầu tim Lý phu tử và Chu phu tử. Ở học đường, chỉ cần là hỏi đáp đều sẽ gọi cậu, những người khác đều thành nền.
Nửa canh giờ sau, người trong nha môn tới.
Đi cùng họ còn có người nhà Lý phu tử.
Người một nhà thấy Lý phu tử chết thì gào khóc, cả thư viện chỉ nghe được tiếng khóc của họ.
"Đồ hung thủ giết người!" Thê tử Lâm thị của Lý phu tử đánh về phía Tiểu Mặc Nhi.
Chu phu tử chắn trước mặt cậu, mặt bị Lâm thị cào ra một vết máu.
"Phu tử!" Tiểu Mặc Nhi kinh hãi.
Lâm thị thấy mình tổn thương Chu phu tử, sợ hãi dừng tay, "Là tự ngươi nhào qua, không liên quan đến ta."
Tiểu Mặc Nhi muốn tiến lên lý luận, lại bị Chu phu tử đè phía sau.
Lâm thị thấy Tiểu Mặc Nhi tránh sau Chu phu tử, nổi giận mắng, "Đồ nhãi ranh ngươi, còn nhỏ mà sao lại ác độc như thế?! Cả nhà ta đều trông chờ hắn nuôi. Ngươi giết hắn, ngươi bảo nhà chúng ta sống thế nào?!"
"Ta không giết người." Tiểu Mặc Nhi không hề sợ sự phẫn nộ, chỉ trích, mắng nhiếc của họ, biện giải rõ ràng.
"Không phải ngươi thì là ai?!"
Sai gia trong nha môn đã hỏi mấy người trong thư viện, người có hiềm nghi nhất là Tiểu Mặc Nhi.
Nha dịch nhìn nhân nhi phấn điêu ngọc trác trước mặt, cũng không tin cậu là hung thủ giết người cho lắm.
Dù sao, cậu còn quá nhỏ.
Nhưng dù là vậy thì vẫn phải làm theo trình tự.
"Tiểu bằng hữu, ngươi đi cùng chúng ta một chuyến." Nha dịch nói vậy.
"Được, không thành vấn đề. Chỉ là ta muốn tìm mẫu thân ta."
Chu phu tử lập tức phái Khâu Tử Minh xuống núi đến thành Trường An tìm Bắc Vũ Đường.
Thư viện không có xe ngựa, Khâu Tử Minh chỉ có thể đi bộ, mà Tiểu Mặc Nhi thì bị nha dịch mang lên xe ngựa, đi về phía thành Trường An.
Khâu Tử Minh không quen đường trong thành Trường An, vòng đi vòng lại hồi lâu mới tìm được nhà Tiểu Tử Mặc.
Hắn gõ cửa, cửa nhanh chóng mở ra.
Người mở cửa là một nữ tử trẻ xinh đẹp, đã gặp một lần lúc Mộc Tử Mặc tới thư viện. Khi thấy nàng, hắn thở ra một hơi.
Đại Hương nhìn nam tử thanh tú trước mắt, chỉ cảm thấy khá quen, lại nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
"Ta là Khâu Tử Minh, học sinh của thư viện Vấn Tân."
Hắn vừa báo thì Đại Hương cũng nhớ ra.
Nàng nhìn ra sau hắn, không thấy tiểu thiếu gia, "Thiếu gia của chúng ta không về sao?"
Khâu Tử Minh vội nói, "Mộc phu nhân có nhà không? Ta có việc gấp muốn nói cho nàng."
"Nàng không có nhà. Có chuyện gì nói cho ta cũng được."
Khâu Tử Minh nôn nóng nói, "Người trong nha môn mang Tử Mặc đi rồi."
Đại Hương kinh hãi, "Vì sao mang Mặc Nhi thiếu gia đi?"
"Lý phu tử chết trong thư viện, lúc ấy chỉ có Tử Mặc bên cạnh, người trong nha môn dẫn đệ ấy đi."
"Các ngươi nghĩ thiếu gia của chúng ta giết người à?" Đại Hương vừa giận vừa nôn nóng.
"Chúng ta không tin, nhưng ở đó chỉ có mình đệ ấy, không còn chứng cứ ngoại phạm nào khác, tất cả..." Khâu Tử Minh thấy Đại Hương vội đỏ mắt, "Ngươi đừng vội, chỉ bị mang về điều tra thôi. Tin là Quan lão gia sẽ trả lại trong sạch cho Tử Mặc. Giờ quan trọng nhất là mau chóng tìm được Mộc phu nhân."
Đại Hương đỏ mắt, giờ này trong lòng nàng như cuộn chỉ rối, không biết phải làm gì.
"Huhu, Mộc tỷ tỷ... Mộc tỷ tỷ cũng bị người trong nha môn mang đi." Đại Hương nói.
Khâu Tử Minh kinh ngạc không thôi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Người trong nha môn đột nhiên mang Mộc tỷ tỷ đi, nói là tỷ ấy giết người. Nhưng mà chuyện đó hoàn toàn không có khả năng. Chúng ta còn chẳng biết người tên Trương Tam kia thì sao có thể giết họ." Đại Hương vừa nói đến đây thì lại tức giận.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Khâu Tử Minh cũng to đầu, "Trong nhà còn ai chủ sự không?"
Đại Hương lắc đầu, đột nhiên nghĩ ra gì đó, "Lúc ngươi tới có gặp một người mặc đồ đen, đeo mặt nạ không?"
"Không." Khâu Tử Minh lắc đầu.
Xem ra chuyến này Ám Dạ chạy mất công rồi.
Ám Dạ không về, Tiết Thiên cũng không về, Đại Hương không biết phải làm gì.
Khâu Tử Minh thấy nàng ấy ở nhà một mình, không yên tâm nên ở lại cùng.
"Ngươi đừng lo, họ cát nhân sẽ có thiên tướng." Khâu Tử Minh an ủi.
- Cố phủ-
Cố Vân vội vào thư phòng.
"Đại tiểu thư, bên kia xuất hiện tình huống." Cố Vân vội nói.
"Nhi tử của nữ nhân kia bị người trong nha môn mang đi, nói là giết phu tử trong thư viện."
Cố Phiên Nhiên nhíu mày, rốt cuộc là ai ra tay sau lưng.
"Đại tiểu thư, đây hẳn là chuyện tốt." Cố Vân nhẹ giọng nói.
"Tốt cái gì, hỏng việc rồi." Cố Phiên Nhiên hơi tức giận, đúng là sớm không tới, muộn không tới, cố tình tới đúng lúc này.
Mẫu tử cùng xảy ra chuyện, còn cùng là án giết người, thời gian lại đồng nhất, quá trùng hợp sẽ thành đáng nghi. Trong thành Trường An này có quá nhiều người thông minh, đạo lý dễ hiểu như thế, sao họ có thể không rõ.
Rốt cuộc là ai giúp đỡ ả đối phó mẫu tử Mộc Chi Đào?
Là Đường Cảnh Ngọc? Hay là Cổ Phàm Chi?
Chuyện này ả không thể hỏi thẳng ra.
"Quan sát kỹ, mặt khác, bên Trương Tam có làm sạch sẽ không?"
"Đại tiểu thư yên tâm, chuyện lần này làm sạch sẽ. Ở hiện trường có đồ của nàng ta, mặt khác có người thấy nàng ta xuất hiện bên đó, nhân chứng vật chứng đầy đủ, ả có mọc cánh cũng khó thoát." Cố Vân âm trầm nói.
Cứ nghĩ đến việc nữ nhân kia hại Cố gia thành thế này, hắn hận không thể tự tay giết phắt đi!
"Vậy là tốt rồi."
"Nên xử lý thì xử lý cho tốt, hiểu không?" Cố Phiên Nhiên nhắc nhở.
Cố Vân rùng mình, "Vâng. Ta sẽ xử lý người kia."
Cố Vân khoa tay múa chân làm một thủ thế cắt cổ.
Cố Phiên Nhiên vẫy tay, Cố Vân rời khỏi thư phòng.
Chỉ cần chứng cứ xác thực, dù có người nghi ngờ thì đã sao.
Cố Phiên Nhiên nhìn bầu trời âm u bên ngoài, nở nụ cười đắc ý.
- Phủ Tấn Vương-
"Ngươi nói cái gì?" Đường Cảnh Ngọc nhíu mày lại, "Nữ nhân kia bị bỏ tù?"
"Đúng vậy, đã bị Kinh Triệu Doãn đưa đi." Hộ vệ không cảm xúc đáp.
"Hừ, đúng là thú vị. Mẫu tử cùng giết người, một người khi sư diệt tổ sát hại phu tử, một người lại vì tranh cãi mà giết cả nhà. Có câu "thượng bất chính hạ tắc loạn", vừa hay giải thích." Đường Cảnh Ngọc nhàn nhã nói một câu, biến vô lý thành hợp lý.
"Truyền chuyện này ra ngoài, để bá tánh Trường An nhìn xem, chủ nhân Lôi thị là loại người gì." Đường Cảnh Ngọc cười lạnh.
"Tuân lệnh."
Hộ vệ vừa định ra ngoài, lại bị Đường Cảnh Ngọc gọi lại, "Chờ chút. Ngươi qua đánh tiếng với quản ngục đi." Đường Cảnh Ngọc lạnh lẽo nói.
"Rõ."
Dám động vào người của hắn, vậy thì phải trả giá đắt.
Còn chưa ra tay với nàng mà nàng đã vào trước, không biết là ai ra tay đây.
Đường Cảnh Ngọc nghĩ tới một cái tên.
Cổ Phàm Chi!
Nếu nàng cũng vào ngục, vừa lúc thu thập cả nàng luôn, chỉ là kế hoạch tiếp theo phải thay đổi rồi. Tuy kế hoạch bị quấy nhiễu, nhưng hắn cũng không ngại.
****