Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 528: Thế giới hiện thực (43)




Tác giả: Vân Phi Mặc
Lôi Ngự Đình phát hiện, càng tiếp xúc với nàng thì càng cảm thấy nàng thật thần bí.
"Chuyện lần này cũng là do nhờ có Mộc phu nhân." Lôi Ngự Đình khá bội phục.
Một chiêu đã đánh sập Cố thị đang không ngừng phát triển.
Cố thị muốn dậy, chỉ sợ rất khó.
Bởi vì có nàng ở đây, Cố thị muốn xoay người, sẽ phải nỗ lực hơn gấp trăm ngàn lần.
Lần này quan chiến hai kỳ nữ thương nghiệp so đấu, hắn chỉ muốn hét to thật đã quá!
"May mắn mà thôi." Bắc Vũ Đường biết ý hắn là gì, cười nói, "Vô tình gặp một phụ nhân mắc quái bệnh nên mới biết bí mật của phấn phủ Cố thị."
Một lời giải thích hoàn mỹ lý do vì sao nàng lại biết trước, làm ra một loạt hành động như vậy.
Một câu, người thông minh nào đó không còn băn khoăn.
"Mộc phu nhân có hứng thú tiếp tục quản lý toàn bộ cửa hàng son phấn ở Nam Đường Quốc không?"
"Hữu tâm vô lực. Lôi công tử nên chọn người khác đi. Ta chỉ muốn dạy dỗ Mặc Nhi thôi." Bắc Vũ Đường từ chối.
Lôi Ngự Đình cũng không ép buộc.
"Quan hệ giữa Cố thị và Tứ hoàng tử, Tấn Vương không tệ. Chuyện giữa Lôi thị và Cố thị lần này chỉ sợ sẽ khiến họ có khúc mắc, không biết Lôi công tử định phái ai đến chưởng quản?"
Bắc Vũ Đường đang nhắc nhở Lôi Ngự Đình, cần phải tìm một người lợi hại chưởng quản, bằng không thì không thể chống đỡ được người sau lưng Cố thị phản kích.
"Mộc phu nhân đánh cho Lôi thị một giang sơn, nếu không nắm chắc thì không tốt chút nào. Vốn định để phu nhân tiếp tục mở mang bờ cõi, nhưng phu nhân lại có ý định khác nên ta chỉ có thể tiếp nhận việc này. Phái người khác chỉ sợ sẽ phá hỏng cục diện tốt mà phu nhân đánh được."
Bắc Vũ Đường hơi kinh ngạc, không ngờ hắn lại tự mình ra trận. Có hắn tọa trấn Nam Đường Quốc, dù Đường Cảnh Ngọc có về cũng không phải sợ.
Cảm giác Lôi Ngự Đình cho nàng không phải thương nhân bình thường, khí chất trên người hắn là loại khí chất bễ nghễ thiên hạ.
Loại khí thế này nàng thậm chí còn chưa thấy ở các hoàng tử hoàng tôn, vậy mà trên người hắn và Phong Ly Ngân lại có, có thể thấy, thân phận của họ không đơn giản.
"Có Lôi công tử tọa trấn, cửa hàng Lôi thị phòng thủ kiên cố."
Hai người hàn huyên một phen, Bắc Vũ Đường đứng dậy cáo từ.
****
Đại Hương cầm tư liệu, kích động chạy vào cửa, "Mộc tỷ tỷ, ta hỏi thăm rõ ràng rồi, thư viện Hồng Sơn, thư viện Tử Dương, thư viện Bạch Lộc là ba thư viện tốt nhất cả thành Trường An, đặc biệt, thư viện Hồng Sơn còn là nơi tụ tập con cháu các đại thế gia. Chỉ là cực kỳ khó vào được thư viện Hồng Sơn, hình như phải thi khảo sát, thành tích đạt thì mới được vào."
"Tuy nhiên, với bản lĩnh của Mặc Nhi thiếu gia thì chắc chắn có thể vào thư viện Hồng Sơn rồi." Đại Hương vô cùng tin tưởng.
"Mặc Nhi, con muốn đến thư viện nào?"
Tiểu Mặc Nhi chớp đôi mắt to đen nhánh, "Con nghe mẫu thân."
"Con chắc chắn?" Bắc Vũ Đường cười nói.
Tiểu Mặc Nhi gật đầu chắc chắn.
Hôm sau, đoàn người đánh xe ngựa rời khỏi thành Trường An, tới vùng ngoại ô phía nam, đi khoảng chừng mấy chục dặm đường mới tới nơi.
Xe ngựa dừng trước một ngọn núi, trước lối vào có một tấm bia đá, trên tấm bia có khắc mấy chữ: Thư viện Vấn Tân.
"Đây là từ gì?" Đại Hương tò mò hỏi.
"Thư viện Vấn Tân." Tiết Thiên đáp.
"Thư viện Vấn Tân?!" Đại Hương kinh hô.
Phản ứng của nàng ấy khá lớn, dọa Tiết Thiên và Tiểu Mặc Nhi nhảy dựng, cả hai nhất trí cùng nhìn qua.
Đại Hương cũng nhận ra phản ứng của mình quá lớn, xấu hổ cười nói, "Mộc tỷ tỷ, thư viện Vấn Tân này không được đâu. Chúng ta không thể đến thư viện này được. Ta nghe nói nơi này quanh năm có quỷ làm loạn. Trong thư viện cũng không có học sinh, chỉ có hai phu tử."
"Đi thôi." Bắc Vũ Đường không nói gì thêm.
Tiểu Mặc Nhi đi theo Bắc Vũ Đường lên trên, Tiết Thiên theo sát sau đó, Đại Hương thấy mọi người đi rồi, cũng đuổi theo.
Càng lên cao thì càng hoang vắng, bậc thang đầy rêu xanh, cỏ dại mọc thành cụm, dường như đã lâu không có người tới. Khi họ tới cửa thư viện thì thấy lá rụng đầy trước cửa, ngói đen đã cũ nát, không hề giống một thư viện.
Nếu không phải tấm biển có viết bốn chữ "Thư viện Vấn Tân", chỉ sợ người ta sẽ tưởng mình tìm nhầm nơi.
Đại Hương khó tin nhìn thư viện Vấn Tân, đã biết thư viện này chẳng ra gì, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến thì vẫn thật chấn động.
"Thư viện này thật sự còn mở sao?" Tiết Thiên hỏi.
Ám Dạ vẫn luôn ở chỗ tối đi ra, đứng bên cạnh họ, nhìn thư viện nghèo túng trước mặt.
"Mộc tỷ tỷ, thật sự để Mặc Nhi thiếu gia học ở đây à?" Đại Hương hỏi.
"Học, đã mở thì sao không học." Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói, tựa như không thấy sự nghèo khó của thư viện.
Có những thư viện tráng lệ huy hoàng nhưng lại dạy ra những người vô năng không rõ thị phi, bảo sao hay vậy đó thôi.
Ám Dạ đi lên trước, gõ cửa thư viện.
Gõ hồi lâu mới nghe được tiếng bước chân từ sau cửa truyền đến. Người tới mở cửa, rất kinh ngạc khi thấy một đoàn người đứng ngoài.
"Các ngươi tìm ai?"
Người mở cửa là một thư sinh diện mạo thanh tú, chỉ là sắc mặt vàng như nến, hiển nhiên đã thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài. Bộ y phục màu than chì giặt đến trắng bệch, phía trên còn có mấy mụn vá, có thể thấy gia cảnh cũng không dư giả gì.
"Tìm Chu phu tử."
Đoàn người theo sau thư sinh vào thư viện, trong thư viện quét dọn rất sạch sẽ, khác hẳn bên ngoài.
Sau khi tiến vào, họ lại gặp một thư sinh.
"Tử Minh, họ là ai thế?"
"Khách." Khâu Tử Minh nhàn nhạt trả lời.
Đã rất lâu không có người ngoài tới thư viện chơi, lần này lại có nhiều người tới chơi như vậy nên họ cảm thấy rất mới lạ.
Khâu Tử Minh để mấy người chờ ở sảnh ngoài, mình thì đi vào trong hậu viện.
Một lát sau, bên cạnh Khâu Tử Minh có thêm một ông lão tuổi qua nửa trăm, đầu tóc bạc phơ. Ông lão tỉ mỉ đánh giá mấy người một lượt, xác định là người không quen.
"Không biết vị nào tìm lão phu?" Chu phu tử nhìn qua Tiết Thiên, Ám Dạ, cuối cùng dừng lại ở Bắc Vũ Đường.
"Chu phu tử có lễ." Bắc Vũ Đường hành lễ với ông lão, "Hôm nay ta đến là vì việc học của tiểu nhi."
Chu phu tử dời mắt về phía Tiểu Mặc Nhi, "Là hài tử này sao?"
"Đúng vậy."
Chu phu tử vẫy tay với Tiểu Mặc Nhi, Tiểu Mặc Nhi đi đến trước mặt ông, "Đã học vỡ lòng chưa? Học những sách gì?"
Đại Hương nói, "Tiểu thiếu gia nhà chúng ta đã là Tú tài."
Khâu Tử Minh kinh ngạc nhìn Tiểu Mặc Nhi, ngay cả Chu phu tử cũng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Tiểu Mặc Nhi trở nên nhu hòa.
"Là một hài tử tốt, chỉ là không hợp với thư viện của chúng ta." Chu phu tử cười từ chối.
Kết quả này nằm ngoài dự đoán của mấy người Đại Hương, ngay cả Khâu Tử Minh cũng không ngờ được.
"Phu tử, chúng ta thành tâm tới cầu học, xin phu tử nhận tiểu nhi." Bắc Vũ Đường thành khẩn nói.
Tiểu Mặc Nhi cũng hành lễ, "Phu tử."
Chu phu tử không dao động, "Thư viện đã là mặt trời lặn về tây, hài tử có tiền đồ rất tốt, không cần lãng phí thời gian ở đây."
Khâu Tử Minh không rõ dụng ý của phu tử, thật ra, lúc trước phu tử đã sớm có ý giải tán thư viện, nhưng bốn người họ gia cảnh bần hàn, đến thư viện khác thì không thể chi trả khoản nhập học khổng lồ kia.
Người nào có thể đến thư viện khác thì đã đi cả rồi, chỉ còn bốn người ở lại.
Phu tử vì bốn người mà họ đau khổ chống đỡ thư viện này, khiến Khâu Tử Minh cảm thấy trong lòng thật hụt hẫng.
Hôm nay, thấy có học sinh tới cửa, hắn rất vui mừng, muốn phu tử giữ người lại, như vậy thì có thể tạm thời giải quyết khốn cảnh của thư viện, nhưng phu tử lại vì tiền đồ của hài đồng kia mà từ chối không nhận.
Khâu Tử Minh cúi đầu, trong lòng khó chịu không thôi.
"Gấm vóc lụa là, bên trong thối rữa, há có thể dạy ra nhân tài. Phu tử là người đại tài, tiểu nhi ở chỗ ngài, ta yên tâm."
Tiểu Mặc Nhi thông minh theo kịp, nề nếp lễ bái, "Xin phu tử nhận học sinh."
Khâu Tử Minh không nhịn được, "Phu tử, người nhận đi."
Đại Hương rất khó hiểu, không nhìn ra phu tử già này đại tài ở đâu, nhưng thấy Bắc Vũ Đường nói vậy, chắc chắn không sai!
"Phu tử, ngài nhận tiểu thiếu gia nhà chúng ta đi."
Một đám người khuyên giải, Chu phu tử nhìn họ, lại nhìn tiểu nhi trước mặt.
Tuổi còn nhỏ mà đã là Tú tài, sau này tiền đồ không hạn lượng.
Là phu tử, có ai không thích học sinh như vậy? Nhưng mà, thư viện Vấn Tân đã là thư viện không ai hỏi thăm.
Tiểu Mặc Nhi thấy phu tử do dự, giọng nói mềm mại vang lên, "Phu tử, nếu người lo lắng tiểu tử vì vậy mà chậm trễ học tập, không bằng giữ tiểu tử lại một thời gian. Nếu chậm trễ việc học, người lại trục xuất tiểu tử. Còn không thì giữ tiểu tử lại."
Chu phu tử thấy cậu thành khẩn, chung quy cũng mềm lòng, "Được."
Bắc Vũ Đường thấy Chu phu tử đồng ý, "Đại Hương."
Đại Hương tiến lên, lấy một túi bạc ra, Tiết Thiên và Ám Dạ cũng đưa bốn lễ lên.
Đây đều là lễ nghĩa.
Chu phu tử nhận bốn lễ, lúc nhận ngân lượng, độ nặng này ít cũng phải hai mươi lượng.
"Không cần nhiều quà nhập học như vậy, hai lượng là được."
Hai lượng là giống các học sinh khác, đối xử bình đẳng, không vì thấy giàu mà thu nhiều, từ đó có thể thấy nhân phẩm của phu tử.
Quà nhập học hai lượng, thư viện bình thường cũng chưa chắc đã có.
Nếu trước kia, Đại Hương sẽ cảm thấy vậy là nhiều, hai lượng bạc lận đó, nhưng từ khi đi theo mẫu tử Bắc Vũ Đường, thấy Tiểu Mặc Nhi theo học các thư viện khác, quà nhập học nộp mỗi lần phải nhiều gấp vài lần như vậy.
Có thể thấy hai lượng bạc này đã vô cùng ít ỏi, nhưng với nông hộ, đó vẫn là một gánh nặng lớn.
Vậy nên, rất nhiều người đọc sách trong thôn có thể đi học, đều là do cả nhà, thậm chí cả tộc cùng gánh mới có thể bồi dưỡng ra được một người.
Bắc Vũ Đường không nhiều lời, lấy ra hai lượng bạc, giao cho Chu phu tử, sau đó lấy ra một thỏi bạc, "Phu tử chớ từ chối, thỏi bạc này là phí ăn ở của tiểu nhi ở thư viện. Quà nhập học là quà nhập học, phí ăn ở là phí ăn ở, không biết bạc này đã đủ chưa?"
Chu phu tử gật đầu, "Đủ rồi."
Sau khi họ xuống núi, Đại Hương không nhịn được nữa, hỏi ra nghi hoặc, "Mộc tỷ tỷ, tỷ thật sự định để Mặc Nhi thiếu gia nội trú ở thư viện sao?"
"Học sinh nào mà không nội trú ở thư viện?" Bắc Vũ Đường hỏi ngược lại.
Đại Hương lúc này mới kinh ngạc nhận ra đúng là vậy thật, chỉ là có chút luyến tiếc, dù sao Mặc Nhi thiếu gia còn rất nhỏ.
Về đến nhà, Bắc Vũ Đường tự mình chuẩn bị hành lý cho Tiểu Mặc Nhi, thả mấy tờ ngân phiếu vào trong túi quần áo của cậu.
"Điều kiện trong thư viện không tốt, đưa ngân phiếu cho phu tử thì chắc chắn họ không nhận, con tự nghĩ cách cải thiện hoàn cảnh thư viện chút nhé."
Nếu là hài đồng khác thì nàng sẽ không đưa ra yêu cầu này, nhưng nàng lại rất yên tâm với Mặc Nhi.
"Hài nhi hiểu rồi."
Hôm sau, Bắc Vũ Đường đứng ở cửa, nhìn Tiểu Mặc Nhi lên xe ngựa.
Nàng không đưa tiễn, đứng ở cửa nhìn xe ngựa chạy càng lúc càng xa.
Chim non luôn sẽ có một ngày giương cánh bay lượn, nếu luôn che chở thì đó không phải là bảo vệ mà là hại cậu.
Ám Dạ lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Bắc Vũ Đường, "Nếu không tha, vì sao còn muốn đưa đến nơi hẻo lánh như vậy?"
"Ngọc không mài thì không sáng; người không học thì không biết nghĩa. Chim non cuối cùng vẫn sẽ phải giương cánh bay lượn." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói.
Một câu như giải thích với hắn, lại như tự nhủ chính mình.
Tiễn Tiểu Mặc Nhi đi rồi, cảm xúc của Đại Hương rõ ràng hạ thấp hơn nhiều, rầu rĩ không vui.
Bắc Vũ Đường chỉ có thể sai Tiết Thiên giúp nàng chế thuốc viên.
Thuốc viên là thuốc giải độc cơ bản Bắc Vũ Đường mới nghiên cứu ra. Tiết Thiên chỉ nghĩ nàng lại có ý tưởng kiếm tiền khác, mà Đại Hương tự phát đưa ra lời giải thích hợp lý cho lượng lớn dược liệu thu mua thời gian vừa qua, ngay cả Lôi Ngự Đình tránh ở chỗ tối cũng cho là như vậy.
Không ai biết một thiên tai lớn sắp tới.
Đại Hương nhìn mưa rơi tí tách ngoài phòng, "Mộc tỷ tỷ, mưa ba ngày rồi mà vẫn không hề dừng lại. Hoa màu ngập cả rồi."
Bắc Vũ Đường nhìn bầu trời âm u, thời tiết thật xấu.
Tiết Thiên lo lắng nói, "Hôm nay ta ra ngoài, nghe nói phần lớn Giang Nam đều mưa to nhiều ngày liền, nước sông dâng cao, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ đê điều không chịu nổi."
Đại Hương sống ở vùng núi, chưa từng thấy lũ lụt, "Ngươi có lo cũng không có tác dụng gì, những việc này quan gia sẽ xử lý, ngươi không cần phải rảnh rỗi quan tâm đâu."
Ám Dạ và Bắc Vũ Đường đều không lên tiếng. Ám Dạ nhìn Bắc Vũ Đường, thần sắc bình tĩnh.
Bắc Vũ Đường ngước mắt nhìn thoáng qua hắn, lại hờ hững thu hồi.
Đây là một người thông minh.
Đại Hương và Tiết Thiên không đoán được, có lẽ hắn đã đoán được vài phần.
- Lôi phủ-
Lôi Ngự Đình nhìn trời bên ngoài, mắt lộ trầm tư.
"Thiếu chủ, gần đây nước sông dâng cao, dòng nước chảy xiết, hàng hóa không thể vận chuyển tới phương nam, nếu đi đường bộ, chỉ sợ tổn thất không ít hàng hóa." Quản sự bẩm báo lại.
Kem dưỡng da thì không sao, nhưng son phấn sẽ chịu hạn chế nhất định.
Lôi Ngự Đình nhìn bầu trời âm u, tựa như không nghe được quản sự bẩm báo.
Mãi nửa ngày sau, Lôi Ngự Đình mới nói, "Tạm dừng vận chuyển toàn bộ hàng hóa. Thông báo xuống, chuẩn bị thu mua lượng lớn lương thực, dược liệu. Dược liệu thu mua..."
Lôi Ngự Đình nói tên dược liệu Bắc Vũ Đường thu mua mấy ngày trước ra.
Quản sự cảm thấy kỳ quái, lại không đặt câu hỏi, quyết định của bên trên không phải một quản sự nho nhỏ như hắn có thể hỏi đến.
Sau khi quản sự rời đi, Lôi Ngự Đình nở một nụ cười sâu xa.
Không biết mình suy đoán có đúng không.
Nếu thật sự đúng như hắn nghĩ, vậy...
Trong đầu Lôi Ngự Đình hiện lên khuôn mặt của nữ tử kia.
- Cố phủ-
Sau khi đập một lô dược liệu, thương thế của Cố Phiên Nhiên cuối cùng cũng tốt lên.
Đường Cảnh Ngọc ít ngày nữa sẽ hồi triều, nhưng với ả, hắn có về hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
"Tiểu thư, Tứ hoàng tử lại đưa tới một ít trái cây." Đông Mai bưng trái cây quý giá lên, mấy thứ này đều là đồ hiếm, nhà phú quý bình thường còn chưa ăn được đâu.
Tứ hoàng tử vì đền bù mà thường đưa một ít trái cây qua, đáng tiếc, tiểu thư lại coi như không thấy.
Cố Phiên Nhiên nhìn trái cây trên bàn, nở nụ cười châm biếm.
Muốn dùng chút đồ như vậy lấy lòng ả? Thật sự nghĩ ả giống những nữ nhân vô tri kia hả?
Cố Phiên Nhiên thấy mấy nha hoàn đều thèm trái cây, xua xua tay, rất hào phóng bảo, "Các ngươi cầm ăn đi."
Mấy nha hoàn Đông Mai kinh hãi, vội nói, "Tiểu thư, đây là do Điện hạ tặng người, chúng nô tỳ sao dám ăn."
"Các ngươi không dám thì đưa đến bên cha nương đi."
Cứ thấy trái cây kia là Cố Phiên Nhiên lại bực bội.
Đông Mai lệnh người dưới bưng trái cây đi, ở bên nói mấy chuyện thú vị khác.
Từ sau chuyện đó, Cố phủ xuống dốc không phanh, vì bồi thường và trị liệu cho những nữ tử bị hủy dung, Cố gia đã đào rỗng của cải. Nếu không có tiền tài Tấn Vương đưa tới, Cố thị chỉ sợ đã bán sạch bách.
Đại tiểu thư vì gia tộc lại lâm vào quẫn cảnh, rầu rĩ nhiều ngày, càng lúc càng gầy ốm.
Cố Vân tiến đến, hành lễ với Cố Phiên Nhiên.
"Sao rồi?" Cố Phiên Nhiên hỏi.
Sắc mặt Cố Vân không tốt, "Tiểu thư, những thương hộ đó đều không đồng ý."
Sắc mặt Cố Phiên Nhiên lạnh đi.
Lúc trước là đám người đó cầu Cố thị, giờ thấy Cố thị nghèo túng thì lại trở mặt như thế.
Ả sớm muộn sẽ khiến những người đó hối hận!
Ả có thể nâng Cố thị từ trắng tay lên được một lần, vậy ả cũng có thể làm vậy lần thứ hai.
"Tiểu thư, thiếu gia Cố Thanh đã quay lại." Hạ Hà tiến lên trước.
"Cho hắn vào đi."
Một lát sau, một bóng người cao gầy xuất hiện trong phòng. Cố Thanh vốn phong độ nhẹ nhàng lúc này mặt tiều tụy, bộ thanh y đang mặc cũng đầy nếp nhăn.
Hắn vừa vào thư phòng đã lập tức quỳ xuống, "Đại tiểu thư, Cố Thanh đã phụ sự kỳ vọng của Đại tiểu thư."
Vất vả lắm mới gây dựng cơ ngơi ở Đại Chu, lại vì chuyện lần này mà thất bại trong gang tấc. Lôi thị và các cửa hàng khác ở Đại Chu thì nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cắn nuốt hết toàn bộ sản nghiệp của Cố thị.
Nếu không có Đại hoàng tử Hoa Phi Vũ bên đó giúp đỡ, chỉ sợ mạng của mấy người Cố Thanh cũng đã mất rồi.
"Chuyện này không trách ngươi, là chúng ta trúng kế của Lôi thị."
Sau khi chuyện xảy ra, Cố Phiên Nhiên nhìn gia tộc đến nông nỗi này, sao còn không nhận ra chuyện lần này là kế của Lôi thị cơ chứ. Đầu tiên, Lôi thị cố ý ngừng bán, để Cố thị họ đầu tư một lượng lớn tài sản vào sản xuất. Sau khi họ dồn hết tài sản vào rồi, chuyện kem dưỡng da Cố thị có độc bộc phát, đi từng bước vào cái bẫy mà Lôi thị đã sớm bày sẵn, chờ đến khi tra ra manh mối, Cố thị họ đã sớm không còn gì, chỉ có thể bán của cải lấy tiền tài đi bồi thường, mà Lôi thị và những kẻ khác thì nhân cơ hội thôn tính, dễ dàng thu được sản nghiệp Cố thị vào túi.
Lôi thị tính kế thật giỏi!
Ngày tháng sau này còn dài, chuyện lần này, ả sớm muộn gì cũng sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần!
"Ngươi một đường mệt nhọc, về nghỉ ngơi đi." Cố Phiên Nhiên nhẹ giọng nói.
Cố Thanh và Cố Vân cùng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.