Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 515: Thế giới hiện thực (30)




Tác giả: Vân Phi Mặc
Tiền đề là mấy thứ này thật sự tốt như lời nàng nói.
Ông từng gặp quá nhiều người thích khoác lác, nói phét, chờ đến khi thật sự cần, lòi luôn.
"Vừa rồi Mộc tỷ bắt mạch cho con, đã tìm ra hết bệnh cũ trên người con luôn. Không những thế, nàng còn tìm ra các vết thương mà còn không biết. Phụ thân, cha để Mộc tỷ bắt mạch cho đi."
Bắc Hình Quân nhìn nhi tử ngốc của mình, xem ra đã hoàn toàn tin người này rồi.
Ông cũng muốn xem nàng có thật sự lợi hại như vậy không.
"Cũng được." Bắc Vũ Đường hiểu phụ thân mình, biết suy nghĩ lúc này của ông, lại không hề vội vã, cười nói, "Bắc tướng quân, xin vươn tay trái ra."
Bắc Vũ Đường đặt tay ở cổ tay ông, hai tròng mắt hơi nheo lại.
Thân thể của phụ thân còn xấu hơn nàng tưởng. Đồ bổ nàng mang theo đều dựa vào bệnh cũ của phụ thân mà nàng biết trước thôi.
Bắc Vũ Đường nói bệnh cũ của ông ra trước, nói xong mới vào vấn đề chính.
"Bắc tướng quân, thân thể ngài đã tiêu hao quá nghiêm trọng. Giờ nhìn như khí huyết tràn đầy, tinh lực dư thừa, nhưng thân thể đã gần khô cạn."
"Rất nghiêm trọng sao?" Bắc Lâm khẩn trương hỏi.
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Chúng ta đều hiểu, mỗi đốt xương, mỗi sợi gân đều là thọ mệnh. Nếu dùng quá độ mà không bảo vệ tốt sẽ rất dễ khiến nó thoái hóa trước. Giờ tướng quân đang gặp tình huống này. Tướng quân trước giờ chịu quá nhiều vết thương lớn nhỏ, nhưng vết thương đó, phần lớn là do thân thể tướng quân cứng rắn chống đỡ, không nghỉ ngơi, điều dưỡng tốt, nên để lại di chứng."
"Một hai vết thì không sao, nhưng khi nhiều vấn đề nhỏ gộp chung lại sẽ không còn là vấn đề nhỏ nữa, mà là vấn đề lớn. Tình huống của tướng quân chính là như vậy. Giờ nhìn như thân thể khỏe mạnh, thật ra đã ở trạng thái tiêu hao quá mức."
"Có cách giải quyết không?" Bắc Lâm nôn nóng hỏi.
Bắc Vũ Đường trấn an, "Ngươi đừng vội. Tình huống chưa phải xấu nhất, vẫn còn cách bổ cứu. Ta sẽ viết một vài đơn thuốc điều dưỡng thân thể cho tướng quân, chỉ cần điều dưỡng theo lời ta nói, ba bốn năm sau, tướng quân có thể sống đến lúc ôm chắt."
"Vậy là tốt rồi."
Bắc Hình Quân vẫn luôn yên lặng lắng nghe, nàng nói rất chuẩn, nhưng những lời phía sau, ông lại ôm thái độ hoài nghi.
"Lâm Nhi, xem con kìa. Thân thể của ta rất tốt."
Bắc Vũ Đường biết phụ thân băn khoăn, không dễ dàng tin tưởng như vậy, "Bắc tướng quân, nếu ngài cảm thấy ta nói không đúng, không ngại đi kiểm tra thử."
"Kiểm tra thế nào?"
"Thân thể người có thất kinh bát mạch, ngũ tạng lục phủ, đó là căn cơ chống đỡ chúng ta tồn tại. Ngài luyện một bộ chưởng pháp với ta, ngài luyện xong, sẽ phát hiện sự khác thường trong cơ thể."
Bắc Lâm rất tò mò, chưởng pháp nào mà thần kỳ vậy?
Bắc Vũ Đường thi triển một Hàn Băng Chưởng trước mặt họ, một bộ chưởng pháp kết thúc, với người khác có lẽ khó nhớ, nhưng với phụ tử Bắc gia, dễ như trở bàn tay.
Bắc Hình Quân tuy không luyện tập, nhưng không khó phát hiện sự tinh diệu của bộ chưởng pháp này.
Nàng dễ dàng truyền thụ nó cho họ như vậy, thật khó đoán.
"Bộ chưởng pháp này là chưởng pháp độc môn của ta, mong hai vị tướng quân giữ kín."
Bắc Vũ Đường biết tính nết của ca ca, nếu mà không nhắc nhở thì chỉ sợ hắn sẽ khiến tất cả mọi người biết bộ chưởng pháp này, đến lúc đó công pháp tinh phẩm của hệ thống sẽ thành công pháp tràn ngập đường cái.
Bắc Lâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Bắc Vũ Đường để lại phương thuốc điều dưỡng thân thể.
Muốn phụ thân tin tưởng không hề đơn giản.
Nhưng, nàng không vội, nàng có thời gian để ông tin nàng.
Bắc Vũ Đường đi rồi, Bắc Hình Quân nhìn dược liệu và đồ bổ trên bàn, tất cả đều là dược liệu có lợi cho bệnh cũ của ông, có dược liệu muốn nhưng không thể cầu, không ngờ người này lại đưa tới, hơn nữa còn đúng đủ lượng.
Bắc Lâm thấy phụ thân nhìn chằm chằm những dược liệu này, "Phụ thân, có gì không ổn sao?"
"Nàng không đơn giản." Bắc Hình Quân lẩm bẩm một tiếng.
Bắc Lâm sửng sốt, "Mộc tỷ lợi hại thật, nhưng sao phụ thân lại nói vậy?"
Bắc Hình Quân trừng hắn một cái, "Tật xấu này của con bao giờ mới sửa được? Con đấy, một khi tin tưởng sẽ không nghi ngờ. Tuy nghi ngờ thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ, nhưng khi con ở bên ngoài hành quân đánh giặc, nhất định phải từ bỏ nó. Trên lưng con gánh theo tính mạng của ngàn vạn tướng sĩ, con sai lầm sẽ hại họ bỏ mạng. Con là chủ soái, có trách nhiệm, có nghĩa vụ bảo vệ họ, tận lực tránh để họ tử vong."
"Một khi con tin sai người, hậu quả không dám tưởng tượng. Dù là ai, dù là cả ta, con cũng phải bình tĩnh và lý trí."
"Hài nhi nhớ kỹ." Bắc Lâm nghe lời này đến sắp mọc kén rồi, vội lảng sang chuyện khác, "Phụ thân, vừa rồi vì sao cha nói Mộc tỷ không đơn giản?"
Bắc Hình Quân chỉ lễ vật trước mặt, "Con xem lễ vật này có gì không đúng không?"
Bắc Lâm tỉ mỉ lật xem, không phát hiện có gì không ổn.
Trừ thuốc bột và thuốc mỡ cho mình thì đều là ít đồ bổ và dược liệu, tặng lễ như vậy rất bình thường.
Nhưng phụ thân đã nói vậy thì nhất định là nhận ra gì đó.
Bắc Lâm lại tỉ mỉ xem lại, tinh tế cân nhắc, đôi mắt trợn lên.
Bắc Hình Quân âm thầm lắc đầu, nhi tử ngốc cuối cùng cũng hiểu.
"Mấy thứ này đều có hiệu quả trị liệu bệnh cũ của chúng ta."
"Con cảm thấy là trùng hợp à? Mặt khác, con có nghĩ tới việc, nàng biết bệnh cũ của chúng ta từ đâu không?" Bắc Hình Quân trầm giọng nói.
Bắc Lâm trầm mặc, nhưng trong lòng vẫn tin tưởng nàng, "Có lẽ là trùng hợp?"
"Trùng hợp?" Bắc Hình Quân thất vọng nhìn hắn, "Con quên lời vi phụ nói với con trước đó rồi à?"
"Ta biết. Nàng là nhìn ra được." Bắc Lâm nghĩ tới một khả năng hợp lý, "Trước đó nàng chỉ nhìn ta vài lần đã nói ra được bệnh cũ của ta. Hai người đã từng gặp mặt, có thể lúc đó nàng đã nhìn ra."
Bắc Hình Quân không nhịn được, vỗ nhẹ trán hắn, "Con nghĩ nàng ta là thần tiên à, nhìn một cái là biết hết?"
Bắc Lâm ngượng ngùng ngậm miệng, không dám nói nữa, sợ mình nói thêm gì là sẽ ăn roi.
"Mấy thứ này ta mang đi trước, sẽ tìm người kiểm tra, xác nhận rõ ràng, nếu không có vấn đề, cũng đúng như lời nàng nói, vi phụ sẽ đưa lại cho con."
Đảo mắt, đồ Bắc Vũ Đường đưa tới đã bị dọn đi hết.
Bắc Vũ Đường rời khỏi Hầu phủ, thở một hơi thật dài.
Nàng biết, mình quá nóng vội, vội muốn cho họ tất cả, muốn giúp họ. Phần vội vã này chắc chắn sẽ khiến phụ thân nghi ngờ.
Nhưng mà, nàng không thèm để ý. Chỉ cần nàng không hại người, sẽ có một ngày, phụ thân có thể cảm nhận được, có thể hiểu ra.
Thay vì chậm rì rì nhận được tín nhiệm rồi tính, còn không bằng đối tốt với họ trước rồi giành được tín nhiệm sau.
- Đại Chu-
Lôi Ngự Đình vội vàng tới, vừa thấy người đối diện đã nói, "Ta nghe được tin tức. Đại sư Vô Trần ở thành Trường An."
Từ sau lần trước trở về, y vẫn luôn tìm kiếm đại sư Vô Trần, không biết có chuyện gì.
Lôi Ngự Đình cảm thấy lần trước y đi, nhất định đã xảy ra chuyện, vậy nên y mới như vậy.
"Đại sư Vô Trần đã chọn hai người trong ngày cầu phúc, đúng là khiến người ta kinh ngạc."
Càng khiến hắn kinh ngạc là một người còn là Đại tiểu thư Cố thị. Ả có năng lực, đầu óc linh hoạt thông minh, nhưng trừ đó ra, hắn không nhìn ra điểm nào đặc biệt.
"Lần này đại sư Vô Trần ở lại chùa Đại Chiêu ba tháng, nếu huynh muốn gặp thì đi nhanh đi. Nếu không, chờ đến lúc đại sư đi tiếp thì khó tìm lắm."
Đại sư Vô Trần thường đến những nơi hẻo lánh ít dấu chân người, vừa đi là mấy tháng mấy năm. Với nhãn tuyến trải rộng khắp đại lục của họ còn khó lấy được tung tích của ngài, đừng nói người khác.
Lôi Ngự Đình nói nửa ngày không thấy ai đáp lại, đang thấy kỳ lạ thì phát hiện y đã thu dọn xong đồ, cầm bội kiếm đi ra ngoài.
"Lần này huynh đến thành Trường An à?"
"Ừ." Phong Ly Ngân khẽ đáp.
Trước khi Lôi Ngự Đình tới, Phong Ly Ngân đã sớm nhận được tin tức từ hai ngày trước, hai ngày này, y đã an bài thỏa đáng toàn bộ việc trong lâu đài rồi.
Y cần phải tìm được đại sư Vô Trần, y muốn biết một đáp án.
Y không tin trên đời có nhiều sự trùng hợp như vậy, trùng hợp tên trong mỗi giấc mộng đều là Bắc Vũ Đường, trùng hợp là chữ của người trong mộng lại giống đại tiểu thư hầu phủ.
Các nàng nhất định có liên hệ.
Y muốn tìm một đáp án.
Mà trên thế giới này, người duy nhất có thể cho y đáp án chỉ có đại sư Vô Trần.
"Chờ ta với, ta cũng đi." Lôi Ngự Đình vội đuổi theo y.
"Ngươi qua làm gì?"
Tuy mặt y không biểu cảm, nhưng Lôi Ngự Đình có thể nhìn ra sự ghét bỏ trong đó.
囧, người này dám ghét bỏ hắn!
"Đương nhiên là có chuyện cần xử lý." Lôi Ngự Đình tựa như vì chứng minh mình có việc, giải thích, "Gần đây cửa hàng son phấn dưới trướng làm ăn không tồi, mơ hồ có xu thế tiến vào ba ngành sản xuất đứng đầu. Sở dĩ có thành tựu này, ít nhiều cũng phải nhờ một người. Lần này ta đi để gặp nàng. Nàng quả là Thần Tài danh xứng với thực, đồ nàng tạo ra đều có thể nhấc lên sóng gió, trở thành truyền kỳ!"
Lôi Ngự Đình nói hăng say, phản ứng của người bên cạnh rất lãnh đạm.
"Nếu huynh gặp nàng, nhất định cũng sẽ cảm thấy nàng không tồi. Ta nói với huynh này..."
Dọc đường đi đều có thể nghe thấy tiếng lải nhải của Lôi Ngự Đình.
"Câm miệng." Phong Ly Ngân lạnh lùng nói.
Lôi Ngự Đình ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
- Nam Đường Quốc, thành Trường An-
Từ sau khi kem dưỡng da Cố thị được đẩy ra, vốn tưởng hai bên sẽ đánh một trận lớn, bán với giá thấp, nhưng những người muốn chiếm lợi này nhất định phải thất vọng rồi.
Sản phẩm Cố thị chỉ có hoạt động ưu đãi trong ba ngày đầu, ba ngày sau, giá khôi phục về giá gốc. Giá gốc kém cửa hàng Lôi thị một phần năm. Những người ham món lợi nhỏ, muốn tiết kiệm tiền đều thành khách hàng trung thực của Cố thị.
Còn giá bên Lôi thị, mặc kệ giá cả bên Cố thị thế nào, hoạt động ra sao, vẫn duy trì như cũ. Hơn nữa, còn thường thường hết hàng, khiến người ta không mua được.
Như vậy, một nhóm khách hàng lại hướng về Cố thị.
Hôm đó, Bắc Vũ Đường mang theo lệnh bài tiến vào cửa hàng son phấn Lôi thị, gặp được chưởng quầy lớn nhất Nam Đường Quốc.
"Phàm là cửa hàng phấn son ở Nam Đường Quốc đều do Tần chưởng quầy quản lý?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Tần chưởng quầy gật đầu, "Phải."
Hắn đã sớm nghe về nàng, chỉ là chưa bao giờ gặp, hiện giờ gặp khiến hắn hơi ngạc nhiên.
"Không biết Mộc phu nhân có gì phân phó?"
"Bắt đầu từ mai, cửa hàng son phấn Lôi thị dừng bán tất cả kem dưỡng da và phấn phủ."
Tần chưởng quầy kinh ngạc nhìn nàng, "Mộc phu nhân, tiểu nhân không làm chủ được cái này."
Dừng bán trên phạm vi toàn Nam Đường Quốc, một ngày không phải tổn thất mấy ngàn lượng đâu mà là cả vạn lượng đấy!
Bắc Vũ Đường lấy hiệp nghị trong túi ra, đưa tới trước mặt Tần chưởng quầy. Tần chưởng quầy đọc xong, kinh ngạc nhìn nàng. Hắn hoàn toàn không ngờ, nàng là chủ nhân của một nửa sản nghiệp son phấn Lôi thị.
Nàng có quyền làm vậy, nhưng dù sao hắn cũng là người Lôi thị, nếu mạo muội dừng lại, chỉ sợ bên trên sẽ trách tội.
"Mộc phu nhân, việc này ngài phải thương lượng với Đương gia. Tiểu nhân không làm chủ được."
Tuy cửa hàng son phấn có phần của nàng, nhưng cũng có phần của Lôi thị.
"Nếu ngươi sợ tổn thất, vậy phần tổn thất của Lôi thị do ta gánh vác."
Cho dù nàng nói thế, Tần chưởng quầy vẫn không làm chủ được.
"Việc này rất quan trọng, xin Mộc phu nhân thương lượng với Đương gia trước."
"Liên hệ với hắn bằng cách nào?"
"Mộc phu nhân, xin chờ một lát."
Tần chưởng quầy rời đi một lát, lúc quay lại xách theo một cái lồng sắt, bên trong nhốt một con hùng ưng.
"Ngài muốn nói gì, để nó chuyển tin, nó sẽ trực tiếp đến tìm đương gia."
Bắc Vũ Đường chỉ viết hai câu, đại khái là muốn đánh Cố thị, cửa hàng son phấn nghe nàng chỉ huy.
Nhìn hùng ưng bay lên trời, Bắc Vũ Đường chỉ có thể chờ tin tức, không biết đối phương có đồng ý hay không.
Cách đó ngàn dặm, Lôi Ngự Đình và Phong Ly Ngân đang ngựa không ngừng phi về thành Trường An, trưa hôm đó, hai con ngựa đang phi nhanh trong rừng.
Đột nhiên, trên không có tiếng chim ưng lảnh lót, một con hùng ưng từ trên không bay thẳng về phía Lôi Ngự Đình. Một lát sau, nó đáp vững trên vai hắn.
Lôi Ngự Đình gỡ tờ giấy khỏi chân con ưng, mở ra đọc, khóe môi cong lên một nụ cười nghiền ngẫm.
"Có ý tứ." Lôi Ngự Đình lẩm bẩm.
Lôi Ngự Đình viết một chữ "Được" trên mặt trái tờ giấy.
Thả con ưng đi, nó trực tiếp nhảy lên trời, bay thẳng về phía thành Trường An.
"Huynh đoán vừa rồi là ai viết thư cho ta?"
Phong Ly Ngân không nói gì.
Lôi Ngự Đình cũng không trông chờ y sẽ trả lời, cười tủm tỉm, "Chính là người lần trước ta nói với huynh đấy, vị kỳ nữ kia ấy. Nàng vừa nói, nàng có cách đánh bại cửa hàng Cố thị. Tuy ta chướng mắt cửa hàng Cố thị, nhưng mà không thể không nói, Cố thị đại tiểu thư rất có năng lực. Phát triển một thương hộ nghèo túng thành như giờ trong mấy năm ngắn ngủi."
"Nếu mặc kệ nàng ta trưởng thành, rất có thể sẽ thật sự uy hiếp đến chúng ta."
"Một Cố thị mà không xử lý được." Phong Ly Ngân sâu kín nói.
"Ai bảo! Không phải có người xử lý thay ta rồi à. Ta rất tò mò, không biết hai người họ ai thắng ai thua." Lôi Ngự Đình cực kỳ tò mò.
"Nhàm chán." Phong Ly Ngân lành lạnh liếc qua một cái.
"Huynh không hiểu lạc thú của phàm nhân chúng ta!"
Phong Ly Ngân đẩy nhanh tốc độ, ném văng người nhàm chán kia lại phía sau.
"Chờ ta với. Chạy nhanh như vậy làm gì?!"
Năm ngày sau, Bắc Vũ Đường chính thức tiếp quản cửa hàng son phấn.
"Bắt đầu từ hôm nay, dừng bán tất cả son phấn của cửa hàng."
Tần chưởng quầy hỏi, "Dừng bán bao lâu?"
"Một tháng."
"Một tháng?!!!" Tần chưởng quầy nhảy bật khỏi ghế.
Dừng bán một tháng, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Khách hàng của họ sẽ vì không mua được hàng mà chuyển sang cửa hàng Cố thị. Đến lúc đó họ lại bán thì quá muộn rồi.
Nàng đang tặng khách hàng cho cửa hàng Cố thị đấy à?!
"Mộc phu nhân, tuyệt đối không được. Không nói đến khoản tổn thất mấy vạn trong một tháng, chỉ nói sau khi dừng bán, chúng ta sẽ mất rất nhiều khách hàng. Những khách hàng đó sẽ bị cửa hàng Cố thị giữ chặt, đến lúc đó, chúng ta có muốn cứu lại cũng không kịp."
"Ta tin, một khi chúng ta dừng bán một tháng, bên Cố thị nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này, giữ chặt khách, đến lúc đó đồ của chúng ta có tốt cũng vô dụng."
Tần chưởng quầy tận tình khuyên bảo.
Hắn thật sự không hiểu lý do nàng muốn làm vậy. Như vậy không phải cho đối thủ cơ hội à?
"Nghe ta, dừng bán một tháng. Xảy ra chuyện gì, ta sẽ phụ trách đến cùng." Giọng Bắc Vũ Đường vô cùng đáng tin.
Tần chưởng quầy thấy thái độ của nàng không cho thương lượng, thầm than một tiếng, "Được."
"Phải nhanh lên. Cửa hàng son phấn gần Trường An bắt đầu dừng bán từ mai, những nơi khác cũng dừng bán. Không có sự cho phép của ta, không ai được tự tiện bán ra, người vi phạm sẽ bị phạt nặng." Bắc Vũ Đường trầm giọng nói.
"Ta sẽ an bài xuống." Tần chưởng quầy rời đi để sắp xếp.
Giữa trưa, khi cửa hàng không có khách, Bắc Vũ Đường ra lệnh cho tiểu nhị mang hết đồ trên giá xuống, buổi chiều, khi khách hàng tới, thấy cửa hàng son phấn trống rỗng.
"Kem dưỡng da bán hết rồi sao?" Có khách hàng tới cửa hỏi.
"Bán hết rồi."
"Vậy phấn phủ thì sao?"
"Cũng bán hết rồi."
......
Đoạn đối thoại như thế lặp lại cả buổi chiều.
Bắc Vũ Đường và Tần chưởng quầy đi từ sương phòng phía sau ra vừa lúc thấy mấy khách hàng thất vọng rời đi, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng họ nói chuyện.
"Vất vả lắm ta mới tích cóp được tiền, muốn mua kem dưỡng da, thế mà lại bán hết rồi."
"Ta cũng vậy. Thôi, qua bên Cố thị mua đi. Nghe nói hiệu quả tương tự, còn rẻ hơn." Một nữ tử khác nói.
"Chỉ có thể như vậy."
Hai người cầm tay rời đi.
Tần chưởng quầy nhìn khách hàng thất vọng rời đi, đau lòng quá.
"Mộc phu nhân, ngài xem..."
Bắc Vũ Đường biết hắn muốn nói gì, nâng tay ngắt lời hắn, "Làm theo lời ta nói là được. Ngày mai dán bố cáo ngoài cửa tiệm, nói nguyên liệu chế tác kem dưỡng da vận chuyển từ Băng Quốc tới gặp bão tuyết, nhanh nhất phải một tháng sau mới có kem dưỡng da. Mỗi cửa hàng đều dán thông báo này."
Tần chưởng quầy không biết phải nói gì mới tốt, hoàn toàn không hiểu hành động của nàng có mục đích gì. Nhưng giờ nàng là chủ, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp.
"Được."
Hôm sau, Cố Phiên Nhiên đến tuần tra cửa hàng, phát hiện người trong cửa hàng nhiều hơn hẳn mấy hôm trước.
"Hôm nay có thật nhiều khách." Cố Phiên Nhiên nói.
Cố chưởng quầy cười tủm tỉm, "Đại tiểu thư, ta vừa nhận được tin, bên Lôi thị đã xảy ra chuyện."
Đôi mắt Cố Phiên Nhiên sáng ngời, "Ồ, là chuyện gì?"
Cố chưởng quầy cười nói, "Nguyên liệu chế tạo kem dưỡng da của Lôi thị gặp bão tuyết trên đường vận chuyển từ Băng Quốc về. Một tháng tới đều không có kem dưỡng da để bán."
"Tin này là thật?" Cố Phiên Nhiên nghĩ đến độ chân thật của tin tức này đầu tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.