Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 513: Thế giới hiện thực (28)




Tác giả: Vân Phi Mặc
Cố Phiên Nhiên thầm hận người âm thầm phá hủy mối quan hệ của mình và Ám Dạ. Dù người đó vô tình hay cố ý, ả cũng ghi thù rồi.
Khi ánh sáng cùng ngày xuất hiện phía chân trời, ánh sáng xua tan đêm đen, mặt đất tối tăm dần trở nên rõ ràng, Ám Dạ vẫn luôn tránh trong góc tối chậm rãi đứng dậy, rời đi không quay đầu lại, hướng về nơi Bắc Vũ Đường sống.
Cố Phiên Nhiên đứng dậy, Đông Mai hầu hạ ở gian ngoài nghe được tiếng động, mông lung buồn ngủ cũng đứng dậy, đi vào hầu hạ.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi."
"Ngươi đi múc nước."
"Vâng."
Sau khi Đông Mai rời đi, Cố Phiên Nhiên hô với căn phòng trống trơn, "A Dạ, ngươi ở đâu?"
"A Dạ, ngươi còn đó không?"
Gọi vài tiếng liên tục, bóng hình quen thuộc trước sau không xuất hiện.
Cố Phiên Nhiên nở nụ cười khổ, "Ám Dạ, ngươi thật tuyệt tình. Nói đi là đi. Sát thủ đều máu lạnh, ta cuối cùng cũng hiểu điều này."
Đông Mai và Thu Cúc mang theo nước rửa mặt vào, đã nhận ra tiểu thư khác ngày thường.
Hai người hầu hạ thật cẩn thận, đến khi đi rồi mới dám thở ra.
"Tiểu thư làm sao vậy? Sáng sớm đã tức giận." Thu Cúc ngay thẳng hỏi.
Đông Mai biết một ít, cũng không nói, "Chuyện của tiểu thư thì đừng hỏi thăm, làm việc của mình thôi."
****
Bắc Vũ Đường nhìn người đứng thẳng trong đình viện, "Sao ngươi lại tới đây?"
"Báo ân."
"Ngươi trả tiền rồi." Bắc Vũ Đường bắt đầu cầm kiếm luyện tập.
Tiểu Mặc Nhi cũng luyện tập theo.
Ám Dạ tự giác đứng bên, an tĩnh nhìn họ, "Chỗ đó không đủ. Ta sẽ bảo vệ ngươi một năm, một năm sau, ta sẽ tự rời đi."
Bắc Vũ Đường nghe vậy, hơi nhướng mày.
Hắn hoàn toàn rời khỏi Cố Phiên Nhiên rồi đây mà.
Thật ra, tính cách của Ám Dạ rất dễ đoán. Sau khi biết Cố Phiên Nhiên tính kế mình, hắn sẽ phản cảm với ả. Trừ khi hắn đã yêu ả.
Nàng cho rằng như vậy chỉ phá hoại tình cảm giữa hai người này, khiến Ám Dạ không thể yêu Cố Phiên Nhiên, không ngờ hắn còn hủy cả lời hứa một năm, trực tiếp rời khỏi ả.
Kết quả này nàng không đoán được, càng vượt qua tưởng tượng của nàng.
"Không cần." Bắc Vũ Đường trực tiếp từ chối.
Ám Dạ không động.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi đánh một bộ chưởng, luyện kiếm xong, Ám Dạ vẫn đứng không nhúc nhích. Không nói một lời, biểu cảm cũng không, tựa như một pho tượng không cảm xúc.
Tuy hắn không nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng, chuyện này không thể thương lượng, dù nàng không đồng ý thì hắn cũng sẽ âm thầm bảo vệ nàng một năm.
Bắc Vũ Đường thu kiếm, đi đến trước mặt Ám Dạ, ánh mắt thanh lãnh nhìn hắn, "Ngươi chắc chắn muốn ở lại?"
Ám Dạ gật đầu khẳng định.
"Muốn ở lại cũng được, nhưng ngươi cần tuân thủ quy củ của chúng ta."
"Được." Ám Dạ trả lời không cần suy nghĩ.
"Ngươi đừng đồng ý nhanh như vậy, cứ xem quy củ của chúng ta trước rồi nói." Bắc Vũ Đường tốt bụng nhắc nhở.
Vừa lúc Đại Hương và Tiết Thiên đã dậy, nghe được câu này.
Tiết Thiên là người từng trải, tất nhiên biết quy củ này là gì, tận tình khuyên bảo: "Ngươi nên thận trọng suy xét chút đi."
Đại Hương một chân đạp lên cẳng chân hắn, "Tiết thần y, ngươi bị ngốc à. Hắn tới thì ngươi nhẹ nhàng còn gì."
Tiết Thiên nghĩ lại cũng thấy đúng, nhưng bản tính thiện lượng khiến hắn vẫn muốn nói.
Tiểu Mặc Nhi nhanh chóng lấy bộ quy củ trong phòng ra, đưa tới trước mặt Ám Dạ.
Ám Dạ tiếp nhận, cúi đầu đọc, sắc mặt như thường, không có phản ứng.
Tiết Thiên chờ thấy Ám Dạ hối hận, nhưng mà hắn từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, nên chắc chắn Tiết Thiên phải thất vọng rồi.
"Ở lại." Ám Dạ chỉ nói có vậy, giọng điệu kiên định.
"Được." Bắc Vũ Đường chỉ Tiết Thiên, "Sau này ngươi làm việc cùng hắn. Nhắc nhở một câu, chuyện nhìn thấy ở đây không thể nói với bất kỳ ai. Nhớ, không một ai."
Ám Dạ gật đầu.
Bắc Lâm đại thắng trở về, được Hoàng đế khen thưởng, ban thưởng vô số, nhất thời, phủ Trung Võ Hầu trở thành nơi chạm tay là bỏng trong thành Trường An, các Hoàng tử đều muốn nhận được sự ủng hộ của họ.
Nếu có Hầu phủ ủng hộ, tỷ lệ thành công sẽ tăng đáng kể.
Từ sau ngày hội Nguyên Tiêu, Bắc Lâm "ngẫu nhiên gặp" Bắc Vũ Đường vài lần, hai người nói chuyện rất hợp nhau. Bắc Lâm càng nói chuyện nhiều với nàng, càng cảm thấy nàng học thức uyên bác, chỉ tiếc lại là một nữ nhi, nếu là nam nhi, nhất định là một đại tướng tài năng.
Trời tháng ba ấm áp, đại địa sống lại.
Trong trà lâu, một đôi nam nữ ngồi đối diện, nữ tử mặt che sa. Bắc Lâm ngước mắt, khi thấy đôi mắt kia, biểu cảm hơi sửng sốt.
"Làm sao vậy?" Thấy hắn xuất thần, không khỏi hỏi.
"Đôi mắt ngươi rất giống một người." Bắc Lâm ngơ ngác nói.
"Ai?"
"Muội muội của ta." Bắc Lâm nói thẳng.
Bắc Vũ Đường chỉ cười, không nói gì, rót cho hắn một ly trà, lại rót cho mình một ly.
"Ta nghe nói Ngô Quốc và Tấn Quốc hình như có ý định liên hợp tấn công Nam Đường Quốc, ngươi đã chuẩn bị chưa?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Chuyện này vốn không nên nói nhiều với nàng, nhưng không biết vì sao, hắn không nhịn được muốn thân cận với nàng, hàng rào phòng thủ cũng dỡ xuống, "Ta tính xin lệnh đi trước."
Đây là thời cơ tốt để kiến công lập nghiệp, chỉ cần là nam nhi, có ai mà không muốn kiến công lập nghiệp, Bắc Lâm là nhi tử của Đại tướng quân, càng muốn kiến công lập nghiệp, muốn nỗ lực dựa vào chiến tích của bản thân, khiến mọi người nhớ kỹ hắn là Bắc Lâm, không phải là nhi tử của Bắc đại tướng quân.
"Đây là một thời cơ tốt để kiến công lập nghiệp, ngươi cảm thấy thế nào?" Bắc Lâm theo bản năng hỏi.
"Ta không kiến nghị ngươi đi." Bắc Vũ Đường hạ giọng nói.
"Vì sao?"
Bắc Lâm rất ngạc nhiên, hắn cảm thấy nàng hẳn là người có thể hiểu mình, hiểu được cơ hội lần này hiếm có thế nào. Nhưng mà, vì sao nàng lại không đồng ý?
Bắc Vũ Đường thu lại nụ cười, chậm rãi nói, "Ngươi có từng nghĩ, nếu ngươi đánh thắng trận, Trung Võ Hầu sẽ đối mặt với cục diện gì không?"
Bắc Lâm đang định há miệng, chỉ là lời đến bên miệng lại dừng lại.
Nếu hắn đánh thắng, uy vọng của Bắc gia quân tất nhiên sẽ càng cao, địa vị của Bắc gia cũng nước lên thì thuyền lên.
Bắc Vũ Đường nhìn vẻ mặt hắn, biết hắn nghĩ tới, nhưng lại không muốn nghĩ theo hướng kia. Lúc trước, phụ thân và ca ca quá tin tưởng Hoàng gia, tin tưởng Hoàng đế, nên mới rơi vào kết cục đó.
Hắn không muốn nghĩ, vậy nàng phải chọc phá tầng giấy này, như vậy nó mới bày rõ trước mặt hắn.
Không đau, sẽ không tỉnh.
"Công cao chấn chủ, ngươi từng nghe những lời này chưa?" Đôi mắt thanh lãnh của Bắc Vũ Đường nhìn vào đôi mắt hắn, "Giờ địa vị của Bắc gia quân trong lòng dân chúng thế nào? Hẳn ngươi rõ ràng. Làm Đế vương, hắn sẽ đối xử với Bắc gia quân thế nào? Dù giờ hắn không động, tin tưởng các ngươi, nhưng ngươi có thể chắc rằng tương lai hắn vẫn sẽ tin tưởng các ngươi sao?"
"Chuyện này..." Bắc Lâm rơi vào trầm mặc.
Bắc gia họ nhiều thế hệ trung quân, danh vọng của Bắc gia đều do người Bắc gia dùng mạng đổi lấy. Cho dù họ không muốn mưu phản, nhưng bên trên cũng không dung được họ.
"Đó là Đế vương."
"Với lập trường là bằng hữu, ta không hy vọng ngươi đi. Dù là phụ thân ngươi, hay là ngươi." Bắc Vũ Đường kiến nghị.
"Nhưng mà, nếu chúng ta không đi, ta sợ..."
"Ngươi sợ cái gì? Sợ những người khác không thắng được sao? Ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng những tướng lãnh khác sẽ nghĩ vậy sao? Họ chỉ thấy Bắc gia các ngươi muốn chiếm hết quân công. Lâu dần, nhất định sẽ xảy ra lục đục nội bộ. Cho người khác một cơ hội, cũng đồng thời là nói cho Hoàng đế tâm ý của các ngươi, hiểu không?"
Hoàng đế Nam Đường Quốc vẫn luôn muốn nâng đỡ các tướng quân khác lên, nhưng lại luôn không tìm được cơ hội. Hoàng đế Nam Đường Quốc muốn phân tán thế lực của Bắc gia, muốn dịch bớt quyền lợi của Bắc gia.
Tuy rằng nếu làm như vậy thì quyền lợi của Bắc gia trong quân sẽ ít đi, nhưng lại có thể khiến Hoàng đế an tâm, đây là kế bảo mệnh.
Đời trước nàng không hiểu, vì sao Hoàng đế chỉ dựa vào một đoạn công văn thông đồng với địch bán nước giả tạo kia mà phán tội Bắc gia. Đường Cảnh Ngọc ra tay đương nhiên đáng giận, nhưng Hoàng đế Nam Đường Quốc còn ghê tởm hơn.
Là hắn, hắn muốn diệt trừ Bắc gia.
Đường Cảnh Ngọc chỉ là nhìn ra tâm tư của Hoàng đế, bày ra một bố cục đơn giản, dễ dàng lấy được binh quyền trong tay Bắc gia.
Thay vì nói Đường Cảnh Ngọc muốn Bắc gia chết, còn không bằng nói là Hoàng đế muốn vậy.
Đường Cảnh Ngọc là người đưa thanh đao cho Hoàng đế, Hoàng đế thì thuận thế xuống tay.
Bắc Vũ Đường nhìn ca ca nhà mình rối rắm, rất đau lòng.
Nàng hiểu quá rõ tính cách của ca ca mình, từ nhỏ đến lớn, quan niệm của hắn là bảo vệ quốc gia, trung với quân vương. Giờ, hắn đương nhiên sẽ khó tiếp nhận chuyện quanh co lòng vòng này.
Đạo lý thì hiểu, nhưng không vượt qua được tín nhiệm hình thành trong lòng từ nhỏ.
"Nếu ngươi không làm chủ được, có thể chuyển lời này của ta cho Bắc tướng quân."
"Ta biết."
Khi Bắc Lâm sắp ra ngoài, Bắc Vũ Đường đột nhiên lên tiếng, "Quyết định xong thì nói cho ta một tiếng."
"Ừ."
Bắc Lâm rời đi không quay đầu lại.
Bắc Vũ Đường nhìn theo hắn rời đi, trong lòng lại rất lo lắng.
Ca ca, đừng đi con đường trước kia.
Đế vương Nam Đường Quốc bất nhân, vì sao phải bảo vệ giang sơn này cho hắn.
Bắc Vũ Đường nhìn về phía hoàng cung, đôi mắt tràn ngập lạnh lẽo.
Kiếp trước, ca ca xin lệnh rời đi, các Hoàng tử và quan viên trên triều đều tán đồng, khiến Hoàng đế Nam Đường Quốc không thể không đồng ý. Đường Cảnh Ngọc vốn muốn để Bắc Lâm có đi mà không có về, tiếc là, Bắc Lâm phúc lớn mạng lớn, rời khỏi rừng khí độc, còn đánh thắng trận.
Từ đây về sau, thanh danh của Bắc tiểu tướng quân hoàn toàn không thua kém gì Bắc tướng quân.
Nhưng cũng vì trận này mà thân thể ca ca xuất hiện vấn đề. Hắn tuy rời được khỏi rừng khí độc, nhưng thân thể cũng bị thương.
Người ngoài không biết việc này.
Họ chỉ biết hắn còn sống, hơn nữa còn thắng trận.
Khi đó, phủ Trung Võ Hầu khách đến đầy nhà, quan viên trong triều không ai không tới nịnh bợ, lấy lòng.
Ngay cả Đường Cảnh Ngọc cũng mặt dày tới kéo quan hệ.
Nhưng mà, vậy thì sao, đó đều là giả dối.
Thịnh cực tất suy, đó là vấn đề của mỗi quyền thần đều gặp phải, đây cũng là tình cảnh vi diệu không thể nói ra giữa Đế vương và quân thần.
Đế vương kiêng kị quyền lợi của thần tử quá lớn, thần tử sợ Đế vương được cá quên nơm.
Giờ Bắc gia cần điệu thấp.
Bắc Vũ Đường không muốn phụ thân và ca ca đi lên đường xưa, nàng cần ngăn cản, ngăn cản hắn ra ngoài.
"Ám Dạ."
Nàng vừa gọi, Ám Dạ đã lặng yên xuất hiện trước mặt nàng.
"Giúp ta làm một chuyện, đập gãy chân Bắc Lâm. Nhớ giữ chừng mực, đừng xuống tay quá nặng, chỉ cần hắn không thể đi lại là được."
"Được."
Ám Dạ rời đi.
Bắc Vũ Đường bưng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nước trà đã lạnh, mà nàng lại như không phát hiện, vẫn nhấm kỹ.
Hôm sau, thành Trường An xảy ra một chuyện lớn, Bắc tiểu tướng quân vì bắt kẻ cắp, không cẩn thận bị gãy chân.
Nhiệm vụ trấn áp biên cảnh Ngô Quốc cứ như vậy mà mất đi ứng cử viên sáng giá nhất.
Trong triều nháo đến ồn ào túi bụi xem nên phái ai đi, Bắc phủ lại sóng êm gió lặng.
"Phụ thân, giờ ta như vậy, không cần cha quyết định để ai đi thay ta nữa." Bắc Lâm cười khổ một tiếng.
Bắc Hình Quân cười nhìn hắn, "Lời hôm qua là ai nói cho con?"
"Một bằng hữu."
"Ngày khác con mang bằng hữu đó tới phủ chơi đi." Bắc Hình Quân dường như rất hứng thú với người bằng hữu này.
"Được."
"Phụ thân, theo người, lời nàng nói là thật à?" Bắc Lâm cau mày hỏi.
"Trong lòng con không phải đã có đáp án rồi sao?" Bắc Hình Quân buồn cười nhìn tiểu tử thúi nhà mình, trong lòng đã tiếp nhận rồi mà mặt ngoài vẫn còn cứng mỏ.
Bắt một tên trộm mà khiến bản thân gãy chân? Rõ ràng là cố ý để không tham gia trận chiến lần này còn gì.
Bắc Hình Quân không biết người nói lời này cho nhi tử nghe có mục đích gì.
Muốn ly gián quan hệ của họ và Đế vương, hay là có mục đích khác?
Cần phải gặp mới có thể phán đoán được.
****
"Mộc tỷ tỷ, Mộc tỷ tỷ." Đại Hương xách theo giỏ đồ ăn chạy vội vào trong sân.
"Mẫu thân ở trong bếp."
Đại Hương vội vàng chạy vào bếp, Tiểu Mặc Nhi tung tăng đuổi theo kịp.
"Mộc tỷ tỷ, việc lớn không ổn." Đại Hương thở hổn hển.
"Hít sâu đã, từ từ nói."
Tiểu Mặc Nhi cũng nói theo, "Không vội, Đại Hương tỷ tỷ cứ từ từ."
Tiết Thiên nghe được tiếng động, cũng đi từ trong bếp ra.
"Ta vừa từ ngoài về, vừa lúc nghe mọi người nói, cửa hàng Cố thị cho ra mấy loại kem dưỡng da mặt, nghe nói hiệu quả rất tốt." Đại Hương nói hết một lượt, sau đó ngồi chờ phản ứng của mọi người.
Phản ứng của Bắc Vũ Đường bình thường, Tiểu Mặc Nhi cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ có Tiết Thiên là phản ứng khá lớn.
"Bọn họ nhanh vậy?!" Tiết Thiên kinh ngạc với tốc độ của họ.
"Lát nữa mua mấy hộp về xem." Bắc Vũ Đường nói.
Xem ra cửa hàng Lôi thị đẩy kem dưỡng da ra đã khơi dậy ý chí chiến đấu của Cố Phiên Nhiên, trong thời gian ngắn đã chế tạo ra sản phẩm mới.
Bắc Vũ Đường nhìn Ám Dạ, "Ngươi biết người Cố thị?"
Bắc Vũ Đường không hỏi hành tung lúc trước của hắn, làm bộ như không biết gi.
Ám Dạ thành thật gật đầu, "Trước đó từng bảo vệ Cố đại tiểu thư một thời gian."
"Ồ. Vậy giờ đối tượng bảo hộ của ngươi là đối thủ một mất một còn của nàng ta đấy. Nếu nàng ta đã biết, có hận ngươi không nhỉ?" Bắc Vũ Đường hứng thú hỏi.
"Không sao cả." Ám Dạ lãnh đạm trả lời.
Bắc Vũ Đường nhướng mày, xem ra Ám Dạ không có chút hảo cảm nào với Cố Phiên Nhiên rồi.
Chậc chậc, ả nhất định phải mất Ám Dạ.
Tuy tình huống trước mắt là vậy, nhưng Bắc Vũ Đường cũng không thả lỏng.
Trước khi lật đổ được chúng, tuyệt đối không thể buông lỏng.
"Đi, ra ngoài đi dạo thôi."
Bắc Vũ Đường dẫn theo mấy người đến cửa hàng son phấn Cố thị, còn chưa tới nơi đã thấy người chen chúc đầy, sau khi nghe ngóng mới biết, thì ra Cố thị vì hấp dẫn khách mà cố ý đưa ra hoạt động mua hai tặng một. Mua hai bình kem dưỡng da sẽ tặng một mặt nạ.
"Đừng chen, đừng chen, lượng hàng hôm nay rất lớn, ai cũng mua được."
"Vị khách đến sau, mời qua đây lấy số, đến lượt mới có thể vào tiệm mua."
Tiểu nhị hô với người vây quanh cửa lớn, chỉ là hiệu quả không lớn.
"Nếu chúng ta ở sau không mua được thì sao?"
"Bồi thường gấp đôi." Tiểu nhị nói.
Lời vừa ra, không khí yên tĩnh lại, một đám ngoan ngoãn đi xếp hàng lấy số chờ tiến vào.
"Chúng ta cũng qua thôi."
Tiết Thiên đi lên, lĩnh một bảng số.
"Các vị chờ bên ngoài quá nửa nén hương đều có thể nhận được một túi thơm tinh mỹ miễn phí." Tiểu nhị hô với đám người đang chờ bên ngoài.
Khách hàng vốn đang mất kiên nhẫn nghe vậy, nở nụ cười sáng rỡ.
"Cửa hàng Cố thị đúng là không tồi."
"Còn không phải sao. Bên cửa hàng Lôi thị không có mấy thứ này đâu."
"Vẫn là Cố thị tốt."
"Sau này ta đều qua bên Cố thị mua."
......
Các phụ nhân hơi lớn tuổi ríu rít trò chuyện, có thể thấy hành động thu mua nhân tâm này của Cố thị rất thành công.
"Mộc tỷ tỷ, chúng ta có cần phải làm như vậy không?" Đại Hương sợ mối làm ăn của mình bị cướp, nhỏ giọng hỏi.
"Không cần. Đường chúng ta đi khác với Cố thị."
"Nếu lỡ họ đều chạy qua đây, vậy không phải chúng ta..." Đại Hương lo lắng, lỡ Cố thị cướp hết, họ sẽ phải uống gió Tây Bắc mất.
Giờ Lôi thị có một nửa của họ, Lôi thị không buôn bán được, có nghĩa là họ không có tiền, Đại Hương có thể không nóng nảy sao?
"Yên tâm, không đâu. Làm ăn cần suy tính về lâu về dài. Quá nhiều cửa hàng mới đầu rất tốt, nhưng qua mấy tháng thì không còn. Cửa hàng trăm năm có thể lưu truyền tới giờ là dựa vào nguyên liệu và chất lượng. Danh tiếng mới là con đường về lâu về dài."
Đại Hương cũng không hiểu, nhưng nghe Bắc Vũ Đường nói thì cảm thấy có đạo lý.
Bọn họ tới muộn, vừa đủ xếp hàng nửa nén hương.
Đại Hương đẩy Tiết Thiên, "Đi hỏi tiểu nhị lấy túi thơm."
"Cần nó làm gì? Ta thấy ngươi cũng có đeo đâu." Tiết Thiên khó hiểu.
Đại Hương trợn trắng mắt, "Ngốc thế. Có thể lấy, vì sao ta không lấy, ta không muốn bớt tiền cho Cố thị đâu. Hơn nữa, dù ta không cần, ta cũng có thể mang đi tặng."
Tiểu Mặc Nhi giơ ngón tay cái cho Đại Hương, "Đại Hương tỷ tỷ càng ngày càng biết sống."
Đại Hương cười ngượng ngùng.
"Ngươi đi nhanh lên." Đại Hương đẩy Tiết Thiên qua.
Tiết Thiên đi đến trước mặt tiểu nhị, có hơi thẹn thùng, "Chúng ta đợi nửa nén hương rồi, cái, cái túi thơm kia."
Tiểu nhị nhìn nam nhân diện mạo tuấn tú trước mắt, mắng thầm trong lòng, túi thơm mà cũng lấy, không biết xấu hổ. Không thấy người tới đây lấy túi thơm đều là nữ tử à, có nam tử nào không.
"Cho ngươi." Tiểu nhị cho Tiết Thiên một túi thơm.
Tiết Thiên đang định cầm túi thơm về báo cáo kết quả, không biết Tiểu Mặc Nhi đã xuất hiện trước mặt họ từ khi nào.
"Thúc thúc, chúng ta có bốn người, vì sao lại chỉ cho một túi thơm? Chúng ta không đủ chia." Giọng nói mềm mại của Tiểu Mặc Nhi vang lên.
****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.