Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 506: Thế giới hiện thực (21)




Tác giả: Vân Phi Mặc
Cố Phiên Nhiên thở dài nhẹ nhõm, xem ra có thể sản xuất số lượng lớn.
Sau khi sáu người đi xuống, Cố Phiên Nhiên chuyển phối phương mới cho xưởng, ra lệnh mọi công nhân tăng ca thêm giờ làm việc.
Từ năm ngày trước, trong Nam Đường Quốc, thành Trường An đã bắt đầu xuất hiện lượng lớn phấn phủ Lôi thị, chỉ là bá tánh Trường An khá tin tưởng phấn phủ Cố thị, nhưng rất nhiều người thử vì ưu đãi giảm nửa giá.
Các nàng đều ôm thái độ thử, cũng không quá coi trọng, nhưng mà dùng rồi, hiệu quả lại nằm ngoài dự kiến.
Các nàng có cảm giác mình hời rồi, nhặt được bảo bối!
Phấn phủ Lôi thị mau chóng mở rộng khắp thành Trường An, ngay cả các nương nương trong hậu cung cũng có một bộ phấn phủ Lôi thị. Còn phấn Cố thị, không còn nổi bật như xưa.
Cố Phiên Nhiên không có hành động, mặc kệ cửa hàng Lôi thị làm ầm ĩ, bọn họ tạo thế càng lớn thì loại phấn phủ mới của ả sẽ càng áp họ một đầu, trực tiếp giẫm lên vai họ tạo thành danh tiếng cho sản phẩm phấn phủ Cố thị mới.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Cố Phiên Nhiên.
Ba ngày sau, sản phẩm mới của Cố Phiên Nhiên ra đời, sau khi tuyên truyền lại khiến thành Trường An dậy sóng.
Phàm là nơi có nữ nhi gia thì nhất định sẽ có bàn luận xem phấn Cố thị tốt hơn hay Lôi thị tốt hơn.
Phấn của hai nhà đều tốt hiếm có, có người thích Cố thị, có người thích Lôi thị, có người lại dùng cả hai.
Cố chưởng quầy trình báo cáo doanh thu tháng mới nhất lên, khuôn mặt lo lắng sốt ruột.
Cố Phiên Nhiên chậm rãi lật đọc, thấy lợi nhuận kém hơn tháng trước một nửa, nhíu mày.
"Đại tiểu thư, phải làm sao bây giờ?"
Bọn họ vốn tưởng sản phẩm mới ra chắc chắn sẽ khiến Lôi thị phải mệt, nào ngờ phấn Lôi thị lại hoàn toàn không kém phấn phủ mới của họ.
Cố Phiên Nhiên thật ra muốn tăng thêm lượng tố tụy hồng, nhưng phân lượng đó quá lớn, sau thực nghiệm, người có làn da mẫn cảm lập tức có triệu chứng không khỏe nên ả mới từ bỏ.
"Nếu chúng ta có sản phẩm giống Băng Cơ Sương thì tốt rồi." Cố đại chưởng quầy nói thầm một câu.
Đôi mắt Cố Phiên Nhiên sáng ngời, "Ta có cách."
Cố đại chưởng quầy vui vẻ, "Cách gì ạ?"
"Ngươi về trở đi. Để ta thử xem có được hay không. Nếu thành công, chúng ta có thể đuổi hoàn toàn cửa hàng Lôi thị ra khỏi Nam Đường Quốc." Đôi mắt Cố Phiên Nhiên bắn ra ánh sáng.
Sau khi Đại chưởng quầy rời đi, Cố Phiên Nhiên hô với không khí.
"A Dạ."
Sau khi ả dứt lời, Ám Dạ xuất hiện trước mặt ả.
Cố Phiên Nhiên nhìn hắn đeo mặt nạ, hơn nhướn mày, "A Dạ, không phải ta đã nói, đừng đeo mặt nạ trước mặt ta à?"
"Có chuyện gì?" Ám Dạ lãnh đạm hỏi.
Cố Phiên Nhiên không nói gì, đi đến trước mặt hắn, nhón mũi chân, hướng bàn tay về phía mặt nạ của hắn, đột nhiên, một bàn tay lớn mạnh mẽ bắt lấy tay ả.
"Đau." Cố Phiên Nhiên khẽ cau mày, nhu nhược động lòng người nhìn hắn.
Ám Dạ buông tay, đáy mắt Cố Phiên Nhiên ngậm ý cười, nhẹ nhàng gỡ mặt nạ của hắn xuống, trong phút chốc, một khuôn mặt yêu nghiệt sống mái khó phân lộ ra.
Cố Phiên Nhiên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo tựa như được trời cao điêu khắc, ánh mắt không tự giác trở nên si mê.
Khuôn mặt này nhìn thế nào cũng không chán!
Ám Dạ thấy ánh mắt lộ ra si mê của ả, dưới khuôn mặt lạnh nhạt là nét không vui.
"Ngươi hẳn nên cười nhiều hơn." Cố Phiên Nhiên ôn nhu nói.
Ám Dạ không đáp lại.
"Cố tiểu thư, có chuyện gì mời nói."
Cố Phiên Nhiên nhìn khuôn mặt nghiêm trang của hắn, thân mình lặng lẽ dán sát vào hắn, hơi thở ấm áp phả vào mặt hắn, "Ta, muốn, ngươi."
Ám Dạ lùi về sau, "Cố tiểu thư, xin tự trọng."
Cố Phiên Nhiên phụt cười, "Ta đùa ngươi đấy. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi có biết ở đâu có tố tụy hồng lâu năm, tảo biển, lô hội chất lượng tốt không?"
Ám Dạ kiến thức uyên bác, đã đi qua nhiều nơi, hỏi hắn là tốt nhất.
"Chưa từng nghe."
Cố Phiên Nhiên nhướng mày, "Chưa từng nghe, hay là không muốn nói cho ta?"
Ám Dạ thấy ả lại định dán lên, thân mình không tự giác lùi ra sau.
"Chưa từng nghe. Nếu không còn chuyện gì khác, ta đi."
"Ngươi cười một cái, ta cho ngươi đi." Cố Phiên Nhiên trêu đùa.
Ngay sau đó, Ám Dạ đã biến mất trước mặt ả.
Cố Phiên Nhiên nhìn căn phòng trống rỗng, nở nụ cười nghiền ngẫm.
Hắn đúng là một khúc xương cứng!
Khiêu khích đến vậy rồi mà hắn vẫn không hề có phản ứng.
Cố Phiên Nhiên càng hứng thú với hắn, dục vọng muốn chinh phục hắn càng mạnh mẽ.
Cố Phiên Nhiên tìm đến Đường Cảnh Ngọc, Đường Cảnh Ngọc nhanh chóng sai người đi tìm.
Nửa tháng sau, đồ ả cần lục tục đưa đến Cố phủ, Cố Phiên Nhiên bắt đầu chìm trong thí nghiệm chế tạo mặt nạ. Khi ả mất ăn mất ngủ nghiên cứu mặt nạ, đợt bom thứ hai của cửa hàng Lôi thị rải tới thành Trường An.
Cùng lúc đó, đoàn người Bắc Vũ Đường đã tiến vào Nam Đường Quốc.
"Nơi này cũng mùa đông mà không lạnh tí nào."
Với Đại Hương sống ở phương Bắc, mùa đông của Nam Đường Quốc thật thoải mái, không có cảnh tuyết phủ trắng núi, càng không có thiên tai do tuyết.
"Nơi này khác với Đại Chu, một nơi lạnh khô thấu xương, một nơi lạnh ẩm."
Tiểu Mặc Nhi và Bắc Vũ Đường tu luyện Hàn Băng Chưởng, càng quen thuộc với trời giá rét, cũng càng thích trời giá rét hơn.
"Qua nửa tháng nữa là xuân tới."
"Chúng ta tranh thủ đến thành Trường An trước Tết." Bắc Vũ Đường nói.
"Được."
Đại Hương xốc mành vải lên, nói với Tiết Thiên đang đánh xe, "Chúng ta phải đi nhanh hơn."
"Ta biết rồi." Tiết Thiên ngựa quen đường cũ tăng tốc xe.
Bắc Vũ Đường nhìn về phía thành Trường An nơi xa, không biết phụ thân và ca ca có khỏe mạnh không.
Lúc này, ca ca hẳn còn đang trấn áp Man Di.
Đại Hương đang muốn nói gì đó, Tiểu Mặc Nhi khua tay múa chân với nàng ấy ra hiệu im lặng, Đại Hương ngậm miệng lại.
Sau khi yên tĩnh lại, Đại Hương thần kinh thô cũng cảm giác được biểu cảm của Bắc Vũ Đường không đúng, dường như sau khi họ vào Nam Đường Quốc rồi, Mộc tỷ tỷ luôn không vui lắm, cứ cảm thấy như nàng đang có tâm sự.
Trong xe yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lăn, ba người đều không nói, im lặng nhắm mắt dưỡng thần.
Ba ngày sau, trên đường núi, một chiếc xe ngựa chạy như bay.
Tiết Thiên thấy phía trước có ánh sáng, nghiêng đầu nói với vào trong thùng xe, "Mộc phu nhân, phía trước có nhà."
"Cuối cùng không phải ăn ngủ ngoài trời nữa!" Đại Hương vui vẻ nói.
Xe ngựa nhanh chóng đến trước nhà tranh ánh nến lập lòe, bốn người xuống xe ngựa. Rào tre vây quanh nhà, bên trong có rất nhiều đồ ăn.
"Có ai ở nhà không? Chúng ta đi ngang qua đây, muốn tá túc một đêm." Tiết Thiên hô với người trong nhà.
Lúc này, mấy người trong phòng nghe được âm thanh, mày nhíu lại, ngược lại, một nam tử tuấn mỹ mặc áo gấm lại sáng mắt, chỉ là, người này còn đang bị trói chặt.
"Phải làm sao bây giờ?" Nam tử áo xám nhìn qua nam tử bị trói trong góc, nghiêng đầu hỏi lão đại.
Nam nhân ngồi ở chủ vị trầm giọng, "Tống cổ bọn họ đi."
"Được."
Một người đi ra khỏi phòng, đi về phía nhóm Bắc Vũ Đường.
"Vị đại ca này, có tiện tá túc chút không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Người nọ đánh giá qua, bốn người thì nữ nhân và tiểu hài tử là chính, chỉ có mình Tiết Thiên là nam nhân.
"Các ngươi đi nhà khác đi. Nhà chúng ta không tiện."
"Không biết nhà gần đây nhất cách bao xa?"
Nơi này là rừng núi, trước không có thôn sau không có tiệm, bọn họ chưa từng tới đây nên không biết việc này.
Nam nhân hiển nhiên cũng không biết, lúc trả lời hơi ấp úng, "Phía trước có nhà."
Tiết Thiên hỏi: "Phải đi mất bao lâu?"
Nam nhân không kiên nhẫn: "Các ngươi cứ đi trước là được, tất nhiên sẽ đến."
Bắc Vũ Đường nhìn lướt qua nam tử về phía nhà tranh đằng sau, dựa theo bóng người thì hẳn có không ít người."
"Các ngươi đi mau đi." Nam tử thúc giục.
"Đa tạ." Tiết Thiên chắp tay thi lễ.
Mấy người vừa định lên xe, đột nhiên, trong phòng có tiếng vang lớn, sau đó lại nghe được tiếng kêu rên.
Đại Hương nghi hoặc nhìn nhà tranh, "Có phải trong đó xảy ra chuyện gì không?"
Sắc mặt nam tử hơi thay đổi, "Chuyện nhà chúng ta không đến lượt các ngươi quan tâm. Các ngươi mau đi đi thôi."
Bắc Vũ Đường vẫn nở nụ cười trước thái độ không kiên nhẫn của nam tử, "Vị đại ca này, có thể vào nhà xin chén nước không?"
"Sao các ngươi lại phiền toái như thế?"
Tiểu Mặc Nhi ngẩng đầu nhỏ, giọng nói mềm mại, "Bá bá, ta khát nước, chúng ta chỉ cần một chén nước thôi, uống xong sẽ đi ngay. Tuyệt đối không quấy rầy mọi người."
Nam tử nhìn nam hài phấn điêu ngọc trác trước mắt, hơi do dự, "Ta đi lấy nước. Các ngươi chờ ở đây."
"Đa tạ." Bắc Vũ Đường nói cám ơn.
Chờ nam tử đi, Bắc Vũ Đường nói với Tiết Thiên và Đại Hương, "Các ngươi chờ ở đây, ta đi xem."
Hai người gật đầu.
Bốn người đều nhận ra nam nhân không bình thường. Bọn họ cũng không rõ tình huống lúc này là sao, không nên xung đột với đám người này. Bắc Vũ Đường lặng lẽ vòng qua hàng rào tre, đi về phía nhà tranh.
Nàng tới gần tường nhà, cúi nửa người, đi về phía cửa sổ, quan sát tình huống thông qua cửa sổ giấy.
"Bên ngoài sao rồi? Đuổi người đi chưa?"
Nam tử lúc trước nói chuyện với họ trả lời, "Là mấy người qua đường. Họ muốn tìm nơi ngủ trọ, ta lấy cho họ ít nước rồi đuổi người đi."
Lão đại gật đầu, "Mau tống cổ chúng đi, tránh cành mẹ đẻ cành con."
"Được."
Trong phòng có năm người, cả năm đều đeo đao, nhìn là biết người tập võ. Nàng nhìn lướt qua, thấy người bị trói trong góc.
Người nọ mặc cẩm y hoa phục, nhìn là biết không phú thì quý, lúc này, người nọ cúi đầu, không thấy rõ dung mạo.
Đang lúc Bắc Vũ Đường định rời đi, nam tử ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ.
Bắc Vũ Đường dừng bước, nàng hơi nheo mắt lại khi thấy gương mặt kia.
Là hắn! Tứ hoàng tử, Cổ Phàm Chi.
Bắc Vũ Đường nhớ, năm đó Cổ Phàm Chi bị một đám sơn phỉ bắt cóc, tuy bình an trở lại, nhưng chịu không ít tội.
Bắc Vũ Đường không có hứng thú cứu nam nhân trong hậu cung của Cố Phiên Nhiên.
Nàng xoay người đi luôn.
khi nàng xoay người, Cổ Phàm Chi như cảm nhận được gì đó, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc thấy Bắc Vũ Đường xoay người.
Hắn vội phát ra âm thanh, muốn nàng chú ý tới mình.
Người trong phòng thấy phản ứng của Cổ Phàm Chi, nhíu mày lại, một tên bắt cóc đá lên người hắn.
"Ồn cái gì!"
Cổ Phàm Chi phát ra tiếng nức nở đau đớn.
Lão đại đám bắt cóc nhìn theo Cổ Phàm Chi ra cửa sổ, nơi đó không có ai.
Hắn không yên tâm, đi đến cửa sổ, ló đầu ra nhìn quanh bốn phía, không thấy bất kỳ ai.
Bắc Vũ Đường vừa về đoàn thì nam tử cầm ấm trà tới.
"Đây là nước các ngươi muốn."
"Cám ơn." Bắc Vũ Đường nhận nước trong tay hắn.
Nam nhân không yên tâm thúc giục, "Các ngươi mau lên đường, đến nhà phía trước mà nhờ ngủ trọ."
"Được."
Nam nhân nhìn họ lên xe, nhìn họ rời đi, chắc chắn là họ đi rồi, hắn mới xoay người vào phòng.
Cổ Phàm Chi ở trong nghe tiếng xe ngựa rời đi, đôi mắt ảm đạm.
"Đừng nghĩ sẽ có người tới cứu ngươi." Thủ lĩnh đám bắt cóc lạnh lùng nói, "Chỉ cần người nhà ngươi nguyện ý trả tiền chuộc, chúng ta tất nhiên sẽ thả ngươi."
Cổ Phàm Chi nghe vậy, mày nhíu chặt, vụ gì đây?
"Nghe nói ngươi là độc đinh trong nhà, theo ngươi thì ngươi đáng giá bao tiền?"
Nếu mà còn không biết họ bắt nhầm người thì Cổ Phàm Chi là kẻ ngu.
Hắn ấp úng muốn nói gì đó.
Thủ lĩnh cho người bên cạnh một ánh mắt, có người tiến lên lấy vải bố trắng trong miệng Cổ Phàm Chi ra.
"Các ngươi bắt sai người, ta không phải người các ngươi muốn bắt."
"Tiểu tử ngươi còn không thành thật, muốn lừa chúng ta à? Không có cửa đâu! Còn tưởng định nói gì, hóa ra lại nói mấy lời ấu trĩ như thế, nhét vải vào miệng hắn lại đi."
Đôi mắt Cổ Phàm Chi trợn tròn, vội vàng hô, "Các ngươi thật sự nhầm. Ta là..."
Câu tiếp theo đã bị vải bố trắng bịt kín lại.
Cùng lúc đó, đoàn người Bắc Vũ Đường vội vàng chạy trong đêm.
"Mẫu thân, tình huống bên trong thế nào?" Tiểu Mặc Nhi hỏi.
"Không có gì, chỉ là họ bắt được một con sói thôi." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói.
"Sói?" Đại Hương kinh ngạc, "Động tĩnh trong phòng vừa rồi cũng do con sói đó tạo ra ạ?"
"Là nó."
Đại Hương ôm ngực, "Chẳng trách chủ nhà bảo không tiện, thì ra là bắt được một con sói."
Đại Hương hoàn toàn tin lời Bắc Vũ Đường không chút nghi ngờ.
Tiểu Mặc Nhi nhìn biểu cảm của mẫu thân, biết chuyện không phải như nàng nói, nhưng nếu mẫu thân không muốn nói thì bé thông minh không hỏi.
Bọn họ chạy một đường, cuối cùng thấy được một nông hộ, xin ngủ ở nông hộ đó một đêm. Hôm sau, họ dậy sớm lên đường.
"Vòng qua đoạn đường núi này là đến thành Nghiêm Châu." Tiết Thiên báo cáo với người trong xe.
Thành Nghiêm Châu, cách thành Trường An một quận phủ. Bọn họ chỉ cần đi qua địa giới Nghiêm Châu là đến Trường An.
Càng tới gần Trường An, nỗi lòng Bắc Vũ Đường càng khó bình tĩnh.
Cận hương tình khiếp! (lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng)
Một câu thể hiện rõ tâm tình của nàng lúc này.
Đột nhiên, xe ngựa chợt dừng lại.
Người trong xe không kịp đề phòng, đổ người ra sau.
Bắc Vũ Đường kịp thời đỡ Đại Hương, tránh để nàng ấy ngã xuống.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Phía trước có quan binh chặn đường."
Bắc Vũ Đường xốc màn xe lên, phía trước có một đội quan binh đang chặn đường.
Một quan binh ra lệnh cho họ, "Người trên xe xuống hết."
Tiết Thiên chắp tay thi lễ, "Quan gia, không biết đã xảy ra chuyện gì?"
"Có giang dương đại đạo chạy thoát, chúng ta đang bắt giữ. Người trên xe xuống dưới để chúng ta kiểm tra."
Mấy người Bắc Vũ Đường xuống khỏi xe, những quan binh nhìn mấy người, một vài quan binh tiến đến xe ngựa tìm tòi, gõ gõ đánh đánh lên xe ngựa, tìm một vòng vẫn không thu được gì.
"Các ngươi có gặp ai đáng nghi không?"
Đại Hương nhớ người kỳ lạ lúc trước, đang do dự có nên nói hay không thì Bắc Vũ Đường đã mở miệng, "Không có."
Quan binh vẫy tay với họ, "Được, các ngươi có thể đi rồi."
Đoàn người lên xe ngựa, nhanh chóng rời xa đám quan binh kia.
Đại Hương do dự một lát, "Mộc tỷ tỷ, những người chúng ta gặp tối hôm trước có thể nào là giang dương đại đạo không? ta nhìn người nọ không giống nông phu."
"Không biết, chuyện này muội đừng nói với người ngoài, tránh chọc phiền toái." Bắc Vũ Đường nhắc nhở.
Đại Hương đoán không sai, đám quan binh này được phái đi tìm Tứ hoàng tử Cổ Phàm Chi.
Tiểu Mặc Nhi nói theo, "Đại Hương tỷ tỷ, nếu họ thật sự là giang dương đại đạo, chúng ta nói cho quan binh, nếu quan binh không bắt được, những kẻ đó nhất định sẽ trả thù chúng ta. Giang dương đại đạo đều là những kẻ rất hung ác."
Đại Hương thấy cũng đúng, nghĩ mà sợ, may mà lúc đó mình không nói.
Trước khi cửa thành đóng lại, đoàn người chạy tới thành Nghiêm Châu. Vừa vào thành Nghiêm Châu đã phát hiện nơi này thủ vệ nghiêm ngặt.
"Sao lại có nhiều quan binh như vậy?" Đại Hương nhìn quan binh thường chạy qua đường phố.
Tiểu nhị nhỏ giọng nói, "Aizz, còn không phải do đám giang dương đại đạo kia làm hại. Chúng bắt Tứ hoàng tử, giờ cả châu phủ đều giới nghiêm."
"Tứ hoàng tử?!" Đại Hương kinh ngạc thành tiếng.
Tiểu nhị khoa tay múa chân ra dấu im lặng, "Cô nương đừng lộ ra ngoài, việc này âm thầm lan truyền, cụ thể thế nào thì không ai biết, nhưng thấy tình huống thành Nghiêm Châu lúc này thì tám chín phần là thật rồi."
Bọn họ cũng không định dừng lại ở đây, chuyện về Tứ hoàng tử Cổ Phàm Chi, họ nghe xong cũng vứt ra sau đầu.
Ba ngày sau, một chiếc xe ngựa hướng về phía thành Trường An, cách thành Trường An ngày càng gần thì xe ngựa chạy trên đường càng nhiều. Hôm đó, đoàn người vào ở khách điếm ở ngoại ô thành Trường An, chỉ chờ sáng sớm hôm sau vào thành.
Bốn người ngồi đại sảnh, nơi nơi đều là thương lữ, gần cuối năm, rất nhiều thương lữ từ nam đến bắc về quê hoặc nhân dịp tết kiếm khoản tiền.
Ngoài khách điếm có một nhóm người ngựa tới, họ mặc y phục bình thường, nhưng nhìn bước chân thì biết là người tập võ.
"Tiểu nhị, cho chúng ta ba phòng lớn."
Tiểu nhị giao khóa cho bọn họ, định tiến lên khuân vác hàng giúp, lại bị một đại hán ngăn cản.
"Chúng ta sẽ tự dọn hàng, ngươi đi làm việc của mình đi."
Tiểu nhị là người thông minh, biết đây là đồ quý nên họ mới không cho phép mình động vào.
Không ít người trong khách điếm thấy hành động của họ nên nhìn mấy cái rương họ mang theo thêm vài lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.