Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 253: Bán thú (1)




Editor: Bạch Diệp Thảo
Bắc Vũ Đường bị rung lắc mà tỉnh, bên tai là những tiếng thét kinh hoảng. Vừa mở mắt, đã bị lắc lư đến hoa mắt.
Sau khi nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh, Bắc Vũ Đường hiểu được hẳn mình đang ở trêи máy bay, chỉ là cabin lúc này đã ngập trong sợ hãi.
Người bên cạnh đang túm chặt lấy tay cô, khuôn mặt sợ hãi đến xanh mét.
"Các quý khách, dòng chảy không khí sẽ sớm trở lại bình thường, mong mọi người không tự ý di chuyển." Giọng nói mang ý trấn an của tiếp viên hàng không vang lên.
Giọng nói vừa dứt, cabin càng rung dữ dội hơn, dường như tuỳ lúc đều có thể vỡ thành từng mảnh, trong phút chốc, tiếng thét chói tai lại liên tục vang lên.
"Quý khách đừng hoảng sợ, đây chỉ là tạm thời, sẽ tốt lên nhanh thôi." Giọng tiếp viên hàng không đã run lên, hiển nhiên cabin rung lắc đã là không bình thường, làm cô ấy cảm nhận được cái chết đáng sợ dường như đang đến gần.
Tiếng thét, tiếng khóc liên tụcvang lên trong cabin.
"Huhu, Vũ Đường, có phải chúng ta sắp chết không? Tớ chưa muốn chết, tớ còn rất nhiều chuyện chưa làm." Cô gái bên cạnh khóc nước mắt nước mũi tùm lum.
Bắc Vũ Đường nắm tay cô ấy, tuy không biết quan hệ của họ là gì, nhưng vẫn trấn an, "Chúng ta sẽ không chết."
Giác quan thứ sáu nói cho cô, máy bay sắp gặp đại nạn.
Cô thật sự không ngờ, lần này đến lại gặp tai nạn trêи không.
Nếu thật sự là vậy, chẳng phải cô sẽ lập tức chết?
"Hệ thống, chuyện gì đang xảy ra?"
Minh bình tĩnh trả lời, [Đợi chút nữa ký chủ sẽ biết.]
Bắc Vũ Đường đã hiểu.
Lần tai nạn trêи không này, cô sẽ không chết, chỉ là sau đó thế nào thì cô hoàn toàn không biết. Còn những người khác sống hay chết, cô cũng không biết.
Giờ không phải thời điểm thích hợp để tiếp nhận cốt truyện, Bắc Vũ Đường chỉ có thể hành sự theo hoàn cảnh.
Đúng lúc này, hành khách ngồi bên cạnh cánh phát ra tiếng thét đầy hoảng sợ.
"Cháy! Cháy!"
Mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy cánh máy bay đang bốc cháy, thân máy bay lại càng rung lên dữ dội hơn, cái chết cách họ ngày càng gần, hành khách trong cabin cuối cùng không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Đột nhiên, toàn bộ máy bay bay vòng một vòng, mọi người hoảng sợ thét lên, ngay cả tiếp viên hàng không cũng không ngoại lệ.
Bắc Vũ Đường nhắc nhở cô gái lại khóc bên cạnh, "Nắm lấy tay vịn."
Cô gái kia nghe lời cô theo bản năng, nắm chặt lấy tay vịn. Khi mọi người chìm trong nỗi sợ cái chết, chỉ có Bắc Vũ Đường chú ý thấy ở chân trời xuất hiện một hố đen lớn.
Hố đen ấy dường như có thể là lỗ đen trong truyền thuyết, có thể cắn nuốt tất cả.
Mẹ nó!
Cho dù biết mình sẽ không chết, nhưng mà nhìn thấy cái lỗ đen như mực, tựa như vực sâu đó, da đầu cô vẫn run lên tê dại.
Sau khi vào lỗ đen rồi, ai biếtchuyện gì sẽ xảy ra.
Dù là hệ thống ám chỉ cô sẽ không chết, nhưng không chết không có nghĩa là không tàn!
Dù trấn định như Vũ Đường, lúc này cũng lộ ra nét khẩn trương và sợ hãi.
Lần này rốt cuộc nguyên chủ gặp phải chuyện gì?!
Đúng lúc này, radio truyền đến tiếng của cơ trưởng, hình như họ vô ý bấm nút mở.
"OMG! Đó... Đó là cái gì!" Giọng cơ trưởng mang theo sợ hãi trước nay chưa từng có.
"Trời ạ, chúng ta sắp bị nuốt!" Giọng cơ phó cũng vang lên ngay sau đó.
Mọi người trong cabin vẻ mặt mờ mịt.
"Mau nhìn bên ngoài!"
"Chúa ơi, đó là cái gì!"
Cabin rung mạnh, tuỳ lúc có thể vỡ tung, cũng không thể so sánh với thứ họ nhìn thấy ngoài cửa sổ.
"Vũ Đường, huhu, chúng ta chết chắc rồi!"
Giọng cô gái vừa dứt, máy bay đã bị một lực hút mạnh hút lấy, gần như là chớp mắt, toàn bộ máy bay đã tiến vào lỗ đen, người trong cabin quay cuồng, thân thể khó chịu, hoàn toàn không thể so sánh với sự sợ hãi trong lòng.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là mười phút, hoặc có lẽ là một giờ, ngoài cửa sổ xuất hiện ánh sáng chói mắt.
Mọi người nhắm chặt mắt lại, ngay lúc này, máy bay rơi từ trêи không xuống, tốc độ rơi nhanh vô cùng, tiếng thét chói tai lại một lần nữa tràn ngập cabin.
"A!"
Cô gái ngồi cạnh Bắc Vũ Đường túm chặt lấy tay cô, cấu ra mấy vết đỏ trêи cổ tay cô. Bắc Vũ Đường muốn kéo tay cô ấy ra, lại không thể kéo ra được.
"Thượng đế phù hộ."
"Tôi không muốn chết!"
"Huhu, cứu mạng!"
......
Bắc Vũ Đường cởi đai an toàn, muốn đến cửa thoát hiểm, cô vừa mới động, đã bị cô gái bên cạnh kéo lại.
"Cậu định đi đâu?"
"Cậu đi cùng tôi. Có thể sống hay không phải còn phải xem vận may của chúng ta thế nào."
Cô gái có khuôn mặt trẻ con đầy nước mắt, đi theo Bắc Vũ Đường, hai người gian nan đi trong máy bay xóc nảy. Một đường đi ngã trái ngã phải đến cửa thoát hiểm, mấy người ngồi ở cửa thoát hiểm đều là thanh niên, thấy hai người Bắc Vũ Đường, đôi mắt kinh sợ lộ ra nét kinh ngạc nhìn họ.
"Các người tránh ra, tôi muốn mở cửa thoát hiểm."
Một người trong đó nói, "Mở cửa cũng vô dụng, bên ngoài là trời cao, chúng ta không có dù để nhảy, nếu nhảy xuống, nhất định sẽ thịt nát xương tan."
Bắc Vũ Đường đi mở cửa, nói, "Cũng tốt hơn là chờ ở trong máy bay bị rơi đến tan xương nát thịt. Từ đây nhảy xuống, ít nhất còn có thể có một đường sống."
Mấy người kia nghe vậy, sôi nổi tiến lên trợ giúp, những người khác cũng tỉnh táo lại, dưới sự trợ giúp của tiếp viên hàng không, mở cửa thoát hiểm của máy bay.
Ở trêи máy bay chắc chắn phải chết, mà nhảy xuống còn có thể có đường sống, mọi người vì đường sống này mà nỗ lực.
Dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, cửa thoát hiểm mở ra.
Máy bay đã rơi đến gần đất, mọi người có thể thấy rõ được rừng rậm xanh tốt phía dưới.
Không ít người thò đầu nhìn xuống một cái, sợ đến mức rụt cổ về.
"Chúng ta thật sự phải nhảy sao?" Một cô gái trẻ run rẩy hỏi.
"Phải nhảy." Bắc Vũ Đường kiên định nói.
Không ít đàn ông cũng sợ tới trắng mặt, hiển nhiên không phải ai cũng có sự can đảm đó, không trang bị bất cứ thứ gì mà nhảy xuống.
"Ai nhảy trước?" Có người hỏi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đồng thời nhìn về phía Bắc Vũ Đường. Bắc Vũ Đường lúc này đang mở balo của mình lấy một cái ô ra, tìm được một cái áo cứu sinh ở trêи giá để hành lý, mặc vào người, mặc hai cái áo cứu sinh, lát rơi xuống đất, mới có thể bảo vệ được một ít.
Mọi người thấy hành động của cô, sôi nổi tranh giành, chỉ là áo cứu sinh còn lại cũng không nhiều, chốc lát đã bị tranh đoạt hết.
Bắc Vũ Đường nói với cô gái mặt trẻ con: "Lát nữa nhảy cùng tôi, nhớ chưa?"
Cô gái mặt trẻ con tái nhợt, gật đầu với cô.
Tất cả mọi người nhìn cô, tốc độ máy bay rơi cũng không chậm, không có quá nhiều thời gian để họ chuẩn bị.
Bắc Vũ Đường mở ô ra, thả người nhảy xuống, lực cản của ô cũng không làm tốc độ rơi của cô giảm đi bao nhiêu, nhưng còn tốt hơn là không có gì.
Bên tai là tiếng gió rít, rơi nhanh như vậy, không phải ai cũng có thể chịu được sự sợ hãi này.
Sắc mặt Bắc Vũ Đường hơi trắng bệch, ánh mắt lại bình tĩnh quan sát tình hình bên dưới, tìm được điểm rơi tốt nhất, để mình tiếp đất với tổn thương nhỏ nhất.
Đúng lúc này, tiếng thét chói tai lẫn với tiếng gió vang lên trêи đầu cô.
Cô gái mặt trẻ con Tiền Hiểu Nguyệt nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không dám nhìn xuống dưới, tiếng thét của cô ấy chưa từng dừng lại.
Lúc này, một đám người trêи máy bay nhảy xuống theo, những người không dám nhảy xuống thấy máy bay sắp đâm vào núi, không dám trì hoãn, trực tiếp nhảy xuống.
Bắc Vũ Đường nhìn khoảng cách với mặt đất ngày càng gần, sự vật bên dưới cũng ngày càng rõ ràng.
Cô nhanh chóng nhìn quanh, tìm được một cây đại thụ tươi tốt, khống chế thân thể tận lực rơi về phía đó.
"Rầm" một tiếng, thân thể cô xuyên qua cành lá xum xuê, ô trong tay cũng kẹt trêи cây.
Bắc Vũ Đường chọn chuẩn vị trí, nhảy xuống thân cây phía dưới, lại bò xuống một chút, đến lúc hai chân chạm đất, một tiếng nổ lớn cách đó không xa truyền đến, mặt đất cũng rung lên nhè nhẹ.
Bắc Vũ Đường nhìn qua, thấy ở ngọn núi đằng xa, máy bay đâm vào núi, nháy mắt nổ tung.
"Cứu, cứu mạng!" Cách cô không xa truyền đến tiếng kêu cứu.
Bắc Vũ Đường đi theo âm thanh đó, rất nhanh đã tìm được Tiền Hiểu Nguyệt kẹt trêи cây, không thể nhúc nhích.
Tiền Hiểu Nguyệt trêи cây thấy Bắc Vũ Đường, kinh hỉ kêu, "Vũ Đường, cứu tớ với. Tớ không xuống được."
Cái cây cô ấy mắc kẹt cao ngang một toà nhà ba tầng, mà cô ấy đang kẹt ở giữa.
"Cậu chờ lát."
Bắc Vũ Đường đặt balo xuống, xắn tay áo, bắt đầu bò lên trêи. Vài phút sau, cô đã đến bên Tiền Hiểu Nguyệt, cẩn thận đưa cô ấy từ trêи cây xuống.
Đến lúc chạm đất, hai người đã ướt đẫm mồ hôi.
Tiền Hiểu Nguyệt thở mạnh, "Vũ Đường, nếu không có cậu, tớ chết chắc rồi!"
"Có bị thương ở đâu không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Eo tớ hơi đau." Tiền Hiểu Nguyệt nhăn khuôn mặt trẻ con, đau đớn nhìn cô.
"Để tôi xem."
Bắc Vũ Đường kiểm tra sau lưng cô ấy, đã có mảng xanh tím, hiển nhiên là vừa rồi va vào cây mà bị, may mà không bị gãy xương.
"Tay cậu chảy máu kìa!" Tiền Hiểu Nguyệt giờ mới chú ý tới tay Bắc Vũ Đường bị cắt một đường dài, máu tươi tràn ra, thấy mà ghê người.
Bắc Vũ Đường lấy khăn giấy trong balo ra, lau máu, sau đó tìm một thảo dược có thể cầm máu trong rừng, nhai nát rồi đắp lên miệng vết thương, lại xé rách quần áo trêи người để làm vải băng.
Tiền Hiểu Nguyệt đứng ngoài xem toàn bộ quá trình, hoàn toàn không thể giúp gì.
Cô ấy đột nhiên phát hiện, nếu rời khỏi cô, sẽ không thể sống sót.
Bắc Vũ Đường chuẩn bị xong, vừa ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt sùng bái của Tiền Hiểu Nguyệt nhìn về phía mình.
"Đi đi tìm những người khác thôi."
Trong rừng rậm rộng lớn mênh ʍôиɠ này thường có nhiều nguy hiểm không thể lường trước được, nếu mọi người ở bên nhau, sẽ an toàn hơn một chút, nên trước hết hai người các cô cần đi tìm những người khác rồi mới tính đến những vấn đề tiếp theo.
"Được." Tiền Hiểu Nguyệt gật đầu.
Nửa giờ sau, Bắc Vũ Đường và Tiền Hiểu Nguyệt tìm được không ít người, có người bị thương nặng, cũng có người còn khá tốt, còn có không ít người đã ngã chết.
Đến khi những người còn sống gặp lại nhau, chỉ còn lại mười lăm người.
Trong số họ, trừ Bắc Vũ Đường và Tiền Hiểu Nguyệt là nữ, còn lại ba người là nữ, trong đó có một người phụ nữ trung niên, hai người còn lại là cô gái trẻ, còn lại đều là đàn ông.
"Nơi này là đâu?"
"Sẽ có người đến cứu chúng ta sao?" Một cô gái nghẹn ngào hỏi.
Một người đàn ông diện mạo văn nhã đeo kính lên tiếng: "Sẽ không có ai đến cứu chúng ta. Bởi vì rất có thể chúng ta đã không còn ở hành tinh ban đầu nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.